Rớt nước mắt với bản di chúc của mẹ chồng
Đọc di chúc của mẹ chồng tôi mà tôi rớt nước mắt, tôi không ngờ được mẹ chồng tôi lại có thể nghĩ ra việc ly dị để bảo vệ cuộc sống của mẹ con tôi.
Tôi lấy chồng năm 22 tuổi. Hồi đó tôi không hề có tình cảm với chồng, ra trường bố mẹ muốn tôi lập gia đình luôn vì mẹ hay đau yếu. Lúc đó mẹ anh hay qua nhà tôi chơi và rất mến tôi, muốn nhận tôi làm con dâu của bà. Tôi cũng nghe bố mẹ thuyết phục rằng nếu lấy anh tôi sẽ được an nhàn. Chẳng suy nghĩ nhiều, tôi gật đầu đồng ý phần lớn vì thương mẹ.
Ngày diễn ra đám cưới, mẹ chồng tôi chuẩn bị lễ cưới chu đáo, bà còn tặng tôi một sợi dây chuyền 5 chỉ, bố mẹ tôi mát lòng mát dạ vì có mẹ chồng yêu chiều. Bà cũng nói sau đám cưới vợ chồng tôi tiếp tục chung sống với bà để sau này bà sẽ bế cháu cho.
Tôi rớt nước mắt với di chúc của mẹ chồng để lại
cho mẹ con tôi (ảnh minh họa)
Nói chung, lấy chồng về tôi mới biết sống với một người không yêu sẽ mệt mỏi ra sao. Anh và tôi sống với nhau phần lớn vì nghĩa vụ, anh vốn đã vô tâm, lại suốt ngày mải miết chơi game. Anh chẳng bảo giờ để ý xem nhà cửa thiếu thốn gì hay vợ con có suy nghĩ ra sao. Sống với anh thì được tự do, muốn ăn gì thì ăn, làm gì thì làm, thậm chí mua sắm quần áo đắt tiền rẻ tiền anh cũng chẳng quan tâm.
Mẹ chồng tôi biết tôi buồn nên hay an ủi, bà cũng rất hay mắng con trai, nhưng tôi biết rằng cho dù bà đã rất nỗ lực thì anh cũng chẳng thay đổi. Nhiều lần tôi chán chồng nên đã định ly dị, nhưng vì thương con, thương mẹ chồng nên tôi đành cố gắng cam chịu.
Video đang HOT
Tôi và mẹ chồng cùng có hoàn cảnh giống nhau, bố chồng tôi cũng ham chơi mải vui như con trai mình. Ngày nào ông cũng đi chơi cờ tướng rồi cầu lông với bạn già từ sáng đến tối, bỏ mặc mẹ chồng tôi ở nhà tự xoay sở mọi việc, có lúc đến bữa ông thích thì về ăn cơm, không thì ông ăn ở nhà bạn bè. Bữa cơm gia đình tôi mang tiếng có đến 4 người lớn nhưng chả mấy khi đông đủ.
Tôi không ngờ được khi mình giận bà còn bà thương tôi
hơn con gái của mình (ảnh minh họa)
Cuộc sống buồn bã của tôi cứ thế trôi qua. Tôi sống với niềm vui, với cuộc sống của riêng mình. Hằng ngày ngoài thời gian chăm sóc con thì tôi chỉ biết lên mạng ngồi xem tin tức, lướt vài trang mua sắm rồi nói chuyện với bạn bè qua facebook. Rồi tôi đã gặp một người đàn ông khác, anh lắng nghe và quan tâm đến tôi mọi thứ, những gì tôi không chia sẻ được với chồng thì tôi có thể nói hết với anh ấy. Anh luôn cho tôi những lời khuyên hữu ích khiến cho cuộc sống vơi đi những mệt mỏi, phiền muộn.
Thế rồi mẹ chồng tôi đã phát hiện ra tôi có tình cảm với người khác khi bà thấy tôi không còn ủ rũ, sầu não như trước. Mặc dù chưa đoán được tận nơi nhưng bà đã ngồi nói chuyện với tôi, bà nói rằng nếu tôi không muốn sống cuộc sống như thế này, tôi hãy ly dị để giải phóng cho cả hai vợ chồng, chứ không nên lừa dối chồng tôi như vậy. Thực sự tôi cũng không muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này nhưng mẹ chồng tôi liên tục nhắc tôi về vấn đề đó, bà bảo tôi nếu không ly dị bà sẽ làm lớn chuyện của tôi lên. Thậm chí bà sẽ yêu cầu chồng tôi ly hôn đơn phương và lúc đó bà sẽ giữ lại hai đứa con của tôi để nuôi, còn bây giờ, nếu tôi ra đi, tôi sẽ được quyền nuôi cả hai đứa con. Vì quá thương con và không nỡ rời xa con nên tôi đồng ý. Chuyện ly hôn của chúng tôi được giải quyết nhanh chóng vì chồng tôi cũng chẳng có ý kiến gì
Ra ở riêng, cuộc sống của mẹ con tôi gặp muôn vàn khó khăn, mẹ chồng tôi có vài lần đến thăm cháu nhưng tôi tìm cách từ chối, đặc biệt tôi không cho con nhận bất cứ đồng tiền nào từ bà nội vì tự ái và giận bà. Và kể từ ngày vợ chồng tôi ly dị, tôi cũng không đến thăm, không gọi điện cho bà. Tôi nghĩ chỉ vì bà nên cuộc sống của gia đình tôi tan nát.
Rồi thời gian qua đi, khi mọi vết thương lòng đã liền lại thì tôi nhận được điện thoại của chồng tôi báo tin mẹ chồng đang hấp hối, bà muốn gặp tôi trước khi mất. Tôi nhận lời vì nghĩ sinh ly tử biệt, cũng không muốn trước khi bà nhắm mắt mà mẹ con tôi vẫn giận nhau. Đến nhà đã thấy mọi người trong gia đình chồng đang quây quần quanh giường, mẹ chồng tôi đang thều thào dặn dò từng người một. Khi tôi bước vào, bà đưa tay ra hiệu cho tôi lại gần bà, bà nắm tay rồi đưa mắt cho chồng tôi để đưa cho tôi một chiếc phong bì có lá thư của mẹ tôi và công bố bản di chúc. Mẹ con tôi được hưởng một nửa căn nhà và toàn bộ khoản tiền tiết kiệm của mẹ tôi từ trước đến nay là 120 triệu mà bà đã tích cóp.
Tôi đọc lá thư và những lời di chúc của bà mà không ngừng khóc. Hóa ra bà cố tình ép tôi ly dị vì muốn tôi tìm kiếm hạnh phúc khác, bà không muốn cuộc đời tôi rồi chết già trong đau khổ như bà dù bà thương con trai. Bà nói hãy tha lỗi cho bà vì bà chưa bao giờ ghét tôi, bà thương tôi còn hơn con gái của mình.
Tôi thương mẹ chồng đứt ruột, vừa xấu hổ vì mình đã quá cạn nghĩ, vừa đau xót vì tôi đã không chấp nhận bà. Để rồi cuối cùng khi bà đã nhắm mắt tôi mới nói được lời xin lỗi muộn màng.
Theo Ngoisao
Anh yên tâm, mình chỉ là quá khứ của nhau thôi...
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa.
Hà Nội trời âm u kỳ lạ, đôi găng tay đi mưa cũng ướt sũng mất rồi. Ngày còn yêu nhau, em có thói quen mỗi khi ngồi sau xe anh là nằng nặc không chịu đeo găng tay, rồi thích thò tay vào túi áo anh, hoặc giả dụ như lúc tay em lạnh thật lạnh, sẽ áp vào má anh để anh hét toáng lên rồi cười khoái chí. Người ta bảo con gái có bàn tay lạnh thường chung tình, em không biết có đúng không, thế nhưng mỗi lần nhìn anh nắm tay thật chặt rồi hà hơi thổi cho tay em bớt lạnh, em chỉ muốn ước mình sẽ gắn bó với anh lâu thật là lâu.
Ngày mình còn yêu nhau, anh thường chê tính em trẻ con, hay õng ẹo, đỏng đảnh, hay giận dỗi, mè nheo. Em thường hay nói những lời làm anh tổn thương rồi lại quên bẵng, hay im lặng, hay khóc, rồi lại hay cười như một đứa trẻ. Anh lúc nào cũng là người lớn bao dung, không chấp nhặt, không để ý, không bực mình, không rời bỏ. Ắt hẳn là không rời bỏ, anh bảo dù có thế nào, nhất định sẽ ở bên em.
Thế rồi một ngày, trời cũng âm u như hôm nay, mình rời xa nhau thật. Bữa cơm chiều em tất tả về đi chợ, luộc rau, rán trứng (các món tủ của em) rồi cầm điện thoại định gọi anh qua ăn như mọi khi bỗng dưng ngưng bặt, em quên rằng mình đã chia tay rồi.
Nếu kể ra thì có rất nhiều lý do để chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa, nhưng lúc nào em cũng không tìm ra được lý do hợp lý. Ngày chia tay em còn ra vẻ cứng rắn, ngồi bên cạnh đòi ôm anh thật chặt lần cuối, tươi cười dặn dò anh sống tốt, rồi hạnh phúc sẽ đến với anh thôi. Thế mà về nhà em trùm chăn khóc như mưa, khóc như ông trời buồn lắm lắm.
Đã bao lần định nhắn tin cho anh một tin nhắn thật dài, kể lể về những việc hằng ngày, những việc làm em không vui, những người làm em giận hờn nhưng em thấy mình không còn đủ dũng cảm. Đấy, ngày yêu nhau anh chiều chuộng em quá, nên có việc gì em cũng tìm đến anh, để rồi giờ lại thấy mình như phải học lại từ đầu, một mình chống chọi, một mình trống trải, một mình buồn tênh...
Ảnh minh họa
Em đã từng nghĩ nếu cuộc đời này không có anh thì còn gì là niềm vui. Chẳng có một anh chàng hay chọc em cười, hay dỗ dành em mặc dù anh chẳng làm sai điều gì cả, mà có lẽ vì em xấu tính quá nên anh không chịu nổi mất rồi. Có những ngày em cảm thấy lạc lõng giữa một thành phố nhìn đâu cũng toàn người là người thế này. Có những ngày em đi giữa một đám đông, cố gắng thoát những cô đơn cùng cực dày vò, rồi nghĩ vẩn vơ biết đâu lại gặp anh như trong phim, nhưng rồi bước chân vẫn lủi thủi đi về căn gác trọ nhỏ bé, cảm giác như mình đã sống ở giới hạn tận cùng.
Em đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu về những điều chúng mình từng hứa. Giả dụ như có buồn đau lắm thì cũng chỉ được phép buồn một ngày thôi, có tuyệt vọng lắm thì cũng chỉ được phép đi cà phê một mình, hoặc như ăn thật nhiều thật nhiều cho nhanh quên (mặc dù em lúc nào cũng than vãn với anh là em béo lắm rồi).
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa. Có nhiều lúc em chỉ muốn giận dỗi anh, không chịu trả lời tin nhắn, điện thoại của anh để anh lại sốt sắng đến tìm em. Có nhiều lúc em chỉ muốn ích kỷ sống mãi với ngày hôm qua, sống mãi với quá khứ êm đẹp của chúng mình. Nhưng rồi em nhận ra ai cũng có một cuộc hành trình để mà bước tiếp, những gì đã đau rồi cũng hết, những gì đã tổn thương rồi cũng lành lặn, những gì đã dỗi hờn rồi cũng không còn nữa. Chỉ còn những vết ký ức đẹp nằm vẹn nguyên ở một góc trái tim như chưa từng chua xót.
Ngoái lại làm chi khi ai cũng có một con đường...
Theo VNE
Chồng mải mê nghe đọc truyện trên điện thoại khi mây mưa với vợ Chứ về nhà là lúc nào anh cũng đeo phone, nghe đọc truyện từ chiếc điện thoại rồi cười phá lên ra vẻ tâm đắc, vui sướng. Thậm chí, anh còn nghe đọc truyện khi đang ân ái cùng vợ. 10 năm kết hôn, cuộc sống hôn nhân giữa vợ chồng tôi khá hạnh phúc, viên mãn. Dù đã có hai mặt con,...