Rơi nước mắt biết lý do 3 năm chồng không động phòng
Tôi ngồi phịch xuống ghế, không thể tin nổi. Hóa ra, anh làm như vậy để bảo vệ tôi mà tôi không biết.
Viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Dù cố không cho nước mắt chảy ra nhưng nó như không nghe theo lý trí nữa. Tại sao tôi lại phải chịu nỗi đau lớn thế này chứ? Nhìn chồng nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, tim tôi đau nhói. Giờ đây, tôi chỉ mong anh tỉnh lại, để tôi được nói tiếng xin lỗi.
Tôi lấy chồng được 3 năm nay. Nhưng chúng tôi chưa từng đụng chạm vào nhau. Nói ra thì xấu hổ nhưng nếu tôi không ngoại tình, có lẽ đến giờ tôi vẫn là gái trinh.
Chồng tôi là bác sĩ ở bệnh viện tỉnh. Còn tôi là giáo viên cấp 2. Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Ai cũng bảo tôi may mắn khi cưới được một anh chồng soái ca đúng chuẩn.
Chồng tôi vừa điển trai, lại giỏi và kiếm được nhiều tiền. Đặc biệt, cách anh ứng xử với bệnh nhân rất ân cần và chu đáo khiến ai cũng cảm phục. Anh mở phòng khám tư ngoài giờ nhưng nếu ai nghèo khổ, anh sẵn sàng cho không cả tiền khám lẫn tiền thuốc. Vì thế, phòng khám của anh thường rất đông người.
Ảnh minh họa
Ngày kết hôn, tôi hạnh phúc khoác lên chiếc áo cưới, cùng chồng bước vào lễ đường. Nhưng chiều hôm đó, sau khi nghe xong một cuộc điện thoại thì chồng tôi tỏ ra bồn chồn, lo lắng. Anh không vui vẻ như hồi sáng nữa. Tôi gạn hỏi thì anh bảo bệnh nhân gọi điện đến chúc mừng ngoài ra không có chuyện gì nữa hết.
Đêm tân hôn, tôi cố tình chọn một chiếc váy mỏng, đỏ rực. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của tôi, chồng tôi có vẻ không hứng thú lắm. Anh ôm lấy tôi, hôn rồi bảo anh mệt, chuyện động phòng để hôm khác hãy làm. Cũng có chút buồn bã nhưng thấy anh mệt, tôi cũng không đành lòng ép buộc anh.
Cưới xong, anh cũng chuyển việc. Anh không làm ngoại khoa nữa mà chuyển sang phòng hành chính, công việc giảm tải hẳn một nửa. Anh nói như vậy để có thời gian chăm sóc gia đình.
Thế nhưng sau đó cả tuần, dù đêm nào tôi cũng cố gợi chuyện nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng. Ban ngày, anh chăm sóc tôi ân cần nhưng đêm đến, chúng tôi gượng gạo, thậm chí không thể nói chuyện bình thường với nhau.
Video đang HOT
Tôi đau khổ dằn vặt anh. Một hôm, anh đưa đơn ly hôn cho tôi, khi cuộc hôn nhân chỉ mới hơn 2 tháng. Cầm đơn, anh bật khóc xin lỗi tôi. Anh nói anh là gay, anh không yêu tôi nhưng buộc phải cưới tôi để che mắt mọi người. Anh cầu xin tôi buông tay anh để anh đến với tình yêu của mình. Tôi bàng hoàng thẫn thờ đến mức không thốt nổi một lời.
Hận chồng, tôi không chấp nhận ly hôn mà bắt đầu lao vào các cuộc ngoại tình chóng vánh, thậm chí cả tình một đêm suốt 3 năm. Để dằn vặt anh, tôi còn chụp hình cùng những người đàn ông đó, thản nhiên lưu trong điện thoại.
Đáp lại, anh chỉ lạnh lùng chứ không tức giận. Không trách móc, không ầm ĩ nhưng thái độ đó của anh cũng đủ khiến tôi đau lòng. Chồng tôi vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng, chiều chuộng tôi. Tôi cần gì, anh đều đáp ứng. Bên ngoài, nhìn chúng tôi vẫn rất hạnh phúc.
Suy cho cùng, tôi vẫn yêu chồng, rất yêu chồng nên không thể buông tay được. Tôi làm mọi cách để anh đau, để anh hiểu được cảm giác của tôi. Nhìn anh ngày càng gầy ốm, xanh xao, tôi lại cười tự mãn. Anh vì ích kỷ mà bắt tôi chôn vùi cả tuổi thanh xuân của mình, tôi trả thù anh như vậy vẫn còn nhẹ nhàng.
Ảnh minh họa
Một hôm, anh chủ động ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận được anh đang khóc. Nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng khóc.
Sau đêm đó vài ngày, tôi nhận được tin báo khẩn của đồng nghiệp anh rằng anh ngất xỉu trong lúc làm việc. Tôi vội vã đến ngay bệnh viện anh làm. Bạn anh bảo tôi phải thật bình tĩnh mới nói bệnh anh được. Và tôi như ngã quỵ khi biết anh nhiễm HIV. Tuy chỉ mới 3 năm nhưng bệnh lại rất nặng, có lẽ do tinh thần anh không tốt nên bệnh tái phát sớm.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, không thể tin nổi. Một đồng nghiệp cũ thuộc phòng cấp cứu kể tường tận cho tôi nghe. Hóa ra, cách ngày cưới của chúng tôi nửa tháng, anh từng tham gia cấp cứu, cứu sống một cậu bé 4 tuổi bị tai nạn giao thông. Lúc đó, vì quá vội nên anh không kịp đeo bao tay, trong lúc gỡ mảnh sắt ra khỏi ngực cậu bé, tay anh bị một vết xước nhỏ.
Sau khi có kết quả xét nghiệm máu của cậu bé, cả đội của anh đều bàng hoàng vì cậu bé bị nhiễm HIV di truyền từ mẹ qua. Mọi người đều phải thực hiện xét nghiệm. Cho tới buổi chiều ngày cưới, bệnh viện có kết quả.
Bạn anh nói, anh đau khổ lắm, bởi anh vẫn rất yêu tôi. Nhìn tôi hận anh mà hủy hoại mình, anh càng bế tắc hơn, chỉ muốn ly hôn, giải thoát cho tôi nhưng tôi không chịu.
Tôi nghe mà khóc không ra tiếng. Hóa ra, anh không phải gay. Anh làm như vậy để bảo vệ tôi mà tôi không biết. Tôi còn cố tình hành hạ anh để trả thù. Nhìn anh nằm thiêm thiếp trên giường bệnh mà tôi đau khổ quá. Tôi đã sai rồi nhưng phải làm sao để chuộc lỗi lầm với anh đây?
Theo afamily
Tỏ ra hưởng thụ lúc động phòng, tôi bị chồng gán mác 'mất trinh'
Cho rằng tôi quá sành sỏi trong đêm tân hôn nên chắc chắn không phải lần đầu, chồng tôi đã cặp với cô gái 18, còn 'zin' để tự 'đền bù' cho bản thân.
Tôi 23 tuổi, cưới chồng được gần 1 năm và đang mang bầu 8 tháng. Trong mắt mọi người, tôi chính là người phụ nữ may mắn vì sa được vào 'chĩnh gạo'. Nhà lớn, xe đẹp, chồng cũng giỏi giang. Nhưng chỉ có tôi biết nỗi đau không thể giãi bày được.
Dù chồng tôi là người đàn ông đầu tiên nhưng vào đêm tân hôn, tôi không hề có dấu hiệu trinh trắng, cũng chỉ cảm thấy khó chịu chứ không đau đớn gì. Cũng có lẽ cảm xúc bay bổng nên tôi cũng khá hưởng thụ hạnh phúc lứa đôi mà chồng tôi đem lại.
Nào ngờ, sự vui sướng đó lại khởi nguồn cho bi kịch mà tôi đang hứng chịu. Ngay khi 'lên thiên đàng', tôi lập tức sa xuống địa ngục khi chồng tôi thắp đèn soi xét dấu vết dưới thân tôi. Anh ta nói thẳng vào mặt tôi là dối trá. Tôi đau đến tê liệt cả cảm giác.
Sau đó, tôi đã dùng cả khoa học để giải thích không phải cô gái nào cũng bị chảy máu khi quan hệ tình dục lần đầu nhưng anh ta vẫn cho rằng, tôi quá sành sỏi, lão luyện, hưởng thụ. Trong khi các cô gái quan hệ lần đầu phải rụt rè, sợ sệt, xấu hổ mới đúng.
Anh ta còn cao giọng cho rằng, anh ta khá cởi mở, không đến nỗi khư khư yêu cầu vợ phải trinh trắng nhưng anh ta không chấp nhận việc tôi nói dối. Anh ta còn dỗ tôi thừa nhận đã từng ngủ với người đàn ông khác thì anh ta sẽ bỏ qua tất cả?
Ảnh minh họa
Kể từ đó, tôi như rơi vào hầm băng. Vừa cưới xong, tôi sợ bố mẹ đau lòng, bạn bè cười chê nên cũng không dám có phản ứng mạnh, chỉ âm thầm đau khổ.
Sau đó, hàng đêm, chồng tôi bất chấp sự phản đối của tôi, hung hãn cưỡng bức tôi trong bóng tối, rồi hỏi tôi 'có hơn thằng trước không?'. Tôi thật sự thấy ê chề. Nhưng khi tôi định ly hôn thì lại phát hiện có thai. Tôi lại thương con, tiếp tục cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng. Chồng tôi cũng có vẻ tử tế hơn.
Nhưng khi cái thai được 7 tháng, tôi phát hiện chồng tôi cặp bồ với một cô sinh viên mới 18 tuổi. Anh ta nói thẳng vào mặt tôi rằng, anh ta cặp bồ vì cô ta còn 'zin' và đó chỉ là sự 'đền bù' việc tôi không còn trinh trắng. Anh ta vẫn yêu tôi nên không có bỏ mẹ con tôi?
Tôi có thai nên đang nghỉ việc, quê cũng ở xa, bố mẹ nghèo, hiện ăn uống, sinh hoạt đều trông chờ vào chồng. Tôi cũng sắp đẻ, không thể bỏ đi đâu được. Nhưng tôi có thể tin được lời chồng tôi? Tôi phải làm gì để anh ta có thể thay đổi, làm lại từ đầu? (Thanh Lê - Hà Giang)
Tơ Hồng tư vấn:
Tôi rất chia sẻ với chuyện buồn của bạn. Nhưng với người chồng có suy nghĩ thiển cận và ích kỷ như vậy, bạn cũng khó có thể tin cậy anh ta trong tương lai. Tìm một cô gái trẻ để cặp bồ, nhằm 'đền bù' vì cho rằng vợ không trinh trắng càng 'bệnh' hơn. Đây cũng không phải lần đầu, Tơ Hồng gặp kẻ bệnh hoạn, coi 'màng trinh' là giá trị của phụ nữ, của người mình yêu.
Nếu ai đó không có cái màng đó, không có dấu hiệu chảy máu khi quan hệ tình dục thì bao nhiêu sự tốt đẹp, yêu thương, tin tưởng đều không còn. Không phải họ không hiểu biết mà vì đầu họ đã hằn sâu những suy nghĩ độc địa, không có khoa học nào có thể làm mờ suy nghĩ đó.
Càng nói, càng giải thích họ lại càng đặt nhiều nghi vấn. Giống như chồng bạn, cho dù bạn không có người đàn ông nào khác nhưng chồng bạn lại cứ bắt vợ phải nhận 'đã từng có người tình' để anh ta có thể tha thứ?
Chính bạn cũng đã thừa nhận phải chịu bao đắng cay, tủi hổ, đau đớn khi bị chồng vừa cưỡng bức. Không hề có sự tôn trọng khi chồng bạn đối xử với vợ như vậy. Càng không có tình yêu khi vợ phát hiện chuyện bồ bịch lại công khai thừa nhận, đổ lỗi cho vợ đã "đẩy" mình đến chỗ cặp bồ. Vì thế, nếu chồng bạn nói 'yêu vợ' thì thật khó tin.
Tuy nhiên, bạn đã gần đến ngày sinh nên việc phản ứng gay gắt sẽ nguy hiểm cho cả mẹ và con. Vì thế, bạn cần bình tĩnh, giữ sức khoẻ để sinh con khoẻ mạnh. Sau khi hết thời kỳ nghỉ ngơi, bạn cũng nên quay trở lại với công việc, cho dù chưa tìm được việc như ý muốn cũng vẫn nên cố gắng. Bạn phải tự chủ cuộc sống thì mới có thể tính tiếp.
Bạn cũng không nên giấu diếm chuyện của mình mà cần chia sẻ với người thân để tìm sự hỗ trợ từ họ. Ai cũng sẽ có lúc khó khăn cần nhờ vả, hỗ trợ.
Sau đó, bạn cũng nên nói chuyện thẳng thắn với chồng để anh ta hiểu suy nghĩ, tổn thương của bạn. Bạn nên nhờ một người có uy tín, thậm chí cả chuyên gia tâm lý để nói chuyện với chồng bạn. Nếu anh ta thực sự vẫn không gạt bỏ được những bóng ma ám ảnh, sai lệch thì bạn nên chia tay. Cuộc đời luôn công bằng, cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Hy vọng bạn sẽ mạnh mẽ đối mặt.
Theo Dân Việt
Sau đám cưới tôi mới biết lý do nhà chồng nhất quyết muốn tổ chức hôn lễ dù không có chú rể Tôi thiu thiu và giấc ngủ lúc nào không hay. Nhưng đến chừng nửa đêm tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ầm ĩ. Choàng tỉnh dậy tôi phi vội ra hành lang... Tôi và anh gặp và yêu nhau khi hai đứa đi xuất khẩu lao động ở cùng một đất nước. Tôi đi trước anh một năm và đã quyết...