Sài Gòn mùa này chỉ còn nỗi nhớ …
Một nỗi nhớ không mùa, không ngày tháng. Một nỗi nhớ chẳng biết gửi về đâu…
Sài Gòn chiều nào cũng mưa nhưng những cơn mưa mùa này không rào rào như mùa hạ. Sài Gòn không có mùa thu, không bao giờ có mùa thu giống như tôi vĩnh viễn không còn anh nữa.
Giá mà anh xa tôi là bởi vì phản bội, là hết yêu hay vì lý do gì cũng được. Tôi chắc có lẽ sẽ đỡ đau lòng hơn. Bởi vì nếu như vậy thì anh vẫn còn hiện hữu trong cuộc đời này để tôi có thể dằn vặt, để tôi có thể nguyền rủa như bao cô gái bị bỏ rơi khác.
Anh xa tôi, anh đi về một nơi mà tôi không bao giờ chạm tới được. Anh về thế giới của riêng mình mà ở nơi đó tôi không oán trách được anh và anh cũng có thể chẳng còn nhớ tôi là ai… Tôi là kiếp trước của anh, một người yêu nhỏ bé, cô gái cô đơn lúc nào cũng ủ rũ và sợ mất mát nhưng rồi chính nỗi sợ hãi ấy đã ám ảnh lấy cả cuộc đời tôi
Ba năm bên anh là ba năm hạnh phúc, ba năm tôi được sống, được che chở. Tôi vào Sài Gòn một mình và cũng chưa từng yêu ai cho đến ngày gặp anh. Anh là mối tình đầu, là Sài Gòn hai mùa mưa nắng, là những chiều mưa rào anh lấy thân che cho tôi khỏi ướt…
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có ba ngày anh bỏ tôi đi, ba ngày kể từ khi anh gặp tai nạn trên đường đi làm về. Tôi khóc không còn tiếng, tôi kêu gào mà trời xanh không thấu. Tôi không thể giữ được anh ở lại bên mình!
Video đang HOT
Lần cuối cùng tôi gặp anh đó là đêm hôm trước khi anh bị tai nạn. Chẳng hiểu sao đêm ấy anh nói rất nhiều. Anh nói với tôi về tương lai của hai đứa, về ngôi nhà nhiều ô cửa sổ với những đứa con thơ. Nhưng anh lại bất chợt hỏi tôi: “Nếu như vĩnh viễn trong cuộc đời này không có anh thì em có trưởng thành được không?”.
Câu nói ấy cứ như định mệnh và định mệnh đã cướp anh khỏi đời tôi một cách phũ phàng, một cách đột ngột và đầy đau đớn. Ngày chia ly anh, trời Sài Gòn mưa tầm tã, giọt mưa hòa cùng nước mắt. Chẳng có ai có thể hiểu được không có anh tôi bơ vơ như thế nào!
Anh là cán cân giúp tôi thăng bằng trong cuộc sống, anh là người ôm tôi mỗi khi cồn cào trong nỗi nhớ nhà. Anh là người dìu tôi dậy sau mỗi thất bại. Có lẽ trong cuộc đời này, chỉ có anh không những là người yêu mà còn là một người tri kỷ. Có phải ai trong đời cũng gặp được tri kỷ đâu? Có phải ai trong đời gặp được tri kỷ cũng biết giữ gìn đâu? Còn tôi, tôi trân trọng tình yêu, tôi yêu anh, anh cũng vậy nhưng cuộc sống không cho chúng tôi ở lại bên nhau.
Tôi đã có nhiều ngày tháng sống cũng như chết. Có những đêm chỉ biết gào thét trong vô vọng. Đúng là không có anh chẳng bao giờ tôi có thể trưởng thành được không có anh tôi đang sống như thế này đây…
Chiều nay Sài Gòn mưa quá! Ngày trước anh hay mang ô đến đón tôi, không bao giờ để tôi bị ướt. Còn giờ, vẫn theo thói quen, tôi phong phanh, mưa ngấm ướt người run rẩy. Tôi nhớ anh quá, một ngày Sài Gòn chỉ còn là nỗi nhớ, một nỗi nhớ không biết nói cùng ai, một nỗi nhớ không thể nói nên lời và một nỗi nhớ không ai tiếp nhận…
Anh có biết không? Tôi thực sự không thể gượng dậy sau nỗi đau này. Đã bao lâu rồi, tôi vẫn thảng thốt mỗi khi ra phố nhìn thấy một bóng hình thân quen. Tôi vẫn thầm ước giá như anh ở lại bên tôi đi cùng tôi đi hết quãng đường đời.
Sài Gòn mênh mông quá mà tôi thì nhỏ bé, đôi vai gầy không muốn một mình đi giữa đường đơn côi… Sài Gòn mùa này hay nhiều mùa sau nữa sẽ vẫn chỉ là nỗi nhớ nỗi nhớ trên từng góc phố, từng bước chân từng con đường mà chúng tôi đã đi qua… Sài Gòn nhớ anh, tôi lại càng nhớ!
Tôi xòe đôi bàn tay đón lấy từng giọt mưa, biết đâu ở một nơi nào đó anh cũng đang muốn nắm tay tôi…
Theo Emdep
Đời chỉ cần một người ngồi nghe em kể luyên thuyên về từng ngày trôi qua
Mấy ngày nay Sài Gòn thật khác, Sài Gòn thật đặc biệt hơn với em. Vì có anh. Người sẵn sàng nghe em nói, nghe em than vãn, chịu được cơn điên của em...
Mấy ngày này Sài Gòn đối với em thật khác!
Như thứ tình cảm mới lạ làm em bình yên. Em đã từng nghĩ rằng mình sẽ thôi thấy an lòng, sẽ thôi hạnh phúc bất tận hơn trước kể từ ngày em rời bàn tay ai đó. Em từng nghĩ rằng mình sẽ khó để tập quen với cuộc sống ở đây, ồn ào, lưng chừng, mình sẽ chẳng còn ai nghe mình kể về Sài Gòn ngày nắng, đìu hiu mưa, Sài Gòn vui, buồn thiu rồi khóc, ngày Sài Gòn kẹt xe như ngừng thở. Vậy mà qua mọi thứ, Sài Gòn vẫn đẹp, từng nhịp ồn ào vội vã lại tuần hoàn, nhanh vội, đúng chất Sài Gòn. Thế nhưng có những ngày về khuya, ở trên cao, hay trong ô kính mưa em thấy Sài Gòn cô độc, như em, cô độc dù ngoài kia tiếng còi xe vẫn in ỏi như gào thét...
Em đã nghĩ mình sẽ một mình vượt qua cô độc, à không sống chung với cô độc, vượt qua những khó khăn trước mắt khi cạnh bên không còn bờ vai vững chãi của người đàn ông năm ấy.
Thế rồi, mọi thứ chẳng như em nghĩ. Anh đã ở cạnh em. Nghe em phân trần nỗi đau tận tim can, nghe em luyên thuyên về từng ngày trôi qua. Nhưng em lại thấy mình thật may mắn, vì ở đâu đó ngoài kia có người sẵn sàng làm đau em, nhưng thật không ngờ, lại có người khác sẵn lòng săn sóc cho em từng chút. Với em như vậy là đủ rồi. Dù biết anh mãi chẳng là gì của em đến suốt cuộc đời.
Anh và em chẳng thuộc về nhau, chẳng là gì của nhau trong cuộc sống này. Chỉ biết rằng cả hai thực sự quý nhau, muốn nhìn thấy đối phương được vui vẻ và hạnh phúc. Biết rằng, hôm nay em xuất hiện trong cuộc sống của anh, còn anh là một phần thanh xuân tươi đẹp nhất của em, người em luôn biết ơn và yêu mến! Anh cứ vậy, cứ nhìn em bằng ánh mắt ấm áp cùng nụ cười như tỏa nắng ngày nào.
Mấy ngày nay, lòng em thấy nhẹ nhõm chút ít. Vơi chút buồn thương, chút khổ tâm, chút mệt nhoài. Chỉ cần được ngồi sau xe, yên vị, được anh chở vòng quanh con đường nào đó, hoặc con đường anh đã đưa tôi qua ngày trước, hoặc con đường mới toanh, người xe xô bồ.... Mùi gió mới mát lạnh, mùi thoang thoảng của hoa sữa rít vào cánh mũi, cứ hít hà hương hoa cho đầy, cho thỏa. Cứ vậy, anh lại bảo anh ghét hương hoa này ghê lắm. Chực cười, vì cái gì hai đứa cũng ngược nhau, người thích ngọt, kẻ thích cay đắng, kẻ thích hương hoa sữa, người chực lưỡi lắc đầu...
Mấy ngày nay Sài Gòn thật khác, Sài Gòn thật đặc biệt hơn với em. Vì có anh. Người sẵn sàng nghe em nói, nghe em than vãn, chịu được cơn điên của em, nhất nhất là cho em ăn ngon vào buổi sáng, uống ngon vào buổi tối. Anh thật đặc biệt hơn người tôi từng đặt hết cả chân thành!
Cảm ơn vì giữa hàng vạn người muốn em đau, muốn giết chết tâm hồn em, thì vẫn còn anh cố chấp bảo vệ em, một cách thật dịu dàng!
Cảm ơn anh vì ở cạnh em giữa lòng Sài Gòn rộng lớn chằng chịt nhà, xe, người người này!
Theo Emdep
Anh ấy đang có vợ nhưng vẫn muốn sinh con với em Em đã gặp và thương 1 người đàn ông khác. Anh ấy đang có vợ nhưng vẫn muốn sinh con cùng với em... Chị Thanh Tâm thân mến! Em có gia đình rồi nhưng 3 năm nay, vợ chồng em sống không có tình cảm, chỉ thống nhất là ở với nhau vì con. Hiện nay con em đã lên lớp 5. Em...