Rồi cũng phải bước đi tiếp
Một buổi sáng lại đến, và tôi nhận ra trong lòng mình đã có hết thảy những câu trả lời riêng. Dường như lâu rồi, dù thế nào tôi luôn để chế độ “sở hữu” lên tất cả những gì tôi thích. Tôi phải đạt thành công trong những việc mình làm, luôn phải gắng đến cùng để chờ đợi hoặc có được người tôi yêu…
Sáng sớm mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy mình thân quen hơn với những thành phố xa lạ. Quá lạ đủ để không ai thèm để tâm tôi là ai. Quá lạ để chính bản thân tôi tự khỏa lấp chính mình trong nỗi nhớ rộng dài. Biết đâu được có ai sẽ bắt tôi lại hay không, nhưng tôi vẫn muốn mình được yêu với tình yêu của thế kỉ 21 – ít bị cấm đoán, ít có nghi kị. Mối tình đầu của tôi, chẳng thoát qua được những chữ ngang hàng phải vế, vì vậy tôi không muốn từ bỏ thêm bất kì người nào mình yêu thương, chỉ vì mớ suy nghĩ thực dụng và vô lí.
Sáng rồi, tôi cũng thấy mình trống rỗng sau những sự loại trừ. Gan phải loại bỏ chất cặn, thận cũng vậy, tim cũng vậy, máu cũng vậy, đến trí não cũng vậy. Loại hết rồi thì trống rỗng, vì dù nhớ như in ai đó tôi vẫn không thấy mình có được ai. Cảm giác như lấy một cái bao ôm gió, tưởng căng phồng là ôm được, nhưng thật ra chẳng nắm được điều gì cả.
Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, điều quan trọng đối với tôi là được sống cống hiến hết mình, trải nghiệm hết mọi thứ. Khi yêu, tôi luôn mong người tôi yêu hạnh phúc, dẫu chưa bao giờ tôi được chọn cùng sánh bước, tôi vẫn mong rằng sự ra đi của mình sẽ có một ý nghĩa nào đó. Tôi vốn chỉ nên cố chấp khi yêu, không nên cố chấp có được người ấy. Chờ đợi chính là đòn đánh tàn nhẫn nhất với người tôi yêu, bởi tôi tin một người sống có trách nhiệm và lòng tự tôn… sẽ ít nhiều thấy khổ sở. Tôi thật sự đã không suy nghĩ đủ cho người ở trong trái tim tôi.
Video đang HOT
Dù thế nào rồi tôi cũng phải bước đi, cùng ai đó hoặc rẽ ngang một lối nhỏ khác. Nhưng tôi tin tình cảm trong lòng tôi, sẽ đủ để sưởi ấm một điều gì đó. Tôi từng đi rất nhiều nơi, được nhiều người thương, cũng lắm kẻ ghét. Có một người từng nói với tôi rằng: “Con không hề cô độc khi còn trái tim của ai đó đang đập vì con, hướng về con và yêu thương con. Dẫu họ có cách xa, dẫu họ có bị con chối từ và gạt bỏ, dẫu con có làm họ tổn thương hay quên mất họ trong cuộc sống, họ sẽ vẫn ở bên con.” Nhiều khi chính tôi thấy mình rất cô độc, ừ, chứ không phải cô đơn. Nhưng tôi dặn lòng mình rằng, yêu thương người khác cũng là cách để khiến trái tim mình hoạt động. Tôi có thể dần vô cảm với tình yêu, nhưng những người đã từng một lần bước vào tim tôi, tôi nhất định sẽ trân trọng.
Theo Guu
Hãy cho anh có một ngày lại được yêu em
Đêm đó khi biết chuyện của tôi, em lao xe đến phòng tôi giữa cơn mưa tầm tã, trên tay cầm hộp cơm đưa cho tôi ăn và nói. "Anh ăn đi để lấy sức chiến đấu. Vẫn còn em! em sẽ luôn ở bên anh!"
Mỗi ngày đối với tôi bây giờ giống như một sự trả nợ đời, trả nợ những người tôi yêu và làm họ đau đớn nhất. Tôi và em quen nhau từ năm lớp 6. Cánh cửa học đường trong sáng ngây thơ đã kéo hai người xích lại gần nhau. Rồi tình yêu tuổi học trò nảy nở. Nó cứ lớn dần kết thành mối duyên đẹp. Nhưng rồi cuối cùng vì tôi mà nó biến thành vết thương chẳng bao giờ liền sẹo.
Tình yêu giúp tôi và em có thêm nghị lực ươm mầm cho khát khao về một tương lai tốt đẹp. Rồi cả 2 cùng thi đỗ vào những trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Tôi là một tên mọt sách đúng nghĩa. Rồi cái gì đến cũng đến, từ một thư sinh chỉ biết đến đèn sách tôi lao vào con đường game thủ. Không còn những buổi chiều cuối tuần hai đứa thường đi lượn phố tìm sách, hay đi dạo dưới con đường thoảng hương hoa sữa. Thời gian của tôi hầu hết đều đắm chìm vào những màn game không lối thoát. Vừa đi học vừa chơi game, những đêm thức trắng chỉ để quyết giành giật với cái đam mê trong thế giới ảo. Dần dần tôi bị cái thế giới ảo đó cuốn hút. Cái thế giới muôn màu muôn vẻ mà bạn có thể tự phác họa cuộc sống đặt ra những định luật riêng bộc lộ tính cách hay một phần con người bạn, khoảng cách giữa tôi và em ngày một xa hơn bởi Tàng Kiếm, Tông Liêu.
Lực hút vô hình của trò chơi khiến tôi trở nên mê muội, chểnh mảng trong chuyện học hành. Từ một thằng nhóc được gia đình bạn bè đặt niềm tin tuyệt đối. Lợi dụng lòng tốt của mọi người tôi biến mình trở thành cái bóng đầy toan tính, dối trá đến mức ghê tởm. Hơn một năm trời bỏ bê học tập tôi cũng nhận được những kết quả xứng đáng. Đầu tiên là những buổi gặp gỡ giải trình với ban giám hiệu, sau nữa là nợ môn, lưu ban xuống khóa dưới, cuối cùng là bị đuổi khỏi trường. Một cái án xứng đáng cho sự lêu lổng của mình. Nhưng điều đó vẫn không thức tỉnh sự mê muội trong con người tôi, vẫn trượt dài, vẫn dối trá với gia đình, người yêu và hiển nhiên hàng tháng tôi vẫn được bố mẹ gửi tiền đều đặn. Tất cả tôi đều nướng hết vào những màn game ảo.
Những sai lầm giống như bạn đang bị lọt giữa đầm lầy mà càng cố vùng vẫy bạn càng bị lún sâu. Tiền bố mẹ cấp cho hàng tháng không đủ, tôi bắt đầu nghĩ ra đủ trò để kiếm thêm, mượn laptop, xe máy của bạn bè cầm đồ. Những hành động sai trái đó khiến những người bạn thân dần xa lánh tôi. Còn cô ấy, đương nhiên vẫn tin tưởng và yêu thương tôi vô điều kiện.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, áp lực nợ nần khiến tôi cảm thấy không thể sống nổi. Nhìn quanh chẳng còn ai, tôi choáng váng. Tôi đã đắm chìm trong cái thế giới ảo, hủy hoại tương lai suốt 8 năm trời. Tôi không thể tiếp tục lừa dối em. Đêm đó khi biết chuyện của tôi, em đi xe đạp sang phòng tôi giữa cơn mưa tầm tã trên tay cầm hộp cơm đưa cho tôi ăn và nói: "Anh ăn đi để lấy sức chiến đấu. Vẫn còn em, em sẽ luôn ở bên anh". Lời nói nhẹ nhàng của em khiến tôi nghẹn đắng. Thằng đàn ông trong tôi lần đầu tiên bật khóc. Tôi đau cho cuộc tình, đau cho những lầm lỡ liệu có còn cơ hội cho tôi chuộc lỗi.
Chính em là người khuyên tôi thi lại Đại học, em miệt mài tìm tài liệu, mua cho tôi từng cây bút để tôi tập trung ôn thi. Ngày biết tin tôi đỗ Đại Học em là người đầu tiên nhắn tin chúc mừng tôi. Yêu thương vô bờ bến, hy sinh và chịu tổn thương quá nhiều. Tôi hiểu vì áp lực từ gia đình mà nhiều lần em giấu tôi khóc thầm, nhìn em gầy rộc đi mà tôi chẳng biết phải làm gì ngoài sự hối hận.
Tôi ra Hà Nội học tiếp còn em thì đã có một công việc ổn định trong một cơ quan nhà nước ở quê. Những tin nhắn giữa hai đứa ngày một thưa dần rồi ngừng hẳn. Dù không ai nói ra nhưng tôi biết giữa chúng tôi đã mặc định một lời chia tay. Tình yêu đầu và những lỡ lầm khiến tôi mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nhưng nó quá không công bằng với em, và tôi có lẽ nợ em cả cuộc đời!
Hôm nay Hà Nội chuyển thu tôi lại lặng người lẩm bẩm những câu nói ngày nào, rồi tự cười , tự khóc....
"Anh đã cố gắng gạt đi hình ảnh của em. Nhưng anh không làm được. Cũng đôi khi anh tưởng rằng anh đã bắt gặp một ai đó thay thế được em. Hóa ra anh chỉ tự dối mình.... Em à. Nếu sau này có ai đó yêu anh thật sự, và mọi cố gắng của anh đều không đem lại kết quả. Anh sẽ chẳng bao giờ nói rằng, ngoài em ra anh chẳng yêu hay lấy ai khác. Bởi vì anh biết điều đó không hề thực tế một chút nào. Ai rồi cũng phải có một cuộc sống riêng. Chẳng những thế anh sẽ càng yêu cô ấy nhiều, bởi vì anh biết cả đời này anh luôn có lỗi với cô ấy, bởi vì trong tim anh vẫn còn em.
Giữa dòng cảm xúc này anh bỗng thấy mình lạc lõng. Anh nhớ em! Thật đấy! Anh sẽ cố gắng, sẽ có một ngày anh lại trơ trẽn, lù xù xuất hiện trước mặt kéo em đến bên cuộc đời anh một lần. Ngại quá. Anh yêu và nhớ em quá. Thật đấy. Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em"!
Theo Emdep
Tôi không muốn yêu anh nữa... Sống đến bây giờ, thứ duy nhất tôi học được chính là chấp nhận. Trước đây, và cả sau này, tôi vẫn rất yêu Anh ấy, nhưng trong lòng mình, tôi đã không còn muốn yêu Anh ấy nữa. Trước đây tôi đã từng nghĩ, người nào tôi yêu thương thật lòng, tôi sẽ vì người đó mà không kể dầu sôi lửa...