Rơi nước mắt biết lý do 3 năm chồng không động phòng
Tôi ngồi phịch xuống ghế, không thể tin nổi. Hóa ra, anh làm như vậy để bảo vệ tôi mà tôi không biết.
Viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Dù cố không cho nước mắt chảy ra nhưng nó như không nghe theo lý trí nữa. Tại sao tôi lại phải chịu nỗi đau lớn thế này chứ? Nhìn chồng nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, tim tôi đau nhói. Giờ đây, tôi chỉ mong anh tỉnh lại, để tôi được nói tiếng xin lỗi.
Tôi lấy chồng được 3 năm nay. Nhưng chúng tôi chưa từng đụng chạm vào nhau. Nói ra thì xấu hổ nhưng nếu tôi không ngoạ.i tìn.h, có lẽ đến giờ tôi vẫn là gái trinh.
Chồng tôi là bác sĩ ở bệnh viện tỉnh. Còn tôi là giáo viên cấp 2. Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Ai cũng bảo tôi may mắn khi cưới được một anh chồng soái ca đúng chuẩn.
Chồng tôi vừa điển trai, lại giỏi và kiếm được nhiều tiề.n. Đặc biệt, cách anh ứng xử với bệnh nhân rất ân cần và chu đáo khiến ai cũng cảm phục. Anh mở phòng khám tư ngoài giờ nhưng nếu ai nghèo khổ, anh sẵn sàng cho không cả tiề.n khám lẫn tiề.n thuốc. Vì thế, phòng khám của anh thường rất đông người.
Ảnh minh họa
Ngày kết hôn, tôi hạnh phúc khoác lên chiếc áo cưới, cùng chồng bước vào lễ đường. Nhưng chiều hôm đó, sau khi nghe xong một cuộc điện thoại thì chồng tôi tỏ ra bồn chồn, lo lắng. Anh không vui vẻ như hồi sáng nữa. Tôi gạn hỏi thì anh bảo bệnh nhân gọi điện đến chúc mừng ngoài ra không có chuyện gì nữa hết.
Đêm tân hôn, tôi cố tình chọn một chiếc váy mỏng, đỏ rực. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của tôi, chồng tôi có vẻ không hứng thú lắm. Anh ôm lấy tôi, hôn rồi bảo anh mệt, chuyện động phòng để hôm khác hãy làm. Cũng có chút buồn bã nhưng thấy anh mệt, tôi cũng không đành lòng ép buộc anh.
Cưới xong, anh cũng chuyển việc. Anh không làm ngoại khoa nữa mà chuyển sang phòng hành chính, công việc giảm tải hẳn một nửa. Anh nói như vậy để có thời gian chăm sóc gia đình.
Thế nhưng sau đó cả tuần, dù đêm nào tôi cũng cố gợi chuyện nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng. Ban ngày, anh chăm sóc tôi ân cần nhưng đêm đến, chúng tôi gượng gạo, thậm chí không thể nói chuyện bình thường với nhau.
Video đang HOT
Tôi đau khổ dằn vặt anh. Một hôm, anh đưa đơn l.y hô.n cho tôi, khi cuộc hôn nhân chỉ mới hơn 2 tháng. Cầm đơn, anh bật khóc xin lỗi tôi. Anh nói anh là gay, anh không yêu tôi nhưng buộc phải cưới tôi để che mắt mọi người. Anh cầu xin tôi buông tay anh để anh đến với tình yêu của mình. Tôi bàng hoàng thẫn thờ đến mức không thốt nổi một lời.
Hận chồng, tôi không chấp nhận l.y hô.n mà bắt đầu lao vào các cuộc ngoạ.i tìn.h chóng vánh, thậm chí cả tình một đêm suốt 3 năm. Để dằn vặt anh, tôi còn chụp hình cùng những người đàn ông đó, thản nhiên lưu trong điện thoại.
Đáp lại, anh chỉ lạnh lùng chứ không tức giận. Không trách móc, không ầm ĩ nhưng thái độ đó của anh cũng đủ khiến tôi đau lòng. Chồng tôi vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng, chiều chuộng tôi. Tôi cần gì, anh đều đáp ứng. Bên ngoài, nhìn chúng tôi vẫn rất hạnh phúc.
Suy cho cùng, tôi vẫn yêu chồng, rất yêu chồng nên không thể buông tay được. Tôi làm mọi cách để anh đau, để anh hiểu được cảm giác của tôi. Nhìn anh ngày càng gầy ốm, xanh xao, tôi lại cười tự mãn. Anh vì ích kỷ mà bắt tôi chôn vùi cả tuổ.i thanh xuân của mình, tôi trả thù anh như vậy vẫn còn nhẹ nhàng.
Ảnh minh họa
Một hôm, anh chủ động ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận được anh đang khóc. Nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng khóc.
Sau đêm đó vài ngày, tôi nhận được tin báo khẩn của đồng nghiệp anh rằng anh ngất xỉu trong lúc làm việc. Tôi vội vã đến ngay bệnh viện anh làm. Bạn anh bảo tôi phải thật bình tĩnh mới nói bệnh anh được. Và tôi như ngã quỵ khi biết anh nhiễm HIV. Tuy chỉ mới 3 năm nhưng bệnh lại rất nặng, có lẽ do tinh thần anh không tốt nên bệnh tái phát sớm.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, không thể tin nổi. Một đồng nghiệp cũ thuộc phòng cấp cứu kể tường tận cho tôi nghe. Hóa ra, cách ngày cưới của chúng tôi nửa tháng, anh từng tham gia cấp cứu, cứu sống một cậu bé 4 tuổ.i bị ta.i nạ.n giao thông. Lúc đó, vì quá vội nên anh không kịp đeo bao tay, trong lúc gỡ mảnh sắt ra khỏi ngực cậu bé, tay anh bị một vết xước nhỏ.
Sau khi có kết quả xét nghiệm má.u của cậu bé, cả đội của anh đều bàng hoàng vì cậu bé bị nhiễm HIV di truyền từ mẹ qua. Mọi người đều phải thực hiện xét nghiệm. Cho tới buổi chiều ngày cưới, bệnh viện có kết quả.
Bạn anh nói, anh đau khổ lắm, bởi anh vẫn rất yêu tôi. Nhìn tôi hận anh mà hủy hoại mình, anh càng bế tắc hơn, chỉ muốn l.y hô.n, giải thoát cho tôi nhưng tôi không chịu.
Tôi nghe mà khóc không ra tiếng. Hóa ra, anh không phải gay. Anh làm như vậy để bảo vệ tôi mà tôi không biết. Tôi còn cố tình hàn.h h.ạ anh để trả thù. Nhìn anh nằm thiêm thiếp trên giường bệnh mà tôi đau khổ quá. Tôi đã sai rồi nhưng phải làm sao để chuộc lỗi lầm với anh đây?
Theo afamily
Sau đám cưới tôi mới biết lý do nhà chồng nhất quyết muốn tổ chức hôn lễ dù không có chú rể
Tôi thiu thiu và giấc ngủ lúc nào không hay. Nhưng đến chừng nửa đêm tôi bị đán.h thức bởi tiếng đậ.p cửa ầm ĩ. Choàng tỉnh dậy tôi phi vội ra hành lang...
Tôi và anh gặp và yêu nhau khi hai đứa đi xuất khẩu lao động ở cùng một đất nước. Tôi đi trước anh một năm và đã quyết định sẽ làm cưới sau khi anh về nước. Thế nhưng khi còn 3 tháng nữa là anh hết thời hạn hợp đồng thì gia đình anh xảy ra một biến cố lớn khiến đám cưới của chúng tôi phải gấp rút tiến hành vắng mặt chú rể.
Bố anh phát hiện ra mình mắc bệnh nan y và khó cầm cự được lâu, sợ rằng nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra thì lại phải hoãn đám cưới chờ hết tang. Vậy là phải cưới gấp, anh ở bên kia gọi điện về động viên tôi rất nhiều. Vì một đám cưới như vậy, sẽ không ít lời dị nghị của hàng xóm. Nhưng anh nói hãy tin vào anh, tin vào tình yêu anh dành cho tôi.
Vậy là phải cưới gấp, anh ở bên kia gọi điện về động viên tôi rất nhiều. (Ảnh minh họa)
Ngày cưới tôi vẫn mặc váy cô dâu, được nhà chồng thuê xe vượt 400 km đến đón đàng hoàng và mọi thủ tục diễn ra bình thường không thiếu gì cả. Mẹ tôi biết con gái mình thiệt thòi nên động viên con rất nhiều, tôi cố gắng không khóc để bố mẹ bớt lo. Tuy nhiên, ngày cưới cũng là ngày đầu tiên tôi đến nhà chồng (trước đây tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại chứ chưa qua thăm n hà anh lần nào) khiến tôi không tránh khỏi những lo lắng.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, thay chiếc váy cô dâu trên người ra, tôi lao vào dọn dẹp cùng mấy chị em nhà chồng. Hiện tại tôi sẽ sống cùng với bố mẹ chồng cho tới ngày chồng tôi về. Vợ chồng anh lớn thì đã ra ở riêng được hai năm, còn cô em gái chồng cũng đã đi lấy chồng. Chị dâu chồng thủ thỉ vào tai: "Thím ở đây thì vất vả rồi, cố gắng nhé".
Tôi cũng không đắn đo suy nghĩ gì, nói bố chồng bệnh nhưng hôm nay tôi thấy ông tỉnh táo lắm, chỉ có điều là ông bị liệt thôi. Tôi nghĩ bệnh của ông chắc cũng chưa phải đến giai đoạn quá nguy hiểm. Sau khi cơm nước buổi tối và dọn dẹp xong, mọi người về cả, mẹ chồng nói có việc phải đi nên tôi vào phòng nghỉ ngơi. Bố chồng cũng đã đi nghỉ.
Chồng gọi điện về nói chuyện một lúc rồi anh giục tôi ngủ sớm vì cả ngày mệt mỏi rồi. Đêm đầu tiên về làm dâu, không có chồng bên cạnh nhưng tôi cũng không buồn nhiều vì theo quan sát ban đầu thì mọi người nhà chồng tôi khá tốt.
Tôi thiu thiu và giấc ngủ lúc nào không hay. Nhưng đến chừng nửa đêm tôi bị đán.h thức bởi tiếng đậ.p cửa ầm ĩ. Choàng tỉnh dậy tôi phi vội ra hành lang rồi phát hiện ra tiếng đậ.p cửa đó là từ phòng bố chồng. Lúc này tôi mới để ý, hóa ra phòng bố bị gài bên ngoài mà lúc trước tôi không hay. Bố mẹ chồng tôi không ngủ chùng phòng và mẹ chồng tôi thì vẫn chưa về nhà. Lúc đó đã 1 giờ sáng.
Bố chồng vẫn đậ.p cửa rồi rên hừ hừ bên trong. Tôi hoảng sợ nhưng vẫn phải mở cánh cửa ra vì không biết ông ở trong đó có làm sao không nữa.
Cánh cửa mở ra, tôi suýt ngất vì cái mùi nồng nặc ấy bốc lên. Tôi cố gắng tìm công tắc điện, khi điện bật sáng tôi mới thấy hết được mọi thứ quanh cái phòng của ông ở. Hóa ra mẹ chồng nhốt bố chồng ở đây thì đúng hơn. Bà cho ông ăn ở tại chỗ nên căn phòng mùi xú uế nồng nặc. Vừa rồi ông đậ.p cửa vì ông đã đi nặng ra giữa nhà chứ không đi được vào bô.
Tôi vội vã lau dọn cho bố chồng. Vén áo ông lên tôi mới biết chỗ bị liệt thi thoảng có chỗ thịt đã hoại tử, nhìn mà thương ông vô cùng. Ông thều thào nói rằng mẹ chồng tôi đi đán.h bà.i và thường xuyên để ông như thế này. Suốt đêm ấy tôi nén nước mắt thay quần áo, rắc thuố.c và dọn dẹp phòng cho bố chồng.
Suốt đêm ấy tôi nén nước mắt thay quần áo, rắc thuố.c và dọn dẹp phòng cho bố chồng. (Ảnh minh họa)
Sáng sớm hôm sau thì mẹ chồng tôi mới về, gương mặt phờ phạc. Một lúc thì tôi thấy có vài người đến hỏi bà tiề.n cỗ bàn, tiề.n thuê đồ cho đám cưới nhưng mẹ tôi khất. Họ ra khỏi ngõ mà tỏ thái độ bực bội vô cùng. Tôi hơi thắc mắc là rõ ràng chồng tôi đã nói gửi tiề.n về cho mẹ lo đám cưới, sao mẹ vẫn còn nợ người ta?
Tôi đi theo mấy người tới đòi nợ định hỏi xem mẹ chồng lo đám cưới còn thiếu bao nhiêu tôi sẽ trả giúp bà. Chắc bà lo tiề.n chạy chữa thuố.c thang cho bố chồng nên mới túng thiếu. Nhưng rồi tôi đã sốc nặng khi nghe được câu chuyện của họ:
"Mai lại đến đòi, con mụ ở nước ngoài chắc chắn là gửi tiề.n về cho mụ nhưng có lẽ lại bài bạc hết rồi nên mới thế này. Khổ thân ông chồng, bật tật đấy mà được chăm tử tế thì chắc không đến nỗi vậy đâu. Mụ ấy lấy lý do cưới chạy cho con vì bố ốm nặng cũng chỉ là để lừa con gửi tiề.n về thôi, chứ có phải ông chồng sắp chế.t đâu".
Tôi phải bám vào cánh cổng để mình không ngã gục. Trời ơi lẽ nào mẹ chồng tôi lại là người như thế. Tôi có nên nói hết mọi chuyện cho chồng mình biết hay không chứ cứ để thế này thì có ngày gia đình chồng tôi tan nát vì cái tính ham cờ bạc của bà mất. Mà bệnh tình của bố chồng cũng không được chạy chữa thì ông không bệnh nặng cũng thành nặng.
Nhưng tôi mới về làm dâu có 1 ngày thôi, tôi sợ việc làm của mình vội vàng lại gây mất hòa khí gia đình. Vợ chồng anh trai chồng và em gái chắc chắn là cũng biết việc, nhưng có thấy họ nói gì đâu. Tôi hoang mang quá, không biết phải làm gì cho phải bây giờ.
Theo Một thế giới
Phải chờ họ làm xong "chuyện ấy" tôi mới được phép động phòng Giọng mẹ chồng Loan đầy ác cảm. Loan còn thấy rõ bà cầm theo chiếc ga giường màu trắng. Đứng bên ngoài phòng tân hôn, Loan thấy rõ mẹ chồng Loan và chị giúp việc đang kéo chiếc ga giường đỏ ra và thay vào đó là chiếc ga giường màu trắng. Biết phận mình nghèo nên từ khi biết nhận thức, Loan...