Run sợ mỗi khi nhớ lại cuộc sống địa ngục ở nhà chồng
Một ngày, anh nhắn tin bảo sắp có con, đã lấy vợ mới không báo cho tôi biết. Tôi chỉ cười mỉm, cô ta có thể vui vẻ ở trong ngôi nhà tôi xây lên nhưng lại thế t.uổi xuân vào vết xe đổ của tôi.
Tôi 27 t.uổi, đã ly hôn được 2 năm, 2 năm qua tôi mới cảm thấy mình được làm người, được sống những ngày thanh thản nhất.
Quãng thời gian 2 năm chung sống với chồng và gia đình chồng thật quá khủng khiếp. Cho đến bây giờ mỗi khi nhớ lại vẫn là cơn ác mộng kinh khủng nhất trong cuộc đời tôi.
Hôm nay, anh ta nhắn tin hỏi thăm vợ cũ và khoe sắp được làm bố. Tôi thấy nực cười và khinh bỉ người đàn ông vũ phu đó. Anh ta có thể lấy vợ mới ngay khi ly hôn với tôi, rồi sung sướng sống trong căn nhà mà tôi đổ cả mồ hôi, nước mắt xây lên.
Năm 22 t.uổi, tôi đi làm xa nhà ở một công ty cách 130km. Nơi này khác xa với quê tôi, buồn và lạc hậu hơn rất nhiều. Từ một chốn phồn hoa, 22 t.uổi, tôi phải đến vùng đất xa lạ và buồn, với áp lực công việc thật sự không chịu nổi. Hằng ngày tôi chỉ có đi làm và về phòng trọ, cảm giác cô đơn trống trải không tả nổi. Rồi tình cờ một lần gọi nhầm số điện thoại, tôi quen anh, không ngờ nhà anh cũng ở gần công ty tôi làm.
Sau đó anh ấy thường xuyên gọi điện và nói chuyện. Một lần anh ấy mời tôi về nhà chơi. Tôi còn nhớ mùa đông năm đó, anh ấy bảo nhà gần nhưng ngồi sau xe, thấy anh chở đi mãi, trời thì mịt mù mưa.
Đi qua mấy cánh đồng vẫn chưa đến nhà, rồi một ngôi làng nhìn rất nghèo, đi mãi qua bao căn nhà thì cũng đến căn nhà anh ở cuối làng. Nhà anh là nhà mái ngói, nền đất. Căn nhà cấp 4 sập sệ, tường vữa rụng lả tả, khác hẳn nơi tôi được sinh ra và lớn lên là thành phố biển thanh bình, trong sạch.
Ngôi nhà nghèo không có gì đáng giá, ánh đèn leo lắt mờ mịt như cuộc đời tôi sau này vậy. Mẹ anh khi đó đang nằm xem ti vi, người gầy quắc, mồm đầy răng vổ chìa ra ngoài. Khi thấy tôi vào nhà chào, bà lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới rồi đáp lễ “Vầng, chào cô”. Lẽ ra lúc đấy tôi nên biết đường cao chạy xa bay mới phải, ai đời tôi cứ dấn thân vào…
Ngày 12/4/2011, đám cưới diễn ra. Ngày đưa dâu, không rõ vì gia đình anh muốn tiết kiệm hay thế nào mà xin dâu luôn trong ngày ăn hỏi. Cô dâu chú rể và đoàn người nhà trai chen chúc nhau trong cái xe 9 chỗ cũ rích.
Ngày 14/11, tôi và anh đi tìm tiệm áo cưới rẻ t.iền nhất để thuê váy, nhìn đống váy cưới cũ nát mà buồn cho giấc mơ đời con gái. Bây giờ tôi mò mẫm trong đống váy cưới ngả màu cháo lòng lục tìm và chuẩn bị.
Lễ cưới của tôi có lẽ tuềnh toàng nhất thế gian. Ngày cưới cận kề vẫn không có phòng tân hôn, mẹ anh nghĩ ra việc chuyển cái bếp gas ra chuồng heo và chia đôi gian nhà bếp bằng cái bạt xanh, một bên giường mẹ anh nằm, một bên là phòng cưới cho con dâu. Dọn dẹp đống bát đũa sau đám cưới bở hơi tai, vợ chồng định vào phòng nằm nhưng giường cưới chưa có chăn, màn.
Video đang HOT
Vợ chồng tôi định đi mua đồ cưới thì chị gái chồng thứ hai gọi điện nói mua rồi và coi như t.iền mừng cưới. Vợ chồng hoan hỷ cùng anh về xem quà tặng của chị chồng thì bộ ga giường màu xám, gối hỏng cả hai khóa, ga rách viền, thì ra chị ấy mua đồ gia công mấy trăm nghìn.
Chị chồng giàu có nhất nhà nhưng bủn xỉn cả việc tặng quà chồng. Lần đầu tiên toi khóc trong cuộc hôn nhân đó cũng chính là trong đêm tân hôn. Em nhìn căn phòng như một chuồng lợn đầy chắp vá, bên cạnh là giường mẹ chồng, chỉ ngăn nhau bởi tấm bạt xanh.
Mệt mỏi gần 1 giờ sáng đi ngủ, sáng hôm sau, 6h mẹ chồng đạp tấm bạt xanh vào tru tréo “Giờ này mày chưa dậy hả con kia? Có thứ con dâu nào ngủ đến sáng thò lò không thèm dậy”. tôi vội đi làm, anh vẫn ngủ tiếp đến 9h, tôi leo lên xe buýt rồi khóc nức nở trên xe. Rồi tôi cứ nghĩ, xe đang đi về quê nhà, tôi đang nhớ nhà da diết.
5h chiều tan ca. tôi lại lục đục ra đón xe. tôi đi thật chậm. Tôi để xe buýt đi qua, tôi coi như để lỡ chuyến xe 5h để đợi chuyến xe khác. Tôi cứ đứng ngoài đường đếm xe, nhưng thực chất tôi sợ chiếc xe màu đỏ vàng. Mắt tôi nhìn về hướng ngược lại, em nhìn xe Hà Nội Quảng Ninh, tôi nhìn hết xe này xe khác, em nhớ nhà đến cồn cào. Rồi tôi cũng lên xe, xe đi chậm chậm, càng đi vào sâu tôi càng lo sợ, đi hoài rồi cũng đến.
8h tôi về đến nhà. Tôi hỏi mẹ chồng nấu cơm chưa? Bà nói đợi tôi về nấu. Tôi xuống bếp đun rơm, nhóm mãi lửa không cháy. Bà đi qua bảo tôi “ngu vừa thôi” rồi cúi xuống nhóm lửa. 9h nấu cơm xong. Nhà có nồi cơm điện nhưng bà sợ tốn điện không cho nấu.
Cơm 5 người ăn có 3 quả trứng thì bà gắp riêng mình 1 quả còn lại chia cho 2 đứa cháu ở bên cạnh. Bữa sau mẹ mua châu chấu, em sợ hãi khi bà bảo: “Mẹ mua 9 nghìn 1 lạng chia 2 bữa ăn, bữa trưa ăn rồi, tối còn nửa lạng. Châu chấu mẹ không bỏ đầu, mẹ rang mặn như muối để mọi người ăn dè xẻn. Bữa cơm nào cũng vậy, em cũng ăn cơm trắng”.
Gia đình nhà chồng ghét tôi ra mặt, từ mẹ chồng, hai cô chị gái chồng và đến cả mấy đứa cháu. Chỉ vì tôi không kiếm ra t.iền cho họ. Cái cảm giác ấm ức mà không thể thốt lên bằng câu bằng chữ nó đau đớn lắm! Sống giữa những con người xa lạ,cách hành xử thiếu tình người, liệu ai có thể hiểu nổi?
Rồi vợ chồng tôi quyết định ra ở riêng. Ngôi nhà xây lên bằng mồ hôi cả trưa em thức nhồi xi cát để bớt t.iền công thợ và t.iền của tôi, gia đình tôi cho. Xây trên mảnh đất tha ma mà trước khi cưới anh bảo sẽ cho tôi ở riêng. Mở mắt ra nhìn mồ mả xung quanh tôi khiếp đảm nhưng vẫn quyết định xây nhà để thoát khỏi những con người đó.
Sau mấy tháng ròng cũng xây xong nhà. Tôi nghĩ cuộc đời tôi sang trang mới từ đây. Đúng là sang mới thật, nhưng sang trang đau khổ hơn nhiều.
T.iền không có, chồng kiếm được bao nhiêu là đưa hết cho mẹ chồng, còn tôi bươn chải vừa làm công ty vừa đi buôn quần áo. Thời gian đó tôi muốn sinh con cho vợ chồng gần gũi hơn. Nhưng mãi không có con.
Nhiều đêm cô đơn tôi quay mặt vào tường khóc, tôi viết tên con lên tường rồi mơ tưởng…. Đợi chờ hoài không thấy có con, chồng tôi càng ngày càng vô tâm và cục tính. Chỉ vì vợ chồng cãi nhau môt chuyện nhỏ, đang đêm anh bật dậy dùng sức tát vợ liên tiếp 3, 4 cái.
Tôi đang ngủ lơ mơ, bị đ.ánh bất ngờ không kịp bỏ chạy. Sáng ngủ dậy, mắt thâm tím, môi sưng vù. Tôi xin sếp nghỉ làm và gào khóc. Không phải đau thân xác mà vì trái tim tôi đã hết hi vọng với anh. Tôi thương anh, hi vọng vào anh bao nhiêu thì thất bại đau đớn bấy nhiêu.
Tôi quyết định ly hôn, để lại toàn bộ căn nhà mà tôi cất công xây lên, mua sắm tiện nghi từ những vật dụng nhỏ nhất. Thời gian đó, có lẽ tôi bị khủng hoảng tâm lý, như bị điên.
Về nhà mẹ đẻ tĩnh tâm. Sau 1 tháng thử thai không lên vạch, mẹ tôi thở phào cảm ơn trời phật vì đã cho tôi đường thoát ra khỏi gia đình đó.
Một ngày, anh nhắn tin bảo sắp có con, đã lấy vợ mới không báo cho tôi biết. Tôi chỉ cười mỉm, cô ta có thể vui vẻ ở trong ngôi nhà tôi xây lên nhưng lại thế t.uổi xuân vào vết xe đổ của tôi.
Và đúng thật, mới đầu thấy nhà đẹp cô ta lấy nhưng sau về phát hiện anh đang nợ 300 triệu do c.hơi đ.ề và buôn bán thua lỗ, cô ta đi ra ngoài khóc lóc kể lể. Trong khi hồi đó tôi bảo anh “Anh cứ yên tâm, em sẽ cùng anh trả nợ” mà không dám nói với ai để giữ thể diện cho chồng.
Cuộc sống của tôi từ khi thoát khỏi gia đình anh, thoát khỏi anh mới thực sự sang trang mới. Nhưng tôi đã mất hết niềm tin vào đàn ông. Tôi không còn cảm xúc với một ai. Liệu rằng, cuộc đời tôi có nên gắn kết với ai đó để nương tựa khi về già, hay chỉ nên sống một mình như thế này? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Đàn bà hư là đàn bà hạnh phúc
Ngày nay, khi gán chữ "hư" cho một người đàn bà, có khi lại ám chỉ một người đàn bà bản lĩnh. Cái bản lĩnh biết yêu thương, chìu chuộng bản thân.
1. Ngày mới quen nhau, gọi là "thuở hồng hoang", anh người yêu gửi một tấm thiệp có ý dụ dỗ, bên trong in hình một đôi trai gái đứng nắm tay nhau, giữa họ có một đường thẳng mờ mờ và câu "there is a fi ne line between love and lust, lets jump back and forth over it" (có một đường ranh giới vô cùng mong manh giữa tình yêu và t.ình d.ục, thôi mình cứ cùng nhau bước qua bước lại nhé).
Hôm qua, ngồi với cô bạn, tán về chuyện đàn bà thế nào gọi là "hư" và những người đàn bà không phải "hư" thì có thật là "ngoan" hay không, tôi cho rằng, cũng y như tình yêu và t.ình d.ục, có một đường ranh giới vô cùng mù mờ giữa hai phạm trù đàn bà "hư" và đàn bà "ngoan".
Người ta rất dễ dàng gán cho một ai đấy một thương hiệu, một cái tên, một nick, một hình tượng. Ngày xưa, nói đến đàn bà "hư", người ta nghĩ ngay đến loại đàn bà đoảng, lẳng lơ, lười biếng.
Nhưng ngày nay, khi gán chữ "hư" cho một người đàn bà, có khi đấy lại ám chỉ một người đàn bà bản lĩnh. Cái bản lĩnh biết yêu thương và chìu chuộng bản thân, đặt mình lên trên tất cả những người khác. Cái bản lĩnh mang tính cách cực kỳ ích kỷ vô tư. Cái bản lĩnh của đàn ông.
2. Đọc trên facebook, hai cô bạn kể câu chuyện của cùng một ngày, trời Sài Gòn mưa tầm tã từ sáng sớm đến chiều tối. Một cô còn lười biếng ngủ trong chăn ấm, thì anh chồng khều thức dậy, nói "Hay là em lấy xe hơi chở con đi học đi, anh thấy mưa kiểu này chắc đường ngập nước, đi xe máy không tiện lắm".
Cô ngái ngủ thò mặt ra khỏi chăn, lẩm bẩm "Thôi anh tự xoay sở đi". Khoảng một tiếng sau cô thức dậy, mọi việc đã đâu vào đấy. Cô tự cho rằng, đàn bà thỉnh thoảng cũng phải hư một chút để đàn ông có cơ hội thể hiện khả năng của họ.
Một cô khác, viết một đoạn văn ngắn, kể chuyện buổi tối cô lái xe hơi, vượt những con đường ngập nước lên quá nửa bánh xe. Xe cô kẹt cứng, mưa xối xả không nhìn thấy đường, chỉ loang loáng đèn xe trong màn tối.
Cô run sợ, hồi hộp và ấm ức đi đón con về, trong lúc đó chồng cô đang ngồi với bạn bè ở quán nhậu. Rõ ràng cô thuộc loại đàn bà "ngoan", giỏi việc nước đảm việc nhà cho chồng tà tà thư giãn. Nhưng, cũng rõ ràng là cô cảm thấy bất công, ba phần tức tối bảy phần tủi thân.
Tôi nhớ những tháng ngày tuyệt "ngoan" của mình khi còn chung sống với chồng. Quản lý ba công ty. Coi sóc việc nhà. Lo cho con. Một năm tổ chức bốn tiệc lớn cho các hội hè.
Chồng lại là người đãng trí, thường xuyên quên. Có thể lên xe ra phi trường rồi gọi về bảo quên hộ chiếu. Sang đến Thái Lan rồi gọi về nói quên mang ví t.iền theo. Để quên điện thoại trên taxi mỗi năm ít nhất vài lần. Đi ăn tiệm bằng xe gắn máy, khi ra về ngoắc taxi leo lên tỉnh queo.
Đi làm bằng taxi, khuya rời công ty, đến đ.ập cửa chỗ gửi xe quen để lấy chiếc xe gắn máy ngày đó không hề gửi. Vì vậy, tôi tập cho mình cái tính phải chú ý và nhớ những gì anh không nhớ.
Tôi là bộ nhớ của anh. Anh chỉ cần liếc sang một góc nào là tôi biết anh cần thứ gì, chỉ chỗ hoặc lấy đưa cho anh ngay. Anh về đến nhà, đặt chìa khóa, bóp t.iền, cặp da chỗ nào là tôi ghi nhớ, sáng hôm sau anh hỏi là lấy đưa ngay.
Những số điện thoại anh cần tôi có thể đọc vanh vách ngay lập tức. Những khách hàng đối tác làm việc, tôi đọc tên họ chức vụ và tính cách của họ cho anh nghe trước mỗi buổi họp. Lâu dần, cả hai chúng tôi đều quen với những việc này, không ai cảm thấy có gì đặc biệt hay cố gắng.
Theo Phunuvagiadinh
Cuộc đời lấy đi của tôi quá nhiều niềm vui Số t.iền tôi đứng tên vay ngân hàng cũng bị tụi bạn lừa hết. Sắp tới tôi phải đối mặt với hiện thực sao đây. Chẳng lẽ cứ chìm sâu trong rượu bia? Và trở thành bản sao của người đàn ông đó, tiếp tục thay ông ta làm khổ một người phụ nữ? Ai cũng nói cuộc đời công bằng lắm, lấy...