Rơi nước mắt với lá thư con gái “muốn chết” gửi bố mẹ
Một lá thư được chia sẻ trên facebook của Kiều Max đã và đang được lan truyền nhanh chóng trong cộng đồng mạng.
Nội dung bức thư được Kiều Max chia sẻ đã làm lay động con tim nhiều cư dân mạng:
11 giờ 5 phút mẹ điện thoại trò chuyện. Cúp máy, nước mắt con lại rơi, vẫn biết như thế đã 10 năm nhưng sao đến giờ con vẫn khóc. Ba năm con sống ở xứ lạ quê người, từ miếng ăn giấc ngủ cho đến từng viên thuốc con vẫn tự lo. Con không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ tuy rằng con nhớ mẹ vô cùng. Con buồn lắm mẹ ơi, 10 năm con cố gắng, con rất mệt, đôi khi con muốn quỵ. Nhưng sao cuộc sống cứ lôi kéo con từ ngày này qua tháng nọ như vậy?
Mẹ ơi, mẹ nhớ con không? Mẹ biết con đang bệnh không? Mẹ có biết con sống ra sao không? Mẹ có biết con muốn chết lắm không?
Con về nhà con thăm bố!
Con thương bố nhưng con không dám ôm bố, không dám nói chuyện nhiều với bố, nói thẳng ra là con né tránh bố. Con sợ lắm. Sợ hôm sau con đi, con lại nhớ bố mà khóc hằng đêm.
Video đang HOT
7 tuổi gia đình đỗ vỡ. Con học cách chịu đựng. Sáng mở mắt ra không thấy bố. Chiều đi học về chẳng thấy mẹ đâu. Mì hộp và tiền để sẵn. Và con chưa biết cảm giác về khoe bố mẹ thành tích học tập bao giờ. Ngày hôm nay bố mẹ trách con hư hỏng. Thế khi nào bố mẹ tự hỏi con hư vì ai?
10 tuổi bị tống giam ở với ngoại. Địa ngục con không có lối ra. 11 tuổi mẹ lại đưa con về với mẹ. Con như ngất lịm khi dượng hành hạ con đến thế. Mẹ tát con vì con không gọi dượng là ba. Mẹ đánh con nhập viện chỉ vì con không chịu canh nhà cho dượng đi ngủ.
Thì thôi con đi. Con bỏ đi, con trốn trên núi. Con sợ lắm. Tối ngủ muỗi cắn con nhiều lắm mẹ ơi! Con đói không có cơm ăn mẹ ạ… Mừng quýnh khi bố rước con về. Con được về với bố rồi – chỉ 4 tháng thôi bố lại dọn đi để con sống với nội.
12 tuổi là ngày con lại mất đi niềm tin. Con chịu không nổi và con tủi thân nên con dọn ra ngoài khi con chỉ mới 12 tuổi và không 1 giấy tờ tùy thân. Cuộc sống cũng không đủ để con no bụng ngon giấc. 1 năm sống như thế làm con chán nản vô cùng.
Con lại xách vali đi. Con mang trong túi 120k và con đến NT năm con 13 tuổi. Và thế đấy. Như ngọn sống vậy, lên xuống, nhẹ nhàng đôi khi là bão rất mạnh. Ngày con nằm viện là ngày con hiểu được con bất hạnh mức nào.
Nhưng con vẫn sống, vì đó là những gì xui rủi của con thôi. Đôi khi trong cuộc sống có nhiều niềm vui và bất ngờ cho con lắm bố mẹ ạ! Vì vậy, con lại tiếp tục đi… Con ngẩng cao đầu và con đi. Con đi tìm nơi mà con sẽ tìm thấy hạnh phúc, nơi con tìm được những thứ sẽ thuộc về con. Con cảm ơn bố mẹ đã sanh ra con và cho con đầy đủ tay chân lành mạnh. Con cảm ơn bố mẹ vẫn nhớ đến con, cho dù hai người cách xa con cả trăm ngàn cây số… Con nhớ và con luôn nhớ!
Theo VNE
Nhịn...nhục chồng
Chị quẹt nước mắt. Những giọt nước mắt của người đàn bà tuổi 50 sao mà đắng chát lòng kẻ đối diện đến vậy: "Em à, ông bà ta dạy "một sự nhịn chín sự lành".
Chị thuộc nằm lòng câu đó từ ngày bắt đầu làm dâu, làm vợ nhưng không ngờ suốt 30 năm nhịn không hề tìm thấy một chút "lành" mà đã thành "nhục" mất rồi em ạ! Chị không muốn nhịn nữa, nhưng con chị lại than, mẹ mà không nhịn ba, gia đình mình tan nát, nhìn tụi con vầy ai dám cưới, dám gả?". Tôi xin trích một đoạn trong đơn ly hôn của chị (mà chị nhờ tôi viết) để thấy chị đã nhịn đến mức nào:
"...từ mười năm trở lại đây anh H. mỗi lần uống rượu say về là chửi mắng, đánh đập tôi rất nhiều. Là giáo viên nhưng anh chửi vợ bằng những lời rất tục tĩu. Lần gần đây nhất là ngày 25/3/2014, tôi về nhà cha mẹ ruột để dự đám giỗ bà nội thì trưa anh H. cũng theo về, vác ghế đánh tôi tại nhà cha mẹ tôi với lý do "Mày đi lấy trai hay đi đâu mà từ sáng tới giờ?". Cha tôi tuổi 80 lập cập can ngăn, anh chửi cả ông là "Thằng già không biết dạy con. Đi đâu mà không lo cơm nước cho chồng?". Người dự đám giỗ lên tiếng can gián, anh bảo: "Vợ tao, tao chửi. Thằng nào có tình ý gì với vợ tao hay sao mà ngăn cản?". Tôi van xin anh, nếu không sống với nhau được nữa thì cho tôi ly hôn, chứ bao nhiêu năm chịu cực khổ cho cuộc sống gia đình, lại bị chồng đánh đập, chửi mắng thế này nữa thì làm sao tôi sống nổi? Anh trả lời: "Đ.M., tao sẽ hành hạ mày suốt đời chứ ở đó mà ly hôn".
Chị bảo, chắc tại "trời trả báo" vì hồi đó chị cãi lời cha mẹ, quyết định lấy anh với niềm tin sắt đá là tình yêu sẽ hóa giải tất cả, dù lúc đó chị là giáo viên, anh làm nghề nông. Lâu dần công việc hoán đổi lúc nào không biết. Anh có khiếu thể thao, bạn bè khuyến khích đi học. Chị một vai gánh giáo án, vai kia gánh con cái, mẹ chồng già và ruộng vườn cho anh theo học cao đẳng để thành giáo viên thể dục. Anh ra lớp từ sáng sớm, để có thời gian trà nước cùng bạn bè. Chị dạy điểm trường xa hơn, nhưng phải đi muộn hơn, vì phải dậy sớm hơn nấu ăn để sẵn cho mẹ chồng. Cái thời đất nước còn thiếu thốn, khó khăn, điểm trường chị dạy đi ngang nhà ngoại, xúc thêm lon gạo gửi bà ngoại nấu, trưa về mấy mẹ con ăn chung. Mẹ chồng ho khúc khắc trong buồng bên nói vống: "Nhà này thóc cao gạo kém, nuôi con dâu, cháu nội chưa đủ, còn xúc cho anh chị sui nữa. Thiệt là con có hiếu".
Chị đã biết nước mắt không chỉ có vị mặn từ lúc đứa con đầu lòng được ba tuổi, nhưng ráng nhịn để yên ấm nhà cửa. Nhịn vì danh dự của một cô giáo. Nhịn cho con có cha. Nhịn để người ta thấy không phải mẹ chồng - nàng dâu nào cũng hục hặc. Nhịn riết... vì muốn để cho chồng toàn tâm toàn ý với công việc nên chị bỏ lớp bỏ trường, gánh hết bao công việc không tên của "chức danh" vợ.
Hai con dần lớn, không phải lo cái ăn cái mặc, bệnh đau, chị lại phải sấp ngửa "bắt ghen" chồng với mấy cô giày xanh áo đỏ. Lại nhịn tiếp vì sợ ảnh hưởng việc học của con cái, uy tín của chồng.
Giờ ngấp nghé tuổi 50, xương cốt đã đau nhức, chị càng sợ những trận đòn. Nhưng hơn mười năm qua chị chưa một lần tố cáo hành vi bạo lực của chồng với chính quyền vì "cái nợ mình nó vậy. Thưa ra người ta tù tội, mất việc làm thì mình có được gì đâu. Ảnh còn "hăm", chị mà thưa, ảnh đi tù vài năm ra, chị "ăn" một chai... là sống không bằng chết. Nên chị sợ. Giờ chỉ muốn được ly hôn và bình yên".
30 năm làm dâu, làm vợ, làm mẹ, bao nhiêu công sức và nước mắt của chị đã đổ xuống cuộc hôn nhân này nhưng nhà cửa, xe cộ, đất đai đều... đứng tên đứa em trai của chồng.
Chị lại quẹt nước mắt, nói chỉ cần bình yên. Mọi sự đã nhịn 30 năm, giờ nhịn thêm nữa có sao đâu. Nhưng, biết chị có được bình yên thật không?
Theo PNO
Chồng đi xa, vợ muốn "tự biên tự diễn" Chồng tôi thường xuyên công tác xa khiến tôi khá bức bối chuyện vợ chồng. Tôi đang tính đến giải pháp "tự biên tự diễn" nhưng sợ không dứt ra được... B. Bình (TP.HCM) Xin mở ngoặc, những điều sắp bàn xoay quanh ý "thủ dâm (TD) - gây nghiện". Lưu ý thêm, đối tượng đang bàn là những phụ nữ mới làm...