Rủ đi xem phim… lại vào nhà nghỉ
Rủ tôi đi xem phim, nhưng cuối cùng, anh đã đưa tôi vào nhà nghỉ để dở trò đồi bại.
Khi đọc được những tâm sự của các bạn trẻ trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống, tôi cũng thấy ngậm ngùi và thương cho chính thân phận mình. Đọc những tâm sự của các bạn, tôi càng có động lực để viết ra những câu chuyện của!
Tôi và anh quen nhau qua một người bạn chung, anh hơn tôi 2 tuổi và khi đó, anh đang học ở một trường đại học, còn tôi đang học lớp 12. Chúng tôi quen nhau qua những dòng tin nhắn và sau đó là những cuộc gọi điện thoại triền miên. Càng nói chuyện với nhau, chúng tôi càng nhận thấy tính cách hai đứa rất hợp nhau.
Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã rất hạnh phúc khi cảm nhận được sự quan tâm chân thành của anh dành cho mình. Và khi trò chuyện với nhau ở ngoài đời, chúng tôi càng ấn tượng với nhau hơn.
Sau bốn tháng hẹn hò, chúng tôi đã chính thức yêu nhau. Rồi một hôm, anh rủ tôi đi xem phim như mọi lần, tôi đồng ý không một chút do dự. Nhưng tôi đã rất bất ngờ khi anh nói với tôi rằng, “ Muốn dành cho em một sự bất ngờ”, và khi tôi hỏi, “Đi đâu hả anh?” thì anh cười, “Đến nơi rồi em sẽ biết”.
Tôi mỉm cười và ngồi đằng sau ôm anh thật chặt… nhưng một lúc sau, tôi sững sờ khi thấy anh rẽ vào một ngõ có cái biển nhà nghỉ màu vàng to đùng. Tôi hỏi anh, “ Sao anh lại chở em tới đây? Chẳng nhẽ đây là điều anh muốn làm em bất ngờ ư?”. Anh vẫn không nói, chỉ cười hiền và dẫn tôi lên phòng. Khi lên đến nơi, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra… chẳng nhẽ lại vào nhà nghỉ để “xem phim” sao?
Video đang HOT
Khi vừa mở cửa, anh đã vội cởi bỏ đôi giày của mình, rồi anh đóng sầm cửa lại, ôm chầm lấy tôi và nhẹ nhàng rót vào tai tôi những lời đường mật. Tôi cũng không hiểu được tại sao lúc đó tôi lại không thể giữ được mình nữa…
Tôi đang rất đau khổ và hối hận vì mình đã vội tin và yêu anh ta quá sớm! (Ảnh minh họa)
Anh bắt đầu hôn và sờ soạng khắp cơ thể tôi. Tôi la lên, “ Anh không được như thế” nhưng anh vẫn mặc kệ, anh vẫn cứ tiếp tục sờ soạng và bắt đầu lột hết quần áo trên người tôi. Và sau đó… anh đã nhanh chóng cướp mất đời con gái của tôi.
Sau khi làm xong chuyện đó, anh vào phòng vệ sinh tắm rửa, còn tôi ngồi trân trân như chết khi nhìn thấy vết máu loang lổ ở ga giường. Tôi thật sự rất hoang mang, sợ hãi khi biết được mình đã không còn là người con gái trong trắng.
Anh từ phòng vệ sinh đi ra, bảo, “ Em vào tắm rửa đi rồi mình về, để anh còn lấy chăn phủ lên vết máu trên ga giường“. Tôi lê từng bước nặng trĩu vào phòng vệ sinh và những suy nghĩ ghê tởm đang bất đầu hiện lên trong đầu tôi…
Khi ra khỏi phòng vệ sinh, tôi đã thấy anh mặc quần áo nghiêm chỉnh và đang ngồi đó. Anh đến bên cạnh tôi… tôi đã ôm anh vào lòng và ngây ngô hỏi, “Anh sẽ lấy em làm vợ chứ?”. Dường như lúc đó tôi không thể nghĩ được gì ngoài chuyện mình đã mất tất cả và cần một lời hứa hẹn cho tương lai… và đáp lại, anh chỉ gật đầu nhẹ, không hứa với tôi bất cứ một điều gì.
Khi về đến nhà, cảm giác xâm chiếm lấy tâm hồn tôi là sự lo lắng, sợ hãi… Tôi tự hỏi, liệu khi lấy đi sự trong trắng của mình, anh có còn yêu thương và quan tâm tới tôi như trước nữa không? Hay anh cũng sẽ như những gã đàn ông khác, sẽ từ bỏ tôi khi chiếm được sự đời con gái của tôi?
Sau lần đầu tiên đó, càng ngày anh càng đòi hỏi tôi nhiều hơn. Mỗi khi gặp nhau, anh lại kéo tôi vào nhà nghỉ, mặc cho tôi “muốn” hay không? Vì yêu anh, vì sợ mất anh nên tôi lại phải chiều anh, phải theo anh vào… dù trong lòng rối rắm với biết bao suy nghĩ.
Thế nhưng, sau khi đã “ no xôi chán chè“, anh không còn quan tâm, yêu chiều tôi như trước nữa. Anh rất lạnh nhạt, thờ ơ với tôi… và chỉ khi nào “cần” thì anh mới tìm đến tôi để giải quyết nhu cầu.
Cuối cùng, điều tôi lo sợ nhất cũng đã đến, đấy là khi anh nói lời chia tay tôi. Tôi đã gục gã, đã không thể đứng dậy được khi nghe những điều đó từ chính miệng anh, người con trai tôi yêu thương nhất.
Giờ đây, tôi đang rất đau khổ và hối hận vì mình đã vội tin và yêu anh ta quá sớm! Tôi không còn niềm tin để đứng dậy, để tiếp tục cuộc sống của mình nữa… và trong tôi bỗng cảm giác lo sợ, nêu sau ngày những người khác đến với tôi, họ có tha thứ cho một đứa con gái đã từng lầm lỗi như tôi không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đợi
Hai mươi bảy tuổi vẫn một mình lẻ bóng, hai bên nội ngoại giục "con gái có thì", bố mẹ tôi ngậm ngùi "cái tuổi nó đuổi xuân đi", sao chẳng chịu lấy chồng, nhưng nào có phải tôi "chẳng chịu".
Tôi biết rung động lần đầu khi bước vào tuổi mười tám mơ mộng. Hồi ấy, tôi "cảm" một bạn cùng lớp. Bạn có đôi mắt thật đẹp và mái tóc hơi xoăn. Tôi thường im lặng nghe ngóng mỗi khi bạn nói chuyện với các bạn trong lớp, để ý khi bạn lên bảng giải bài tập và luôn ngấm ngầm tìm hiểu điểm số của bạn mỗi lần cô trả bài kiểm tra. Hình ảnh đôi mắt và mái tóc ấy ngày nào cũng xuất hiện trong những trang nhật ký đầy vui buồn, thổn thức của tôi.
Tôi biết có vài lần bạn lén nhìn trộm tôi, nhưng, chẳng bao giờ tôi tỏ ra có chút cảm tình nào đặc biệt với bạn, sợ bạn biết mình đã bị "đổ" trước khi "cưa". Tôi đợi bạn bày tỏ trước. Và tôi đợi mãi, đợi mãi, cho đến khi cái "cảm" ấy phai nhạt, tự bay đi theo gió.
Năm thứ ba đại học, tôi lại "rung rinh" một anh bạn khác trường. Vẫn nghĩ "trâu đi tìm cọc chứ cọc không đi tìm trâu", tôi đào sâu, giấu chặt, chỉ thầm yêu, trộm nhớ. Nhưng lần này, tôi đã nhận được tiếng yêu của anh và bẽn lẽn gật đầu. Yêu anh, tôi chẳng bao giờ chủ động bày tỏ tình cảm bởi "mình là con gái". Khi anh nắm tay, tôi để yên bàn tay mình trong tay anh. Khi anh nói nhớ, tôi thẹn thùng đỏ mặt và... cười. Khi anh nói yêu, tôi im lặng cảm nhận. Được gần một năm, anh rời xa tôi vì cho rằng "em không hề yêu anh". Tôi vụng về, chẳng thể phơi bày "ruột gan" của mình với anh, đành để nước mắt "tiễn đưa" mối tình.
Giờ, tôi cũng chẳng chủ động để ý, "bật đèn xanh" cho một ai, sợ người ta nghĩ mình bấp bênh bờ vực "ế" nên vội vã tìm hiểu. Tôi đang đợi một người nào đó nhận ra, có một nửa số phận là tôi đang chờ họ. Nhiều bạn bè đã lập gia đình, khuyên: hãy mạnh dạn mở lòng, nhưng tôi cứ mãi băn khoăn. Có lẽ bạn tôi nói đúng, bởi bằng chứng là họ đã... có gia đình, con cái. Tôi thì vẫn đợi, người đàn ông của đời mình đang ở đâu đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có lẽ nào tôi đã chọn sai? Hàng đêm tôi đã khóc cho mình và hỏi có ai hiểu cho tôi. Có lẽ nào tôi đã sai khi chọn lựa con đường đi cho mình? Khi tôi ngồi viết những dòng này trời Hà Nội đang bước vào những ngày se lạnh. Tôi muốn viết ra những suy nghĩ của mình mong mọi người hãy chia sẻ và cho tôi...