Rơi nước mắt trước câu chuyện gia đình cảm động, ai cũng nên suy ngẫm về cuộc đời
Có người ví tình thương của cha mẹ trong cuộc đời này giống như một bản trường ca, có khúc hào hùng, có khúc bi tráng.
Cũng bởi tình thương ấy có lúc nhận được sự cảm ân, có lúc vấp phải sự vô tình của những người con. Câu chuyện về dòng sữa mẹ trong bài viết dưới đây vừa cảm động lòng người vừa vô cùng chua xót, như một lời nhắc nhở chúng ta hãy nhìn lại bản thân mình, nhìn lại tấm lòng mình dành cho cha mẹ.
Bà lão cầm trên tay cuốn sổ xét nghiệm ung thư gan thời kỳ cuối của ông lão nhà mình, vừa khóc vừa chạy đến trạm điện thoại trước cổng bệnh viện gọi điện cho con gái. Ở đầu dây bên kia, bà nghe những tiếng báo điện thoại không liên lạc được, điện thoại bàn trong nhà cũng không có người nghe.
Lau khô những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, bà lão trở lại bệnh viện. Bà động viên ông lão: “Không có chuyện gì cả đâu, mình già rồi, trong người khó tránh khỏi có chút vấn đề, chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng sẽ ổn ngay thôi.”
Bà lão khi biết tin ông lão mắc bệnh nặng đã vô cùng đau khổ nhưng cố gắng trấn tĩnh bản thân (Ảnh minh họa)
Bài học sâu sắc bố mẹ chuẩn bị trong chiếc hộp 10 năm, khi mở ra cô khóc nghẹn
Làm xong thủ tục xuất viện, bà lão đỡ ông lão ra đón xe taxi và trở về nhà. Trên đường về, ông lão cảm thấy đói bụng, nên đã đề nghị bà lão dừng lại ở một quán ăn bên đường.
Vừa bước ra khỏi xe, bà lão nhanh chóng choàng áo ấm và khăn cho ông lão, sau đó họ dìu nhau vào quán ăn. Ở trong quán, ông lão chỉ gọi 3 món: một là chả giò chiên giòn, đây món mà ông thích ăn; một là gà hấp xả, đây là món bà thích ăn; còn có một đĩa sườn chua ngọt, đây là món mà cô con gái bảo bối của họ thích ăn. Bà lão ngồi nhìn ba đĩa thức ăn, nước mắt bà chảy ra từ hai khóe mắt buồn rầu và đầy thương nhớ. Tất cả mọi niềm vui, nỗi buồn của cả gia đình bỗng chốc ùa về.
Con gái của họ từ nhỏ đã thích ăn món sườn chua ngọt. Mỗi dịp cuối tuần, ông lão đi làm về đều mua một phần sườn chua ngọt cho con. Niềm hạnh phúc của hai vợ chồng đong đầy theo những năm tháng trưởng thành của con gái: từ khi cô bé bước chân vào trường mẫu giáo, lên tiểu học, trung học đến đại học và cho đến khi cô lấy chồng. Giờ đây, con trai lớn của cô đã học lớp hai tiểu học, món sườn chua ngọt của bố mẹ với cô đã không còn sức hấp dẫn nữa.
Video đang HOT
Cha mẹ mỗi ngày đều mong ngóng con gái về nhà (Ảnh minh họa)
Sống trên thành phố, thi thoảng cô gái đưa con trai về thăm ông bà ngoại, nhưng mỗi lần cũng chỉ ngồi lại một buổi chiều rồi lại vội vàng về. Trước ngày tết trung thu, chồng cô có về thăm cha mẹ và mang theo một giỏ quà, trước khi đi có dặn lại: “Nếu cha mẹ có chuyện gì thì cứ gọi điện cho chúng con.” Tuy nhiên, đã từ rất lâu, ông bà không nhận được điện thoại của con, thậm chí khi bà gọi họ cũng không có thời gian nhấc máy.
Hai ông bà lặng lẽ ngồi ăn cơm, không ai nói một lời nào, cũng không ai đụng tới đĩa sườn chua ngọt ấy. Về đến nhà, bà lão pha nước ấm chuẩn bị rửa chân cho ông lão, tuy nhiên, ông giữ bà ngồi lại trên ghế và nói: “Lần này hãy để tôi rửa chân cho bà vậy”.
Nhìn từng nếp nhăn trên đôi bàn chân già nua của bà lão, ông lão bật khóc: “Đây rất có thể sẽ là lần cuối cùng tôi rửa chân cho bà.”
Hôm sau, ông cụ đi ra ngoài từ sáng sớm, đến giữa trưa mới về. Nhìn dáng vẻ lo lắng của bà lão, ông nói: “Bà mang cho tôi món đồ mà hôm qua chúng ta đã cùng xem nhé”.
Nói rồi ông lão lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp rất tinh xảo, cẩn thận bỏ món đồ mà bà lão vừa mang ra vào trong và khóa lại. Làm xong, ông quay sang nhìn bà lão, gương mặt có vẻ mệt mỏi và thoáng chút buồn: “Tôi có ghé chỗ làm của con gái rồi, nó bảo hai ngày nữa sẽ qua đây”.
Hai hôm sau, cả nhà con gái trở về thăm ông bà. Nằm ở trên giường, gương mặt tái nhợt và không còn một chút hồng hào, ông lão nói với con gái: “Con à, cha e rằng mình không còn nhiều thời gian nữa. Mấy năm này, cha mẹ có tích cóp được một chút tiền, hãy để dành cho cháu ngoại của cha mai này ra nước ngoài du học”.
Sau đó, ông lấy ra chiếc chìa khóa nhét vào trong tay bà lão, nói: “Thứ này sau khi cha đi rồi, mẹ con cũng không được mở ra; sau khi mẹ con đi rồi, các con hãy mở ra xem. Nhất định phải nhớ lấy lời của cha, nếu không cha sẽ không thể yên lòng mà ra đi được” và ông lão đã không thể gắng gượng sang năm mới.
Thoáng cái đã 10 năm, bà lão sống vui vẻ và hạnh phúc cùng các con cháu. Khi cháu trai thi trung học, bà lão trên đường đưa cơm đã không may gặp tai nạn. Nằm trên giường bệnh, bà lão nắm lấy tay con gái, nước mắt tuôn trào và nói: “Con à, mẹ xin lỗi các con”.
Bào lão run run tháo chiếc chìa khóa luôn đeo bên mình trao cho con rồi thanh thản ra đi. Nhận chiếc chìa khóa, cô con gái mở chiếc hộp và tìm thấy trong đó một lá thư.
“Gửi con gái yêu quý của cha mẹ
Khi con xem được lá thư cũng là lúc cha mẹ đã đoàn tụ ở cõi bên kia rồi.
Trong cuộc đời này, niềm vui duy nhất của cha mẹ chính là con, vướng bận duy nhất của cha mẹ chính là con, nỗi day dứt duy nhất của cha mẹ cũng là con. Cha mẹ thực sự xin lỗi con.
Mấy năm nay, nhà chúng ta ngoài việc cho con học đại học ra, thì không có được khoản tích cóp nào nữa. Sau khi con lấy chồng, cha mẹ uống thuốc khám bệnh, cũng không còn dư lại được bao nhiêu tiền, vậy nên cũng không có chút tài sản giá trị nào để lại cho con.
Phía bên dưới lá thư này chính là dòng sữa của mẹ con. Ngày xưa, khi cất giữ nó, cha xuất phát từ việc hiếu kỳ, bởi vì cha cảm thấy chất lỏng màu trắng sữa đó thật kỳ diệu, có thể khiến cho một sinh mệnh yếu ớt nhỏ bé như vậy mai này sẽ trở thành một thiếu nữ cao ráo xinh đẹp! Ngày cha nhận được kết quả xét nghiệm, cha mẹ đã cùng thu dọn các món đồ kỷ niệm và vô tình thấy được bình sữa này. Cha mẹ đã vô cùng kinh ngạc và xúc động, dòng sữa năm nào trải qua 40 năm cô đọng, đã biến thành màu nâu đỏ, giống như một bình máu loãng. Nhưng, trên đời này lại có mấy người con có thể biết được rằng bản thân chúng lớn lên chính là nhờ dòng sữa mẹ, dòng máu loãng ấy.”
Nước mắt không ngừng lăn dài trên mặt cô gái. Tất cả kí ức của những năm tháng qua xa xưa ùa về trong cô, từ những ngày cô háo hức với món sườn chua ngọt cha mua về, tới lần đầu tiên cô đến trường cùng mẹ và cả lúc cha dẫn cô vào lễ đường, ông khóc khi buổi lễ kết thúc. Cô vẫn luôn yêu thương cha mẹ mình, nhưng sự tất bật của cuộc sống khiến cô nghĩ rằng chỉ cần trong lòng cô luôn có cha mẹ là đủ rồi. Cô không nhận ra chỉ một cuộc gọi điện thăm hỏi hay đôi lần trò chuyện với cha mẹ lại chính là điều quý giá vô cùng với cha mẹ cô.
Hãy yêu thương cha mẹ khi còn có thể, bởi ta đâu biết ngày mai mang đến là điều gì (Ảnh minh họa)
Chúng ta trong cuộc sống nhiều bộn bề, lo toan này hẳn cũng đã có những lúc từ vô tình mà thành vô tâm như cô gái ấy. Nhưng cha mẹ của chúng ta có khi không thể đợi tới ngày ta nhận ra sự thiếu sót của mình, bởi vì đời người là hữu hạn. Cha mẹ dẫu trong hoàn cảnh nào vẫn luôn dành cho chúng ta vị trí quan trọng nhất trong trái tim họ, bởi vậy, chúng ta đừng bao giờ cô phụ những tấm lòng vị tha vĩ đại ấy. Hãy yêu thương cha mẹ và luôn nhớ về cha mẹ khi còn có thể, bởi ta đâu biết ngày mai mang đến là điều gì…
ĐKN (ST)
Cảm động trước câu chuyện người mẹ kiệt sức nuôi 10 con để đến năm 80 tuổi lại bị ruồng bỏ
Đâu đó giọng cười con trẻ, lời ru ầu ơ vang lên, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống. Bà ngẫm mà sao thấy đắng cay quá!
Các cụ nói chẳng sai, 1 mẹ nuôi được 10 con nhưng 10 con lại chẳng thể nuôi nổi 1 mẹ. (Ảnh minh họa)
Chồng mất sớm, để lại cho bà một nách 10 người con. Người ta, ai nhìn vào hoàn cảnh của bà cũng thấy ái ngại. Trong nhà tài sản chẳng có gì, cái nghèo, cái đói đang thường trực vây quanh. Mọi người lo lắng rồi không biết mẹ con bà sẽ sống ra sao trong cái thời buổi khốn khó này. Có người khuyên bà nên đi bước nữa, biết đâu có thêm đàn ông trong nhà, bà sẽ bớt đi một phần gánh nặng. Cũng có người mach nước hay là bà cho bớt vài đứa con đi ở. Chúng sẽ vừa kiếm được tiền nuôi thân mà bà cũng bớt khổ. Nhưng cả hai phương án trên đều bị bà quả quyết bỏ qua.
Bà nhất định không tái giá nữa. Bà muốn giữ trọn đạo phu thê với người chồng quá cố. Còn về chuyện cho con đi ư? Chỉ trừ khi bà chết đi. Còn nếu bà vẫn sống, bà sẽ giữ chặt con bên mình, kể cả chỉ ăn rau, húp cháo loãng cũng không bao giờ bà để con phải đi làm kẻ hầu người hạ cho gia đình khác. Mười đứa con chính là tài sản quý giá nhất mà bà có, là những kỉ niệm đẹp nhất của bà và chồng bà. Bà chẳng có lộc về tiền tài thì bà có lộc về đường con cái. Bà luôn tin, rồi con cái bà sau này sẽ làm bà mát mặt.
Bà làm quần quật từ sáng sớm đến tối mịt để chạy ăn từng bữa cho các con. Các con bà lại cứ cách nhau 1 năm 1 nên lớn không lớn hẳn, nhỏ không nhỏ hẳn. Đứa lớn chỉ có thể giúp bà bằng cách trông các em bên dưới để bà yên tâm đi làm mà thôi. Đồng lương làm được ngày nào, bà đổ dồn hết vào tiền mua gạo, mua thức ăn. Nói thức ăn nghe cho có chứ chỉ có vài con cá khô, ít tép nhỏ, lạc rang. Có hôm, bới cơm cho các con ăn xong, quay ra nhìn nồi cơm đến chút cháy cũng chẳng còn mà bà không bao giờ kêu khổ. Bà chỉ cần các con bà được ăn no là đủ rồi.
Chồng mất sớm, để lại cho bà một nách 10 người con. (Ảnh minh họa)
Ban đêm, bà lại chẳng nghỉ, đặt lưng một chút cho đỡ mỏi rồi bà lại hì hục dậy đi xay đậu thuê cho nhà hàng xóm để họ làm đậu bán sớm. Bà chẳng nề hà bất cứ một việc gì, ngay cả là bốc vác, những công việc nặng nhọc của đàn ông. Miễn sao, bà lo đủ được cho các con mình. Thậm chí có lúc đói đến hoa mày chóng mặt, bà cũng dám mua lấy một củ khoai, chỉ uống nước lã cầm hơi còn mang tiền về mua thức ăn nuôi con. Nhìn bà vất vả, khổ cực như thế, ai cũng mong rồi sau này khi lớn, con cái bà sẽ hết lòng báo hiếu, rồi bà chẳng có sức mà hưởng. Thế mà...
Các con bà rồi cũng khôn lớn, trưởng thành. Đứa nào cũng đã có công việc ổn định. Vài người con cũng đã lập gia đình. Bà cũng đã già yếu lắm ở cái tuổi 80, bởi bao tháng năm lăn lộn, sự vất vả đã vắt kiệt sức lực của bà. Cứ tưởng đây là lúc bà sống để được hưởng phúc thì nào ngờ.
- Anh là lớn, anh phải nuôi mẹ là đúng rồi. Sao lại đùn đẩy trách nhiệm cho chúng em.
- Tôi là lớn nhưng đã có gia đình. Tôi còn phải lo cho vợ, cho con tôi. Các cô các chú chưa lập gia đình thì chăm sóc bà đi. Nếu không thì góp tiền vào đây để thuê người chăm sóc bà.
- Anh chị tưởng tiền là vỏ hến hay sao mà cứ thích bỏ ra là bỏ ra được. Cũng phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm được đấy chứ.
Bà nằm trong buồng, nghe con cái cãi nhau về chuyện nuôi mình mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Thật sự trong giấc mơ, bà cũng vẫn luôn mơ thấy gia đình con cái vui vầy, hòa thuận, đầm ấm. Thế mà giờ đây... Bà ngẫm mà sao thấy đắng cay quá! Bà đã dành trọn hết cuộc đời mình, hy sinh nhưng niềm vui riêng của bản thân, nhịn ăn, nhịn mặc để dành cho con tất cả những gì mình có. Thế mà bây giờ, con cái bà lại trả ơn bà bằng những câu cãi vã nhau hàng ngày. Các cụ nói chẳng sai, 1 mẹ nuôi được 10 con nhưng 10 con lại chẳng thể nuôi nổi 1 mẹ.
Không muốn con cái cãi vã nhau, xô xát, đánh chửi nhau, bà lẳng lặng dọn về mái nhà tranh cũ khi xưa sống một mình. Con cái bà biết chuyện cũng chẳng hề ngăn cản. Thậm chí chúng còn:
- Đúng rồi, mẹ về đấy ở cho thoải mái. Rồi hàng ngày chúng con sẽ thay phiên nhau cơm nước đầy đủ cho mẹ.
Bà không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đi. Ngồi ở thềm cửa, nhớ về những năm tháng khi xưa, khi những đứa con của bà còn nhỏ, vẫn hay cùng bà ngồi ở thềm cửa này, tíu tít kể chuyện cho bà nghe. Đâu đó giọng cười con trẻ, lời ru ầu ơ vang lên, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống. Người ta vẫn thường chẳng nói: Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con đấy ư? Các con bà không biết khi nghe được nỗi lòng này của bà, còn thấy xót xa, có thấy tủi hổ, tội lỗi hay không đây?
Theo blogtamsu
Yêu nhau 7 năm chỉ được làm vợ 1 ngày và câu chuyện đọc rơi nước mắt Không ai ngờ được cuộc đời lại trớ trêu đến như vậy, tôi và anh đã đấu tranh suốt 7 năm ròng rã, vậy mà tôi lại cay đắng chịu mất anh chỉ sau ngày cưới có 1 ngày. Tôi đau đớn ôm anh khóc nức nở. (Ảnh minh họa) Tôi có 1 mối tình kéo dài 7 năm, suốt quãng thời gian...