Rớt nước mắt khi biết lý do vì sao tận mùng 3 chồng mới về ăn Tết
Đêm giao thừa chị ôm con nằm khóc, chị thấy mình đã quá sai lầm khi để chồng đi làm xa.
Tết năm nay là cái thứ 3 của chị ở nhà chồng. Hồi mới cưới hai vợ chồng chị cùng lên thành phố làm, nhưng khi chuẩn bị sinh con đầu lòng thì chị về quê để tiện cho mẹ chồng chăm sóc. Sau đó chị xin làm may luôn ở quê chồng chứ không đưa con lên thành phố nữa, vì chi phí sinh hoạt trên ấy quá đắt đỏ.
Một mình anh làm trên đó, cứ 3 tháng anh về thăm vợ con được 1-2 ngày rồi lại đi ngay. Chị ở nhà sống cùng bố mẹ chồng, thường xuyên phải chịu áp lực mẹ chồng – nàng dâu. Mẹ chồng chị lại là người khó tính nên nhiều lúc chị cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đã có lần chị muốn đưa con lên cùng chồng nhưng sợ tăng thêm gánh nặng cho anh nên đành cố gắng sống hòa hợp với nhà chồng.
Được cái anh là người biết thương vợ, thương con. Mỗi lần về anh đều đưa lương cho vợ đầy đủ để vợ nuôi con. Thấy chồng đưa lương chẳng thiếu một đồng thì chị thắc mắc:
- Anh đưa hết lương cho em thì lấy tiền đâu mà tiêu pha, rồi tiền trọ nữa…?
- Cái đó em không phải lo, giờ anh ở luôn tại công trường nên không mất tiền trọ. Còn tiền ăn và tiền tiêu vặt thì thi thoảng anh nhận được việc làm thêm buổi tối nên cũng đủ. Mình anh có tiêu pha gì đâu. Em ở nhà chịu khó chăm sóc con, mẹ nói gì kệ mẹ. Bà trước nay vẫn khó tính thế nhưng bà không để bụng đâu, nói rồi là thôi ấy mà.
- Em biết rồi. Anh cũng đừng tiết kiệm quá, ăn uống cho tốt, không có ốm thì khổ. Em giờ cũng đi làm rồi nên cũng có đồng ra đồng vào, với lại ở quê chi tiêu không tốn kém như ở trên ấy.
Chị dúi lại vào túi chồng thêm ít tiền nhưng anh nhất định không cầm. Chị nhìn chồng lên xe mà thương anh vô cùng. Ngày trước khi hai vợ chồng còn cùng làm trên thành phố, mỗi ngày đi làm về chị đều cơm nước cho anh chu đáo. Thỉnh thoảng lại nấu món nọ món kia bồi dưỡng cho anh. Giờ không có vợ ở bên, một mình anh phải xoay sở tự lo hết.
Lúc quyết định ở nhà chị cũng lo lắm, sợ không có vợ quản anh làm lại không giữ được tiền nhưng giờ thì chị yên tâm rồi. Số chị vẫn còn may mắn lắm, lấy được người chồng tử tế, biết thương vợ thương con.
Video đang HOT
Vậy nhưng lần này 4 tháng liền anh chưa về. Gần tới , chị gọi điện hỏi chồng có về không thì anh bảo: “Đằng nào cũng giáp rồi, để âm về cả thể, đi lại nhiều tốn kém”. Dù rất mong chồng về nhưng anh nói thế cũng phải nên chị không dám giục nữa. Nghỉ 3 ngày, chị đưa con về ngoại cách nhà nội chục cây số để thăm ông bà.
Không thấy anh đâu, họ hàng nhà ngoại ai cũng hỏi thăm rồi bảo: “Bố cái Nhím làm quên cả ngày nghỉ lễ thế này thì cuối năm 2 mẹ con tha hồ tiền mà sắm nhé”. Chị chỉ cười, cuộc sống phải chấp nhận như thế chứ chị cũng chẳng muốn chồng một nơi, vợ một nơi thế này.
Sau mấy ngày nghỉ dương, con chị lại sốt cao rồi co giật. 9 giờ đêm chị phải cùng mẹ chồng chở con bằng xe máy tới viện. May mà nhà cũng chỉ cách bệnh viện 4 km nên con chị được cấp cứu kịp thời. Mấy ngày ở viện, chị gần như phải thức trắng đêm để trông con. Chị báo tin cho chồng, anh nói bận không về được, anh dặn chị chăm con cẩn thận.
Con ở viện về, chị lại để con cho mẹ chồng chăm rồi đi làm trở lại. Cả tuần không thấy anh gọi về thăm con lấy một lần, chị giận lắm nhưng cuối cùng vẫn cầm điện thoại gọi cho anh trước. 10 giờ đêm mà anh bảo vẫn còn đang làm, giáp chắc bận, nói vài câu rồi anh cúp máy ngay. Chị buồn, song hi vọng sắp tới cả nhà sẽ được sum họp.
Sáng 29 vẫn chưa thấy chồng nói gì đến chuyện về, chị gọi điện anh bảo chiều anh mới ra xe. Chiều chị chờ chẳng thấy chồng đâu, đến tối anh gọi điện bảo anh không về được, sau anh sẽ về rồi tắt máy. Chị khóc như mưa, anh làm gì mà không về ăn Tết, chắc là anh đã có người khác ở trên đó rồi, chẳng còn thiết tha gì đến vợ con nữa. 5 tháng trời anh không về cũng chưa gửi cho vợ được đồng lương nào, con ốm cũng chỉ hỏi han được vài câu.
Đêm giao thừa chị ôm con nằm khóc, chị thấy mình đã quá sai lầm khi để một mình chồng làm trên thành phố. Dù anh nói lý do phải trực nhưng chị không tin vì trước đó chính anh đã bảo năm nay anh không phải trực rồi. Sáng mùng 1 anh gọi điện cho bố mình chúc mấy câu rồi tắt máy luôn, cũng không thèm gọi cho vợ con. Chị đòi lên thành phố tìm chồng nhưng bố mẹ chồng chị không cho đi.
2 ngày chị cố giấu nước mắt vào trong, ai hỏi thăm tới anh mẹ chồng chị cũng phải đỡ lời chứ chị không biết nói thế nào mà chỉ chực trào nước mắt. Đêm mùng 2 thấy nhà hàng xóm bên cạnh náo loạn vì người vợ phát hiện chồng đi làm xa cặp bồ chị lại òa khóc nức nở. Chị quyết định sáng ngày mai sẽ bắt xe lên chỗ chồng làm xem thự hư thế nào, chồng chị có người khác hay ốm đau làm sao, chị không thể bình tĩnh ngôi nhà được nữa rồi.
8 giờ sáng mùng 3 Tết, mặc bố mẹ chồng can ngăn chị vẫn quyết đi bằng được. Nhưng lúc chị chuẩn bị ra tới cổng thì anh lò dò bước về. Bố chồng chị nhìn thấy con trai về thì giận lắm, cầm cái gậy gần đó lao ra định đánh cho thằng con bất hiếu một trận, anh lưng đeo ba lô, tay lỉnh kỉnh đồ đạc cứ thế đứng cho bố đánh. Chị và mẹ chồng phải chạy vội ra can.
Đợi bố nguôi cơn giận anh mới quỳ xuống xin lỗi bố mẹ: “Con xin lỗi bố mẹ, lẽ ra con về ăn với cả nhà nhưng mà một anh trong tổ của con bị tai nạn lao động ngay ngày 29 nên con tình nguyện ở lại trông coi công trường thay vị trí của anh ấy”. Bố mẹ chồng chị khi biết chuyện thì đã không còn trách con trai nữa.
Lúc này anh mới có thể đặt bánh kẹo lên bàn thờ và khấn vái tổ tiên rồi mừng tuổi bố mẹ. Lúc vào buồng, anh ôm chặt lấy vợ và con, anh hiểu mình đã để vợ phai lo lắng tới mức nào. Anh đưa hết tiền lương 5 tháng, rồi tiền thưởng cho vợ rồi thủ thỉ vào tai chị: “Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa nhé”.
Chị rớt nước mắt khi biết vì sao mãi tận hôm nay chồng mới về ăn Tết, hóa ra việc anh ở lại là vì lý do như thế chứ không phải anh có người khác như chị từng nghĩ. Anh mãi mãi là người chồng, người cha tốt của mẹ con chị. Với nhiều gia đình, mùng 3 đã hết nhưng nhà chị mới bắt đầu.
Phạm Thị Thảo
Theo Khỏe & Đẹp
Cả tháng chồng đưa 2 triệu để mua thức ăn cho nhà 6 người, vợ cao tay trị cho anh chồng keo kiệt 'sợ xanh mắt'
Hôm qua không chịu được nữa, chồng em cau có: "Em tính cho cả nhà ăn chay đấy à, hôm nào cũng mua đồ như thế nấu thì ai ăn nổi". Em cười đưa chồng cuốn sổ chi tiêu...
Lấy phải một người chồng tính khí keo kiệt, em đã phải nhường nhịn rất nhiều. Bản chất chồng em không phải người xấu, anh chỉ có một nhược điểm duy nhất, đó là quá chi ly, đến nỗi em phải xấu hổ.
Chồng em không chỉ tính toán với nhà vợ. Đối với gia đình ruột thịt của mình, anh cũng xét nét từng li từng tí. Em lấy chồng được 3 tháng thì bố anh đổ bệnh, phải phẫu thuật và cần một số tiền không nhỏ. Lúc đó mẹ chồng em đứng ra vay tiền. Chồng em cho mẹ vay 100 triệu, em biết chuyện này và hoàn toàn ủng hộ anh.
Nhưng được nửa năm sau, mẹ chồng em cầm tiền sang trả. Lúc ấy em sợ bà ngại con dâu nên trả tiền, vì thế đã nói bà cất tiền đi, bố chồng ốm bọn em cũng có nghĩa vụ để đỡ đần. Vậy mà chồng em quắc mắt lườm vợ. Anh đếm đi đếm lại mấy lần rồi nhăn nhó nói với mẹ: "Thật ra con cất cũng là để dành cho bố mẹ thôi. Sau về già có thế nào còn có tiền mà định liệu".
Được nửa năm sau, mẹ chồng em cầm tiền sang trả. Ảnh minh họa: Internet
Mẹ chồng em gật gù ra về. Bà vừa đi đến cổng, chồng em liền quát vợ nói tiền không phải lá mít. Đã vay thì phải trả, không có chuyện là người nhà mà cho không. Em sốc toàn tập, không ngờ chồng mình lại rạch ròi đến thế. Trong khi đó người nằm viện là bố đẻ của anh.
Biết tính chồng nên lâu nay dù làm gì em cũng rất cẩn thận, nhất là chuyện liên quan đến tiền. Nhưng thời gian gần đây, vợ chồng em bắt đầu nảy sinh vấn đề. Chuyện là em vừa thôi việc ở công ty cũ được 2 tháng. Trong khoảng thời gian này, em quyết định ở nhà nghỉ ngơi.
Do tiền dự phòng đã hết, 10 ngày trước, em nói chồng đưa tiền ăn cho mình. Sau một hồi đắn đo, chồng em rút trong ví ra 2 triệu rồi yêu cầu: "Tiền ăn tháng này nhé, em tự tính toán mà chi tiêu". Cầm tiền trên tay, em cười ra nước mắt. Bố mẹ chồng và em chồng đều đã về sống cùng bọn em, còn cả đứa con mới hơn 1 tuổi. Vậy mà 6 miệng ăn, chồng em đưa có 2 triệu?
Bình thường thịt cá đầy đủ, từ hôm đó, em chỉ mua dưa cà mắm muối, đồ mặn thì có muối vừng hoặc đậu phụ. Ảnh minh họa: Internet
Cả đêm ấm ức, ngay ngày mai, em cầm tiền chồng đưa đi chợ. Bình thường thịt cá đầy đủ, từ hôm đó, em chỉ mua dưa cà mắm muối, đồ mặn thì có muối vừng hoặc đậu phụ. Hôm nào mua thịt thì người nào cũng gắp được 2 miếng là nhẵn đĩa.
Hôm qua không chịu được nữa, chồng em cau có: "Em tính cho cả nhà ăn chay đấy à, hôm nào cũng mua đồ như thế nấu thì ai ăn nổi". Em cười đưa chồng cuốn sổ chi tiêu. Đọc xong, chồng em không nói không rằng bỏ ra ngoài. Em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ đi tìm việc làm. Nhưng nếu chồng em không đưa thêm tiền ăn, chắc chắn em sẽ tiếp tục thết đãi cả nhà bằng những món ăn đạm bạc đậm chất tiết kiệm như chồng mong mỏi.
Thủy Anh (Cần Thơ)
Theo phunusuckhoe.vn
Lắp camera trong nhà, tôi chết điếng khi thấy chồng làm chuyện đó trong lúc tôi về chăm mẹ anh ốm bệnh Cũng chỉ vì muốn biết anh sẽ đảm đương việc trông con thế nào mà tôi quyết định đặt camera trong nhà, ai ngờ đâu. Tôi và chồng cưới nhau 5 năm, có một con gái lên 4 tuổi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi phải nói khá êm đềm, bình lặng, trước giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện gì to tát...