Rơi nước mắt với lá thư con gái “muốn chế.t” gửi bố mẹ
Một lá thư được chia sẻ trên facebook của Kiều Max đã và đang được lan truyền nhanh chóng trong cộng đồng mạng.
Nội dung bức thư được Kiều Max chia sẻ đã làm lay động con tim nhiều cư dân mạng:
11 giờ 5 phút mẹ điện thoại trò chuyện. Cúp máy, nước mắt con lại rơi, vẫn biết như thế đã 10 năm nhưng sao đến giờ con vẫn khóc. Ba năm con sống ở xứ lạ quê người, từ miếng ăn giấc ngủ cho đến từng viên thuố.c con vẫn tự lo. Con không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ tuy rằng con nhớ mẹ vô cùng. Con buồn lắm mẹ ơi, 10 năm con cố gắng, con rất mệt, đôi khi con muốn quỵ. Nhưng sao cuộc sống cứ lôi kéo con từ ngày này qua tháng nọ như vậy?
Mẹ ơi, mẹ nhớ con không? Mẹ biết con đang bệnh không? Mẹ có biết con sống ra sao không? Mẹ có biết con muốn chế.t lắm không?
Con về nhà con thăm bố!
Con thương bố nhưng con không dám ôm bố, không dám nói chuyện nhiều với bố, nói thẳng ra là con né tránh bố. Con sợ lắm. Sợ hôm sau con đi, con lại nhớ bố mà khóc hằng đêm.
Video đang HOT
7 tuổ.i gia đình đỗ vỡ. Con học cách chịu đựng. Sáng mở mắt ra không thấy bố. Chiều đi học về chẳng thấy mẹ đâu. Mì hộp và tiề.n để sẵn. Và con chưa biết cảm giác về khoe bố mẹ thành tích học tập bao giờ. Ngày hôm nay bố mẹ trách con hư hỏng. Thế khi nào bố mẹ tự hỏi con hư vì ai?
10 tuổ.i bị tống giam ở với ngoại. Địa ngục con không có lối ra. 11 tuổ.i mẹ lại đưa con về với mẹ. Con như ngất lịm khi dượng hàn.h h.ạ con đến thế. Mẹ tát con vì con không gọi dượng là ba. Mẹ đán.h co.n nhập viện chỉ vì con không chịu canh nhà cho dượng đi ngủ.
Thì thôi con đi. Con bỏ đi, con trốn trên núi. Con sợ lắm. Tối ngủ muỗi cắn con nhiều lắm mẹ ơi! Con đói không có cơm ăn mẹ ạ… Mừng quýnh khi bố rước con về. Con được về với bố rồi – chỉ 4 tháng thôi bố lại dọn đi để con sống với nội.
12 tuổ.i là ngày con lại mất đi niềm tin. Con chịu không nổi và con tủi thân nên con dọn ra ngoài khi con chỉ mới 12 tuổ.i và không 1 giấy tờ tùy thân. Cuộc sống cũng không đủ để con no bụng ngon giấc. 1 năm sống như thế làm con chán nản vô cùng.
Con lại xách vali đi. Con mang trong túi 120k và con đến NT năm con 13 tuổ.i. Và thế đấy. Như ngọn sống vậy, lên xuống, nhẹ nhàng đôi khi là bão rất mạnh. Ngày con nằm viện là ngày con hiểu được con bất hạnh mức nào.
Nhưng con vẫn sống, vì đó là những gì xui rủi của con thôi. Đôi khi trong cuộc sống có nhiều niềm vui và bất ngờ cho con lắm bố mẹ ạ! Vì vậy, con lại tiếp tục đi… Con ngẩng cao đầu và con đi. Con đi tìm nơi mà con sẽ tìm thấy hạnh phúc, nơi con tìm được những thứ sẽ thuộc về con. Con cảm ơn bố mẹ đã sanh ra con và cho con đầy đủ tay chân lành mạnh. Con cảm ơn bố mẹ vẫn nhớ đến con, cho dù hai người cách xa con cả trăm ngàn cây số… Con nhớ và con luôn nhớ!
Theo VNE
Chồng cứ ngồi vào mâm là "bới lông tìm vết"
Đừng nói gì đến chuyện khen ngon theo... phép lịch sự! Cứ ngồi vào mâm là anh "bới lông tìm vết".
Chị Ngọc xách giỏ, dắt xe đi chợ, miệng lẩm bẩm một câu quen thuộc:
- Riết rồi chẳng biết ăn cái gì!
Chị Ngọc không phải là bà nội trợ vụng về, ngược lại là đằng khác. Người ngoài nhìn vào mâm cơm nhà chị không khỏi trầm trồ. Dinh dưỡng đầy đủ, màu sắc phong phú, thơm ngon. Bữa cơm nhà chị lúc nào ít nhất cũng phải ba món, không có chuyện trùng lặp thực đơn. Vốn khéo tay, chịu khó dành thời gian học hỏi cùng với đam mê nấu nướng, tay nghề chị ngày càng khá hơn. Đi đâu tụ họp bạn bè, chị đều được mọi người ngưỡng mộ và khen ngợi vì biết nấu nhiều món, trình bày đẹp mắt.
Ảnh minh họa.
Thế nhưng, chồng chị thì lại không nghĩ thế. Anh vốn khó chiều, lại kén ăn, ít khi ghi nhận nỗ lực của vợ. Đừng nói gì đến chuyện khen ngon theo... phép lịch sự! Cứ ngồi vào mâm là anh "bới lông tìm vết". Hôm nay ăn món này thì anh nhắc món kia, chép miệng. Rồi anh so sánh, ch.ê ba.i. Sao canh khoai mỡ mà không thấy đi chung với tép kho ba chỉ? Sao đậu que mà không chấm chao mà lại kho quẹt? Cái món này, lẽ ra phải cho thêm thật nhiều hành lá mới đúng điệu... Dường như nhìn tô dĩa nào trên bàn anh cũng thấy có thiếu sót. Rồi thì anh mang những thứ đã được thưởng thức bên ngoài ra kể, tỏ ra sành điệu. Nhìn thái độ của anh, chị Ngọc vừa giận vừa bực. Đàn ông gì mà khó chịu, v.ô duyê.n đến thế! Chẳng lẽ lại sẵng giọng bảo, thì thôi, anh đến chỗ nào ưng ý mà ăn cho vừa lòng!
Nhớ hồi mới quen, anh làm công nhân quèn, ăn tô mì gói không rau không trứng chị làm, cũng vui vẻ kêu ngon đáo để. Cuộc sống ngày càng dễ thở hơn, chị cũng "tăng đô" cho bữa cơm gia đình, nhưng sự hào hứng của chồng con dường như ngày càng tỷ lệ nghịch. Ăn gì cũng kêu ngán. Dọn gì cũng uể oải lấy lệ. Có người nội tướng nào mà chẳng thấy muốn tắt bếp cho xong!
Chị Ngọc chán nản than, chồng mình "vọng ngoại", chỉ thích quán xá nhà hàng. Bao người mơ một bữa cơm canh nóng sốt, nhiều rau ít béo, đơn giản mà ngon còn không có. Đằng này, chị quan tâm tới bao tử cả nhà, để ý từng sở thích nhỏ trong ăn uống, mà vẫn không đủ sức làm cho mấy cha con hài lòng.
Hôm rồi có bạn rủ qua nhà chơi, tới bữa chồng bạn về, bạn vô tư bảo, anh coi có gì ăn tạm dùm, em bận khách rồi. Chồng bạn vui vẻ xuống bếp, lục đục nấu nướng. Bạn bảo: "Ông chán lắm bà ơi, chẳng biết thưởng thức gì cả, cho gì ăn nấy, không bao giờ ý kiến ý ve. Tui có bày biện nấu nướng gì thì cũng như không, ông buông đũa đứng lên là quên ngay mình vừa được xơi món gì. Có chồng như thế, chả muốn vô bếp chi cho nhọc...".
Chị Ngọc tần ngần nghĩ, chẳng biết, giữa một ông chồng thờ ơ với chuyện cơm nước, mặc kệ vợ muốn nuôi sao cũng được, với một quý ông cái gì cũng ch.ê ba.i cấm cảu như chồng mình thì bà vợ nào khổ hơn. Hay đàn bà, vốn chỉ thích loay hoay tự làm khổ mình? Đường đến trái tim đàn ông phải đi qua bao tử, câu ấy quen thật, nhưng muốn làm vừa khẩu vị của chồng cũng không dễ dàng gì. Huống hồ bây giờ là thời của cơm hàng cháo chợ, mở cửa ra là gặp hàng ăn, từ cơm bụi bình dân đến nhà hàng mát rượi...
Theo VNE
Vá màng trinh vì người yêu thích thế Cô vá trinh nhưng chính là vá lại quá khứ, vá lại sai lầm của mình. Và cô muốn nhờ nó mà tìm được một hạnh phúc mới. Vậy có gì là sai đâu. - Thế nào, có làm không? Người đàn ông đeo khẩu trang kín mặt hất hàm về phía cô mà hỏi. Cái giọng ồm ồm khàn khàn cô không...