Rùng mình với quái chiêu của mẹ chồng tương lai
Cô có ngờ đâu, tất cả chỉ là một màn kịch do mẹ chồng tương lai dựng lên để chia rẽ 2 người khi mà bà không muốn thẳng thừng nói ra lời phản đối.
Ngày Lâm dẫn Tuyết về nhà ra mắt, nhìn Tuyết cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, công việc tử tế nhưng mẹ Lâm vẫn không sao ưng được. Chung quy cũng chỉ vì cô là dân tỉnh lẻ, mà nhà anh lại gốc thủ đô chính hiệu.
Nhưng mẹ anh vốn là người kín đáo, khéo léo có tiếng nên có mặt Tuyết ở đó, bà không biểu lộ gì cả. Cả sau khi Tuyết về, chỉ còn Lâm nhưng bà cũng không lên tiếng phản đối. Bà chẳng hơi đâu làm việc dại dột đó, để mang tiếng chia uyên rẽ thúy. Rồi có khi đôi trẻ bị ngăn cấm lại càng yêu đương cuồng nhiệt hơn ấy chứ!
Chủ nhật tuần ấy, đích thân mẹ Lâm gọi điện mời Tuyết đến chơi. Nhưng bà cũng gọi thêm vài người anh em họ hàng trạc tuổi Tuyết và Lâm cùng đến. Theo như lời bà là để giới thiệu Tuyết với mọi người, nhưng lại chỉ có mỗi Tuyết là con gái.
Thành ra, một mâm tiệc đầy chỉ có mình cô đứng ra nấu nướng, bày biện. Mẹ chồng đứng bên cạnh chỉ cái nọ, trỏ cái kia chứ không có ý định giúp đỡ. Mà cô cũng chẳng dám để bà mó tay vào. Ăn xong, cánh con trai tụ tập đánh tá lả, một mình Tuyết dọn rửa bãi chiến trường, lau dọn bếp.
Tiện thể, mẹ Lâm lại nhờ cô lau luôn mấy tầng nhà, giặt hộ bà chậu quần áo vì bà đang đau lưng. Tuyết mệt phờ người nhưng mẹ chồng tương lai đã lên tiếng nhờ vả, cô sao dám nói không. Là con dâu chính hiệu rồi chưa chắc đã dám, huống chi cô còn đang trong giai đoạn cần ghi điểm với bà.
Từ ấy, cứ cuối tuần bà lại gọi điện rủ Tuyết đến chơi với bà. Bà rủ tha thiết, nồng nhiệt lắm. Lần nào cô đến là bà giữ cô lại chơi từ sáng tới tối mới cho về. Nhìn bề ngoài ai cũng tưởng bà quý hóa, yêu mến Tuyết vô cùng. Nhưng thực chất là bà đang âm mưu hành hạ Tuyết để cô thấy chán mà tự động lui, buông con trai bà ra.
Nhà cửa bà cố ý bày bừa, để vài ngày không lau dọn. Quần áo bà cũng chất đống, còn cố tình mang đám chăn gối, rèm cửa ra nhờ Tuyết tổng vệ sinh hộ. Trong khi cô làm thì bà đứng bên ngọt ngào: “Nhà bác ưa sạch sẽ, thằng Lâm cũng thích sạch sẽ. Cháu xem góc nhà kìa, có nên phải lau lại không?”.
Mỗi tuần Tuyết và Lâm gặp nhau một lần nhưng lần nào đến nhà anh chơi, cô cũng phải quay cuồng với công việc chẳng phải của nhà mình nhưng lại không từ chối được.
“Thằng Lâm từ bé chưa phải động tay làm việc gì, nên vợ nó phải đảm đang, chăm chỉ thay nó! Sau này cháu về làm dâu, nhà có vài người thôi, những việc này phải phiền cháu đấy! Nhà bác lại không có thói quen thuê ôsin…” – Lời bà nói mới chân thành và đầy tình cảm làm sao, nhưng vào tai Tuyết thì như sét đánh ngang tai.
Tuyết không dám nói thẳng với Lâm, chỉ ướm hỏi nhẹ nhàng thì anh bảo: “Nguyện vọng của mẹ là có được một nàng dâu đảm mà thôi. Những việc đó cũng đều là việc phụ nữ mà, sao em lại không thể làm được?”.
Video đang HOT
Tuyết yêu Lâm nhưng nghĩ đến viễn cảnh khi lấy được anh, ngày nào cũng như ngày nào, đi làm trên công ty cả ngày về phải hùng hục làm việc nhà, phục tùng sự sai khiến của bà như vậy cô cũng hãi hùng. Mà cô không làm được thì gia đình chắc gì đã được yên ổn. Trong khi đó Lâm vừa lười biếng lại chẳng chịu thông cảm cho nỗi khổ của người yêu.
Tuyết nản dần dần và cuối cùng, cô đành đau khổ nói lời chia tay khi nghĩ đến tương lai với Lâm chỉ là một màu xám xịt. Và mẹ Lâm đã được như ý mà không phải phải ra mặt đóng vai ác…
Mẹ Lâm đã được như ý mà không phải phải ra mặt đóng vai ác… (Ảnh minh họa).
Ngày Quyên về ra mắt nhà Vũ, được bố mẹ anh chấp thuận, cô vui lắm. Vậy là một “ải” quan trọng đã vượt qua, cô cũng nhẹ nhõm cả người. Nhất là mẹ Vũ, một người dịu hiền, hiểu biết và khá hiện đại khiến Quyên rất quý bà, thầm cảm ơn trời phật đã cho mình người mẹ chồng tương lai lý tưởng như vậy.
Thế nhưng, sau lần cô về ra mắt đó, Vũ của cô lại có “vấn đề”. Lần nào 2 người hẹn hò cũng có những cuộc gọi lạ tới máy anh. Mà lại đều là phụ nữ, nói nào là yêu đương, nhung nhớ, sao anh nỡ bỏ em đi yêu người khác. Vũ bực lắm, không thèm nghe máy nữa thì cô ta chuyển qua nhắn tin, lại là những lời tình tứ sướt mướt và đau khổ.
Quyên hỏi thì anh nói không quen, không biết cô ta. Nhưng làm sao Quyên tin được khi cô gái kia biết tường tận mọi chân tơ kẽ tóc về Vũ như thể cô ta đã từng có mối quan hệ mật thiết với anh. Quyên tra đến tận cùng vấn đề thì Vũ gắt gỏng, bực tức ra vẻ mình vô tội, không việc gì phải thanh minh nhiều. Thái độ đó của anh càng khiến Quyên nghi ngờ.
Quyên bèn lấy số điện thoại để liên lạc với cô gái kia. Không ngờ được là cô ta cũng biết Quyên. Nói chuyện với cô ta, Quyên mới té ngửa: Vũ đã bắt cá hai tay, còn hứa sẽ bỏ Quyên để cưới cô ta. Nhưng thực ra Vũ chỉ lừa thôi, anh dẫn Quyên về gia đình ra mắt và định cưới Quyên, sau đó phũ phàng đòi chia tay cô ta.
Không chỉ gọi điện, Quyên còn có cuộc gặp mặt trực tiếp cô gái ấy. Cuộc gặp đã cho cô thêm một tin động trời: cô gái đó từng có thai với Vũ nhưng vì anh chưa muốn cưới nên đã phá bỏ.
Quyên choáng váng, không ngờ được người yêu mình lại có bộ mặt thật ghê tởm như vậy. Cô không thể tiếp tục tình yêu với người đàn ông lăng nhăng, lừa dối và nhẫn tâm, vô trách nhiệm như vậy. Biết đâu một ngày nạn nhân sẽ là chính cô thì sao?
Nhưng điều khiến Quyên còn áy náy là bố mẹ Vũ rất quý cô. Tối qua mẹ anh còn gọi điện hỏi han: “Hai đứa có chuyện gì à mà thằng Vũ về mặt mũi xầm xì thế cháu?”. Đến khi có quyết định trong lòng mình rồi, Quyên đến thăm mẹ Vũ. Cô kể mọi chuyện cho mẹ anh nghe và nói lời xin lỗi bà.
Nhưng không ngờ bà lại khóc, nói với cô: “Bác phải xin lỗi cháu mới đúng. Chuyện của Vũ, 2 bác đều biết, nhưng vì quá quý cháu, muốn cháu về làm dâu mà giấu không cho cháu biết. Giờ cháu biết rồi thì bác không còn mặt mũi nào giấu cháu nữa. Vũ nó không xứng đáng với cháu đâu… Cháu không cần áy náy…”.
Quyên cũng buồn và rất thương mẹ Vũ, nhưng chuyện liên quan đến tương lai cả đời cô. Cô không thể yếu lòng nên cô vẫn quyết đoán dứt tình.
Cô có ngờ đâu, tất cả chỉ là một màn kịch do mẹ chồng tương lai dựng lên để chia rẽ 2 người khi mà bà không muốn thẳng thừng nói ra lời phản đối. Bà cho Quyên quá sắc sảo, giỏi giang, lấy về dễ “cưỡi cổ” chồng nên đã thuê cô gái kia diễn một câu chuyện y như thật…
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...