Rồi anh chỉ là một vị khách lạ qua đường
Nó đã thương nhớ một vị khách sẽ không dừng chân lại quá lâu bên đời.
Sài Gòn bắt đầu vào thu, trời se se lạnh, vì gió, vì mưa. Không gian đêm im lìm đang vây trùm lấy nó. Chỉ có chút sáng le lói của màn hình đang yếu ớt phản xạ lại bóng đêm. Có vẻ như nó dần quay trở lại điểm xuất phát, khi mà bóng đêm nó quen thuộc và từng say đắm kia đang trở thành kẻ bóp nghẹt trái tim nó.
Trên đời này, ngoái trước nhìn sau, có biết bao nhiêu mối quan hệ đã vỡ tan. Nó quen với việc sống một mình. Ngày xưa, nó mơ mộng lắm, nhưng lại chẳng rung động với ai cả. Vấn đề của nó giống rất nhiều cô gái khác. Họ luôn mong chờ yêu thương, nhưng dường như chữ duyên chưa vương nợ. Nó khao khát thứ tình cảm mà bao người trao nhau mỗi ngày. Có độ nó thảnh thơi buông câu status: “Giá như trên đường đời tấp nập, tôi bắt gặp một ai đó bộ hành cùng tôi, một đoạn thôi cũng được!”. Cô gái như nó, bên ngoài lãnh đạm bao nhiêu thì bên trong cũng lãng mạn như ai, nó đã có suy nghĩ ấy khi thở dài thốt ra mấy lời non trẻ.
Và cuối cùng, nó đã gặp! Như nó từng mong muốn. Có người bất chợt xuất hiện, rồi cứ thế len lỏi vào cuộc sống của nó, khiến nó chao đảo. Chẳng phải thứ sét đ.ánh diệu kỳ nào cả. Nó thậm chí đã dùng cả lý trý của mình để cố gạt phắt cái suy nghĩ rằng nó đang để ý một ai đó – người luôn xuất hiện cùng một nơi cùng một khoảng thời gian với nó. Cho đến một ngày, nó phải chấp nhận rằng mình đã say, say một người hoàn toàn xa lạ. Nó đã vương thương nhớ một người mà ngay cả việc muốn quan tâm khi thấy người đó có chuyện buồn, cũng không có tư cách gì để chen chân vào. Nó ghét thứ cảm xúc của mình. Khi đến một ngày, chốn quen giờ cũng trở thành nỗi niềm có thể sát thương nó, vì nơi đó có anh.
Khách! Là kẻ sẽ luôn mỉm cười, nồng nhiệt nắm tay, thi thoảng cười to, thi thoảng sẻ chia. Và rồi cái kết vẫn là rẽ lối. Đôi khi, khách đi còn chẳng kịp để lại lời chào. Thế mà có đứa ngốc từng mong gặp khách. Rồi tin là mình sẽ vui biết bao nếu gặp. Hẳn nó chẳng nghĩ được nhiều hơn thế. Cuộc sống thường ngày của nó là đây, căn phòng này, góc tường quen thuộc, cái nhìn như vẫn!
Nó lỡ vương rồi, vương khuôn mặt khách. Nó cũng biết rõ, chẳng làm gì được hơn. Khách đi rồi bỏ lại mình nó, câu chuyện còn dở dang chưa kể, với mảnh ghép chưa trao, nụ cười chưa ấm… Kẻ ở lại, sẽ thẫn thờ hơn, trầm lắng đi, rồi vùi bản thân vào khoảng thời gian vô thức. Nghi hoặc bản thân hay vờ như suy nghĩ, thì trong nó cũng có thứ đã thành mảng lớn, nặng trì – vô vọng.
Video đang HOT
Mọi ngày vẫn trôi, mọi người vẫn qua, nó vẫn cười như vốn lẽ, vẫn gật đầu chào hỏi những yêu thương. Nó nhận ra đã quá lâu nó không ôm 1 ai đó, thì thào nhỏ to với 1 ai đó. Nó đã quen với việc kể những câu chuyện của mình, với bức tường đêm. Rồi nó sẽ lại già đi, ngày qua ngày vẫn là nó, ở đó, mình nó!
Hôm nay, nó tính dọn dẹp. Nó sẽ vứt bỏ 1 số thứ, cất giữ 1 số cái mới, và nhấc chân lên. Nó sẽ vẫn lại mơ mộng trong im lìm, nhìn vào khoảng bao la trong vô thức. Nó đợi chờ một điều không rõ, mà có khi cũng không là gì cả. Cứ ngồi thế. Nó tin rằng, chúng ta vốn chẳng cần cố gắng gì để nhớ – để quên. Với nó, dù chỉ gặp 1 người khách thôi, cũng đã là điều quá tuyệt rồi.
Ta biến mất trong cuộc sống của nhau, nhẹ nhàng như tất lẽ. Nó nên nghĩ vậy, vì anh chỉ là một vị khách mà thôi. Vị khách trên con đường rất dài nó đã gặp được.
Người ta bảo chỉ có khách rồi sẽ quên thôi!
Theo Guu
Ốm, bạn gái đến nhà chăm sóc và...
Tôi năm nay 28 t.uổi, tôi muốn được yêu em dù em đã có một đời chồng.
ảnh minh họa
Theo như bạn bè nói, tôi là người đàn ông có vẻ ngoài nam tính, có công việc ổn định và tôi chưa có gia đình.
Tôi tin vào duyên số. Em là cấp dưới của tôi, em đã chịu tổn thương khi chung sống với người chồng cũ. Em sôi nổi nhưng sống nội tâm, thẳng thắn, nhường nhịn nhưng cũng ương bướng và thỉnh thoảng trẻ con.
Đồng nghiệp nói em nấu ăn, chăm con và nuôi con rất khéo. Tôi lại càng khao khát muốn có em làm vợ.
Dần dần từ âm thầm tôi đã công khai yêu em. Nhưng em lại né tránh, nói rằng, không cần người đàn ông trong đời mình, sợ tôi chỉ yêu em chơi bời.
Nhưng một lần tôi ốm, chỉ có một mình, em đã đến nấu cho tôi ăn, chăm sóc tôi. Em nói rằng đó chỉ là đáp lại lòng tốt của tôi. Vậy mà tôi nhận thấy tình cảm trong đôi mắt ấy.
Giờ tôi yêu em, nhưng không biết làm sao để có được trái tim em, cũng không biết nói gì để gia đình hai bên có thể chấp thuận.
Hùng Dương thân mến, đọc thư bạn tôi biết, bạn đang ngập tràn trong tình yêu. Nhưng người con gái khiến trái tim bạn thổn thức lại đã từng tổn thương. Do đó, bạn sẽ cần nhiều thời gian đến gần cô ấy hơn tất cả những cuộc tình khác.
Tôi hiểu được điều này, bởi từ đầu đến cuối thư, người con gái bạn yêu hiện lên thật hoàn mỹ: là một cô gái sôi nổi, nhưng sâu sắc, khéo léo trong giao tiếp và cũng khéo léo trong nữ công gia chánh. Người con gái như vậy xứng đáng nhận được yêu thương chân thành.
Theo những gì bạn nói, tôi nghĩ, người phụ nữ ấy cũng đã có tình cảm với bạn. Nhưng không như những cô gái mười chín đôi mươi, yêu mà không dám nói. Người phụ nữ bạn yêu đã một lần vấp ngã, cô ấy đang sợ mình ngã thêm lần nữa. Bởi vậy, nếu thực sự yêu thương, bạn cần có thời gian, hãy ở bên cạnh chứng minh cho cô ấy thấy, để cô ấy tin tưởng vào tình cảm của bạn. Bạn biết không, người phụ nữ rất nhạy cảm, đặc biệt là người phụ nữ đã từng chịu tổn thương, đôi khi họ hoài nghi về tất cả mọi việc xung quanh. Nên xây dựng lòng tin từ đầu rất quan trọng.
Bạn đã 28 t.uổi, không còn quá trẻ để nhiều lần chọn lựa người phụ nữ gắn bó với mình cả cuộc đời.
Khi xác định với người phụ nữ này, bạn cũng cần xác định những khó khăn sau này. Trước mắt là chinh phục trái tim đang "đóng băng" của cô ấy. Khi cô ấy đã chấp nhận bạn, bạn mới có thể nghĩ đến chuyện phải nói gì với gia đình hai bên.
Tôi nghĩ, lúc ấy, hẳn hai người cùng thuyết phục sẽ dễ dàng hơn một người. Hơn nữa khi bố mẹ cô ấy biết bạn chân thành, bố mẹ bạn biết được những đức tính tốt đẹp của cô ấy chắc hẳn họ sẽ không có gì phải phản đối đâu.
Hạnh phúc thuộc về mình, phải do bản thân mình nắm giữ bạn ạ.
Theo VNE
Hết yêu nhưng không thể nào chia tay Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua. Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi...