Rớt nước mắt vì món quà “độc” của chồng tặng tôi trước Noel
Nhìn thấy món quà đó tôi đã bật khóc. Ông trời đã cướp đi sự bình thường của tôi nhưng lại trả lại tôi một người chồng tuyệt vời.
Tôi là một người không hoàn hảo, cũng không bình thường như mọi người. Tôi bẩm sinh bị tật ở một chân khiến dáng đi bị nghiêng hẳn một bên. Tôi cũng không thể chạy hay đi nhanh được, vì như thế, tôi sẽ ngã. Tất cả các năm học tôi đều được miễn học thể dục cũng vì thế. Suốt quãng thơ ấu, tôi chịu đựng những lời trêu chọc, gièm pha của bạn bè. Lớn lên một chút, tôi càng ý thức được khuyết điểm của bản thân và càng tự ti, mặc cảm hơn. Tôi sống thu mình, chẳng dám tiếp xúc nhiều với mọi người. Đến mức, tôi bị bạn bè gọi là “đồ tự kỉ”.
Khi đậu đại học, cũng vì đôi chân không bằng nhau mà tôi không thể mặc được áo dài dự lễ chào đón sinh viên mới. Tôi càng nổi bật và trở nên lập dị hơn trước những người bạn mới xinh đẹp, thướt tha. Khi đi vào giảng đường, tôi cố bước thật nhanh để tránh ánh nhìn soi mói và những lời gièm pha của mọi người. Và điều tồi tệ tôi không mong muốn đã xảy ra.
Vì đi quá nhanh nên tôi bị ngã. Cảm giác ngã ập xuống giữa chốn đông người, với hàng trăm con mắt đang nhìn mình khiến tôi xấu hổ đến mức phát khóc. Và chồng tôi, khi ấy là bí thư lớp trên, đã chạy đến đỡ tôi dạy. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, rồi bảo tôi đi cẩn thận hơn. Đó là người con trai đầu tiên đối xử với tôi nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ tôi yêu anh ngay từ lúc đó.
Tuy bị tật nhưng tôi học rất giỏi và là lớp phó học tập của lớp. Vì công việc của lớp, tôi và anh có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.
Ngày anh nói lời yêu, tôi vẫn không thể tin được vào tai mình. Tôi còn nghĩ anh trêu đùa tình cảm của mình nên từ chối rồi bỏ chạy. Và tôi lại ngã, ngã rất đau xuống đường. Anh đỡ tôi dậy và tiếp tục nói yêu tôi. Tôi hỏi anh vì sao lại yêu một cô gái tật nguyền như tôi, khi anh có rất nhiều người con gái xinh đẹp khác theo đuổi. Anh nói anh yêu tôi vì nghị lực hơn người, vì sự thông minh và bản lĩnh của tôi. Tôi đã rất hạnh phúc khi nghe anh nói những lời ấm áp như vậy.
Chúng tôi cứ thế bên nhau tới khi ra trường. Tuy có việc làm ổn định với mức lương cao, xong gia đình anh vẫn ra sức phản đối chúng tôi cưới nhau. Tôi vẫn nhớ, ngày ra mắt bố mẹ anh. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tôi vần bàng hoàng khi nghe mẹ anh nói: “Mày điên hay sao đi yêu một con què”. Cũng nhiều lần tôi đòi chia tay nhưng anh không chịu. Anh còn nói khi nào có tiền, anh sẽ giúp tôi phẫu thuật để có đôi chân hoàn hảo hơn. Tôi biết anh đang an ủi mình, bởi chân tôi nếu phẫu thuật thì chỉ có thể cắt chân rồi lắp chân giả mà thôi.
Video đang HOT
Chúng tôi “chiến đấu” cho tình yêu đến tận khi tôi 28 tuổi thì bố mẹ anh mới đồng ý. Khi đó anh 30 tuổi. Sau khi cưới, vợ chồng tôi sống cùng ông bà. Tôi cố hết sức để hoàn thành vai trò con dâu trong nhà. Mọi việc nhà đều do tôi gánh vác. Ai cần gì tôi sẵn sàng giúp ngay. Đến khi nghe mẹ chồng khen tôi với một người hàng xóm thân thuộc: “Nhìn vậy chứ nó giỏi gấp mấy lần mấy đứa bình thường. Lại ngoan hiền, lễ phép. Ngày xưa nếu tôi cứ phản đối mãi chắc giờ cũng hối hận”, mà tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc. Chồng tôi sau khi cưới cũng rất yêu chiều tôi. Anh phụ tôi việc nhà và luôn động viên tinh thần tôi.
Tối hôm qua, anh đã tặng tôi một điều hết sức bất ngờ. Khi đi làm về, anh kéo tôi lên phòng và đưa tôi một món quà nhỏ. Anh bảo chắc chắn tôi sẽ thích món quà này, nó sẽ giúp tôi tự tin hơn. Tò mò tôi mở hộp và ngạc nhiên vô cùng khi thấy đó là một đôi giày. Nhưng nó không phải đôi giày bình thường mà một chiếc cao, một chiếc thấp. Nhìn đôi giày tôi ngầm hiểu được ý anh. Đối với mọi người, mang đôi giày như vậy là không thể, nhưng với tôi lại rất dễ dàng. Bước đi với cảm giác hai vai mình bằng nhau mà tôi hạnh phúc đến bật khóc. Chồng tôi đã ôm lấy tôi và bảo Giáng sinh năm nay, tôi phải tự tin khi đi cạnh anh.
Để mang đôi giày ấy, anh còn dẫn tôi đi mua một cái váy dài. Nhìn anh chọn váy, tôi thấy bình yên và hạnh phúc biết bao. Noel năm nay, tôi sẽ tự tin khoác tay anh đi dọc các con đường đầy hoa đèn rực rỡ. Tôi nghĩ người phụ nữ may mắn hay không là ở tấm chồng. Ông trời đã cướp đi sự bình thường của tôi nhưng lại trả lại tôi một người chồng tuyệt vời. Tôi cũng hi vọng những người có khiếm khuyết giống tôi sẽ tự tin hơn khi đọc câu chuyện này. Chúc mọi người có một mùa Giáng sinh hạnh phúc. Cảm ơn vì đã lắng nghe tôi chia sẻ.
Theo tri thuc tre
Rớt nước mắt khi biết lý do mồng 3 tết chồng mới về ăn tết
Đêm giao thừa chị ôm con nằm khóc, chị thấy mình đã quá sai lầm khi để chồng đi làm xa. Đến ngày Tết đoàn viên anh cũng không thèm về, phải chăng anh đã không còn cần tới mẹ con chị nữa...
Tết năm nay là cái Tết thứ 3 của chị ở nhà chồng. Hồi mới cưới hai vợ chồng chị cùng lên thành phố làm, nhưng khi chuẩn bị sinh con đầu lòng thì chị về quê để tiện cho mẹ chồng chăm sóc. Sau đó chị xin làm may luôn ở quê chồng chứ không đưa con lên thành phố nữa, vì chi phí sinh hoạt trên ấy quá đắt đỏ.
Một mình anh làm trên đó, cứ 3 tháng anh về thăm vợ con được 1-2 ngày rồi lại đi ngay. Chị ở nhà sống cùng bố mẹ chồng, thường xuyên phải chịu áp lực mẹ chồng - nàng dâu. Mẹ chồng chị lại là người khó tính nên nhiều lúc chị cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đã có lần chị muốn đưa con lên cùng chồng nhưng sợ tăng thêm gánh nặng cho anh nên đành cố gắng sống hòa hợp với nhà chồng.
Được cái anh là người biết thương vợ, thương con. Mỗi lần về anh đều đưa lương cho vợ đầy đủ để vợ nuôi con. Thấy chồng đưa lương chẳng thiếu một đồng thì chị thắc mắc:
- Anh đưa hết lương cho em thì lấy tiền đâu mà tiêu pha, rồi tiền trọ nữa...?
- Cái đó em không phải lo, giờ anh ở luôn tại công trường nên không mất tiền trọ. Còn tiền ăn và tiền tiêu vặt thì thi thoảng anh nhận được việc làm thêm buổi tối nên cũng đủ. Mình anh có tiêu pha gì đâu. Em ở nhà chịu khó chăm sóc con, mẹ nói gì kệ mẹ. Bà trước nay vẫn khó tính thế nhưng bà không để bụng đâu, nói rồi là thôi ấy mà.
- Em biết rồi. Anh cũng đừng tiết kiệm quá, ăn uống cho tốt, không có ốm thì khổ. Em giờ cũng đi làm rồi nên cũng có đồng ra đồng vào, với lại ở quê chi tiêu không tốn kém như ở trên ấy.
Chị dúi lại vào túi chồng thêm ít tiền nhưng anh nhất định không cầm. Chị nhìn chồng lên xe mà thương anh vô cùng. Ngày trước khi hai vợ chồng còn cùng làm trên thành phố, mỗi ngày đi làm về chị đều cơm nước cho anh chu đáo. Thỉnh thoảng lại nấu món nọ món kia bồi dưỡng cho anh. Giờ không có vợ ở bên, một mình anh phải xoay sở tự lo hết.
Lúc quyết định ở nhà chị cũng lo lắm, sợ không có vợ quản anh làm lại không giữ được tiền nhưng giờ thì chị yên tâm rồi. Số chị vẫn còn may mắn lắm, lấy được người chồng tử tế, biết thương vợ thương con.
Vậy nhưng lần này 4 tháng liền anh chưa về. Gần tới Tết dương lịch, chị gọi điện hỏi chồng có về không thì anh bảo: "Đằng nào cũng giáp Tết rồi, để Tết âm về cả thể, đi lại nhiều tốn kém". Dù rất mong chồng về nhưng anh nói thế cũng phải nên chị không dám giục nữa. Nghỉ 3 ngày, chị đưa con về ngoại cách nhà nội chục cây số để thăm ông bà.
Không thấy anh đâu, họ hàng nhà ngoại ai cũng hỏi thăm rồi bảo: "Bố cái Nhím làm quên cả ngày nghỉ lễ thế này thì cuối năm 2 mẹ con tha hồ tiền mà sắm Tết nhé". Chị chỉ cười, cuộc sống phải chấp nhận như thế chứ chị cũng chẳng muốn chồng một nơi, vợ một nơi thế này.
Sau mấy ngày nghỉ Tết dương, con chị lại sốt cao rồi co giật. 9 giờ đêm chị phải cùng mẹ chồng chở con bằng xe máy tới viện. May mà nhà cũng chỉ cách bệnh viện 4 km nên con chị được cấp cứu kịp thời. Mấy ngày ở viện, chị gần như phải thức trắng đêm để trông con. Chị báo tin cho chồng, anh nói bận không về được, anh dặn chị chăm con cẩn thận.
Con ở viện về, chị lại để con cho mẹ chồng chăm rồi đi làm trở lại. Cả tuần không thấy anh gọi về thăm con lấy một lần, chị giận lắm nhưng cuối cùng vẫn cầm điện thoại gọi cho anh trước. 10 giờ đêm mà anh bảo vẫn còn đang làm, giáp Tết chắc bận, nói vài câu rồi anh cúp máy ngay. Chị buồn, song hi vọng Tết sắp tới cả nhà sẽ được sum họp.
Sáng 29 Tết vẫn chưa thấy chồng nói gì đến chuyện về, chị gọi điện anh bảo chiều anh mới ra xe. Chiều chị chờ chẳng thấy chồng đâu, đến tối anh gọi điện bảo anh không về được, sau Tết anh sẽ về rồi tắt máy. Chị khóc như mưa, anh làm gì mà không về ăn Tết, chắc là anh đã có người khác ở trên đó rồi, chẳng còn thiết tha gì đến vợ con nữa. 5 tháng trời anh không về cũng chưa gửi cho vợ được đồng lương nào, con ốm cũng chỉ hỏi han được vài câu.
Đêm giao thừa chị ôm con nằm khóc, chị thấy mình đã quá sai lầm khi để một mình chồng làm trên thành phố. Dù anh nói lý do phải trực nhưng chị không tin vì trước đó chính anh đã bảo năm nay anh không phải trực Tết rồi. Sáng mùng 1 anh gọi điện cho bố mình chúc Tết mấy câu rồi tắt máy luôn, cũng không thèm gọi cho vợ con. Chị đòi lên thành phố tìm chồng nhưng bố mẹ chồng chị không cho đi.
2 ngày Tết chị cố giấu nước mắt vào trong, ai hỏi thăm tới anh mẹ chồng chị cũng phải đỡ lời chứ chị không biết nói thế nào mà chỉ chực trào nước mắt. Đêm mùng 2 thấy nhà hàng xóm bên cạnh náo loạn vì người vợ phát hiện chồng đi làm xa cặp bồ chị lại òa khóc nức nở. Chị quyết định sáng ngày mai sẽ bắt xe lên chỗ chồng làm xem thự hư thế nào, chồng chị có người khác hay ốm đau làm sao, chị không thể bình tĩnh ngồi nhà được nữa rồi.
8 giờ sáng mùng 3 Tết, mặc bố mẹ chồng can ngăn chị vẫn quyết đi bằng được. Nhưng lúc chị chuẩn bị ra tới cổng thì anh lò dò bước về. Bố chồng chị nhìn thấy con trai về thì giận lắm, cầm cái gậy gần đó lao ra định đánh cho thằng con bất hiếu một trận, anh lưng đeo ba lô, tay lỉnh kỉnh đồ đạc cứ thế đứng cho bố đánh. Chị và mẹ chồng phải chạy vội ra can.
Đợi bố nguôi cơn giận anh mới quỳ xuống xin lỗi bố mẹ: "Con xin lỗi bố mẹ, lẽ ra con về ăn Tết với cả nhà nhưng mà một anh trong tổ của con bị tai nạn lao động ngay ngày 29 Tết nên con tình nguyện ở lại trông coi công trường thay vị trí của anh ấy". Bố mẹ chồng chị khi biết chuyện thì đã không còn trách con trai nữa.
Lúc này anh mới có thể đặt bánh kẹo Tết lên bàn thờ và thắp hương khấn vái tổ tiên rồi mừng tuổi bố mẹ. Lúc vào buồng, anh ôm chặt lấy vợ và con, anh hiểu mình đã để vợ phai lo lắng tới mức nào. Anh đưa hết tiền lương 5 tháng, rồi tiền thưởng Tết cho vợ rồi thủ thỉ vào tai chị: "Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa nhé".
Chị rớt nước mắt khi biết vì sao mãi tận hôm nay chồng mới về ăn Tết, hóa ra việc anh ở lại là vì lý do như thế chứ không phải anh có người khác như chị từng nghĩ. Anh mãi mãi là người chồng, người cha tốt của mẹ con chị. Với nhiều gia đình, mùng 3 đã hết Tết nhưng nhà chị Tết mới bắt đầu...
Theo Một Thế Giới
Rớt nước mắt khi thấy bữa cơm ở cữ của vợ Vợ tôi sinh con trai, nhưng từ khi sinh con xong, cô ấy cứ gầy đi trông thấy. Tôi thấy lạ lắm, bởi thường thì sinh con xong khi ở cữ thì ai cũng béo, vậy mà vợ tôi giống như không có sức sống vậy. Tôi là con trai một, trên tôi còn có một chị gái, bố tôi bỏ đi với...