Rồi em sẽ trưởng thành hơn
Em của tôi, em đang lớn từng ngày, em ngã để sau này không vấp phải nữa, em nhút nhát để sau này can đảm, em ngốc nghếch ạ, rồi em sẽ ngày càng trưởng thành hơn.
Chạm vào gió ….
Hôm nay đứng trên một nhà cao tầng rộng cánh. Luôn có cảm tưởng như đó là một chiếc hộp không nắp, trong suốt. Nhìn nắng tung bay khắp trời. Thấy hoa cúc, cúc vàng và cúc trắng xen lẫn nhau. Thấy những giỏ quýt vàng rộm trên yên sau những chiếc xe đạp. Lòng chợt mang một cảm xúc khó tả khi mùa xuân về.
Bước xuống đường, tiếng ồn ập đến như một làn sóng dữ dội. Im sững một chút, rồi tiếp tục đi. Nghe gió lùa qua tóc, nắng rơi trên vai, lá xào xạc bên tai dịu dàng, và cao thật cao là trời xanh thăm thẳm …. Có lẽ đã lâu, rất lâu mới có cảm giác mình trong trẻo và tươi mới đến thế, bình yên đến thế, nhẹ nhõm đến thế. Thấy mình nhỏ bé lắm, nhỏ vô cùng trong thế giới bao la rộng lớn quá chừng này. Nhưng can đảm. Và vững vàng.
Video đang HOT
Trước khi can đảm, thì hãy mỉm cười trước, khi em cười thì mắt cũng cười, gió cũng cười, nắng cũng cười, trời cười, đất cười…Mọi việc đều có quy luật của nó. Từ đơn giản đến phức tạp, từ nhỏ đến to, từ thô sơ đến hoàn chỉnh, từ non nớt đến trưởng thành. Em của tôi, em đang lớn từng ngày, em ngã để sau này không vấp phải nữa, em đ.au đ.ớn để sau này em hạnh phúc, em nhút nhát để sau này can đảm, em ngốc nghếch ạ, rồi em sẽ ngày càng trưởng thành hơn.
Năm qua đi và ngày đang tới… Mình sắp chuyển nhà, đến một căn phòng nhỏ nhỏ xinh xinh. Hàng ngày mình sẽ mua hoa hồng cắm vào bình, nấu những món ăn thật ngon, chăm chút cho gia đình nhỏ của mình, đến trường, bạn bè, học tập, cười, nói, hát hò…
Sẽ lại một ngày mới cho những điều tốt đẹp mới, cho những cố gắng mới. Chỉ còn tình yêu, tình thương vẫn thế, mãi ở đây trong tim mình… giấu kín mà tỏa hương thơm ngát.
Yêu yêu thế!
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là c.hê c.hồng
Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"...
ảnh minh họa
Tôi, một người đàn ông đã trên 50 t.uổi, là người sống giản dị bằng nghề thợ xây. Cả đời tôi lao động vất vả chỉ mong có thể lo được cho vợ con mình cơm no, áo ấm chứ không dám mơ đến chuyện dư dả cao sang.
Tôi cũng hiểu những công việc nội trợ không tên nặng nhọc của vợ ở nhà, nên bất cứ lúc nào có thể, tôi đều tranh thủ phụ giúp vợ việc nhà.
Tuy nhiên, vợ tôi không thích để tôi mó tay vào bất cứ việc gì, không phải do cô ấy thương quý tôi, mà do cô ấy không bao giờ vừa ý những gì tôi làm. Nhà không có máy giặt, sợ vợ vất vả, tôi vò phụ mớ quần áo thì b.ị c.hê vò không sạch; phụ vợ phơi quần áo lên sào thì vợ bảo máng bộ đồ không ngay ngắn; giúp vợ pha ấm trà thì vợ bảo chồng không biết dung lượng, pha gì đậm thế, ai uống được"... Rốt cuộc tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ duy nhất là đi làm, chừng nào hư bóng đèn hay ống nước bị nghẹt thì mới đến lượt tôi động tay vào.
Thế nhưng, đâu phải không cho tôi làm mà vợ tôi vừa ý! Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin". Còn với chị em bạn dâu, nàng so sánh: "Mấy thím sướng thiệt, ai cũng có nhà cửa đàng hoàng, chỉ mình chị vô phước, cả đời sống bám bên nhà mẹ ruột. Không biết đến kiếp nào ông xã chị mới lo nổi cho vợ con một nơi chốn riêng tư...".
Với đứa con gái duy nhất của chúng tôi, cô ấy khẳng định: "Sở dĩ con không được sung sướng và đầy đủ như chúng bạn là tại ba con bất tài".
Thử nghĩ mà xem, lấy nhau đã 22 năm, hồi đó nghề thợ xây kiếm cũng khá t.iền, giá đất khi ấy cũng rẻ, nếu như vợ chịu làm dâu bên chồng và sống tằn tiện hơn thì chúng tôi đã mua được căn nhà nhỏ. Đằng này, vừa cưới xong, cô ấy muốn tôi ở rể, mỗi tuần tôi đưa bao nhiêu t.iền, vợ đều xài hết không dành lại khoản nào, khi có hữu sự ốm đau, tôi phải mượn t.iền của các em rồi trả dần. Hoàn cảnh khó khăn nhưng vợ quyết không thua kém chị em, ai có gì thì cô ấy cũng phải có nấy, cả con tôi cũng vậy.
Tôi nghĩ, nếu người chồng cứ làm quần quật mà người vợ luôn vung tay quá trán thì làm sao dư? Nếu không rèn luyện cho con yêu lao động và kỹ năng tự lo liệu cho mình thì đến bao giờ con mới có thể tự lập? Nói ra thì vợ chồng cãi nhau, cô ấy chê tôi mấy chục năm chỉ biết làm thuê, không lên làm thầu nên vợ con nghèo khổ, ra đường không dám ngẩng mặt nhìn ai...Cô ấy còn nhấn mạnh: "Việc nhà đã có vợ lo, anh chỉ mỗi việc đi làm, mà cũng không xong". Như vậy có công bằng cho một người đàn ông lam lũ như tôi không?
Theo VNE
Có nên lấy chồng sớm? Đúng như kế hoạch thì chỉ có hơn tháng nữa thôi là tôi lên xe hoa về nhà chồng rồi. Thế nhưng đến giờ chính tôi lại là người rất phân vân có nên lấy chồng ở t.uổi này không? Nhìn mẹ suốt ngày ủ rũ là tôi lại chạnh lòng. ảnh minh họa Bạn bè ai cũng bảo là tôi muốn tránh...