Rồ người vì gặp phải ‘nữ hoàng sầu mộng’
Mấy ngày qua, nhìn Mơ cứ như một cái xác không hồn, mặt mũi tóc tai xơ xác. Cứ ngỡ cô ấy sẽ tỉnh táo hơn ai dè nàng vẫn sụt sịt: ‘Hay là em đi nâng vòng một hở chị?’.
Tôi với Mơ quen nhau từ khi đến công ty phỏng vấn xin việc. Lần ấy ở trước cửa phòng chờ Mơ đã chủ động bắt chuyện. Vốn là người cởi mở nên tôi cũng vui vẻ trả lời. Biết tôi lớn tuổi hơn nên Mơ cứ xưng hô chị em ngọt xớt làm tôi rất vui vẻ.
Cứ tưởng sau lần ấy thì mạnh ai nấy đi kiểu như trước lạ sau không biết luôn. Ai dè ngày đầu đến nhận việc Mơ cứ hú hét ầm lên tại nhà xe khi trông thấy tôi. Nơi mới nhiều bỡ ngỡ mà gặp được cố nhân, tôi cũng xúc động. Và ướt át hơn là tôi với cô ấy được vào làm chung một phòng. Phải nói như duyên tiền định chúng tôi nhận chị em từ ngày đầu chính thức được đi làm. Cũng đưa nhau đi ăn vặt để ra mắt cho thắm thiết.
Vậy mà suốt mấy tháng trời làm cùng nhau tôi thấy mình như chết ngạt bởi tâm sự của cô em đồng nghiệp. Sáng nào gặp nhau ở nhà xe Mơ cũng bắt đầu bài ca muôn thuở. Ngày mới nhưng chẳng sôi nổi năng động cho tôi hào hứng mà cứ lặp lại điệp khúc: ‘Chị ơi…’.
Nào là chị ơi chị biết không hôm qua em về bị kẹt xe đứng đợi rất lâu em buồn ghê chừng, nào là chị ơi tối hôm qua em thao thức đến không ngủ được, chị ơi chị có xem tập cuối của phim đó không anh ấy chết tội quá em buồn đến không thở nổi….
Ảnh minh họa
Mỗi câu Mơ thốt ra câu nào cũng chị ơi… em buồn. Nó kéo dài từ nhà xe lên đến ngay cửa phòng làm việc. Mới đầu tôi còn quan tâm ừ hử nhưng rồi cảm giác nhạt nhẽo khiến tôi im ru. Mặc cho nàng bên cạnh cứ liên tục ru đi ru lại những nỗi buồn lãng nhách.
Như vậy nào yên, cứ giờ giải lao khi tôi ra hành lang làm vài động tác cho bớt mỏi thì Mơ cũng rù rì đi theo. Đứng cạnh nhau mười lăm phút cô ấy vẫn kể lể những nỗi buồn nào đó. Nhiều lúc tôi phát cáu tôi nói với Mơ sao buồn lắm thế, có thể vứt hết sang một bên được không? Vậy mà cô ấy tròn mắt nhìn tôi rồi lại thốt ra: ‘Em buồn lắm, em không thể vô tư được như chị?’. Tôi chỉ muốn đá Mơ một cái cho hả giận.
Video đang HOT
Phòng chỉ có tôi và Mơ là nữ nên giờ cơm trưa lại tiếp tục đi chung. Đó là những bữa ăn đong đầy tình cảm lâm li bi đát. Mơ vừa ỏn ẻn ăn vừa thủ thỉ như tình nhân. Đâu chỉ than vãn về công việc, cô ấy còn tiếp tục khi buồn vì cả buổi chẳng anh nào khen váy mới, rồi buồn vì hình mới đăng face mà chỉ có vài like…
Tôi kêu trời không thấu cảm giác mình bị tra tấn tinh thần. Món ăn trong miệng cũng chẳng biết vị gì khi nó ngập trong nỗi buồn của ‘cô em sầu mộng’. Không thể nhịn được tôi nạt Mơ một trận. Tôi nói người sống thì phải năng động tươi mới để còn làm việc. Cớ gì cứ buồn chán vì những chuyện nhảm nhí như vậy. Chẳng còn sợ mất lòng gì hết tôi nói thẳng với Mơ là tôi cảm thấy chán khi nghe quá nhiều chuyện buồn rồi, tự gặm nhấm đi cho nó hết buồn.
Mấy ngày liền tôi cố tránh mặt Mơ từ nhà xe cho đến chỗ làm. Mơ gọi điện tôi cũng không bắt máy, ở chỗ làm việc cô ấy có nói gì tôi cũng lờ đi như không nghe. Biết tôi giận nên Mơ có vẻ buồn thật, cô ấy lặng lẽ còn gương mặt thì như vô cảm. Thấy cô ấy lủi thủi một mình cũng tội nên khi Mơ đến chủ động xin lỗi, hứa hẹn như trẻ con tôi cũng xiêu lòng.
Ảnh minh họa
Tưởng đâu sẽ thay đổi, ai dè cách đây mấy ngày vừa gặp tôi đã thấy mắt Mơ sưng húp. Chưa kịp hỏi thăm thì cô ấy đã lã chã giọt ngắn giọt dài. Tôi hốt hoảng cứ lo có chuyện gì quan trọng nên vội kéo đồng nghiệp ra ghế đá hỏi han. Mơ vừa khóc vừa nói: ‘Anh ấy chê vòng một của em nhỏ nên bỏ em rồi chị ơi’.
Nghe Mơ nói tôi chẳng chút đồng cảm mà thấy giận sôi người. Tôi nói như quát thằng đó bỏ thì có thằng khác, loại người như vậy mà cũng tốn nước mắt để khóc hay sao.
Cứ ngỡ cô ấy sẽ tỉnh táo hơn ai dè nàng vẫn sụt sịt: ‘Hay là em đi nâng ngực hở chị?’. Chẳng lẽ tôi mắng là điên thì hơi quá đáng nhưng nếu là em gái ruột chắc tôi cho vài phát để tỉnh. Tôi nói thêm vậy sau khi làm hoàn thiện vòng một rồi nó chê những chỗ khác thì sao, liệu lương của cô có đủ để chỉnh toàn thân không. Mơ ngồi lặng lẽ suy nghĩ gì đấy, tôi giục mãi mới thất thểu đứng dậy để làm việc.
Cả ngày hôm đó tôi khuyên Mơ rất nhiều, nhưng rồi tối đó về Mơ vẫn nhắn những tin đầy tuyệt vọng: ‘Em buồn quá…, em chết mất…, em không sống nổi…’. Mấy ngày qua, nhìn Mơ cứ như một cái xác không hồn, mặt mũi tóc tai xơ xác. Tôi lại tiếp tục lắng nghe những lời than thở não nuột khiến tôi cũng chẳng còn chút năng lượng nào. Tôi nên làm cách nào cho ‘ nữ hoàng sầu mộng’ thay đổi đây mọi người?
Theo Afamily
Sự thật chuyện chồng tôi bị gái làng chơi "bỏ bùa yêu"
Chưa thấy mặt mũi chồng đâu, chưa rõ thực hư thế nào mà cái tin chồng tôi bị gái làng chơi trên phố huyện "bỏ bùa yêu" đến mất sạch cả xe máy, tiền nong cùng giấy tờ đã ào về làng, len vào từng ngõ, từng nhà như một cơn lốc cuốn.
ảnh minh họa
Chưa thấy mặt mũi chồng đâu, chưa rõ thực hư thế nào mà cái tin chồng tôi bị gái làng chơi trên phố huyện "bỏ bùa yêu" đến mất sạch cả xe máy, tiền nong cùng giấy tờ đã ào về làng, len vào từng ngõ, từng nhà như một cơn lốc cuốn. Bàng hoàng với những gì nghe được khiến tôi và đứa con gái lên 7 chỉ còn biết đóng cửa, âm thầm chờ chồng tôi về để biết rõ ngọn ngành...
19 tuổi tôi yêu anh, và chỉ sau vài tháng đi lại tìm hiểu tôi đã trở thành dâu nhà anh. Anh hơn tôi 8 tuổi, ở cái tuổi của anh trong làng đã làm bố vài đứa trẻ rồi, nhưng vì anh rời làng vào Nam làm thợ xây khi 18 tuổi nên muộn vợ.
Sau hai năm vợ chồng hạnh phúc, tôi sinh con gái đầu lòng trong sự mừng vui của đôi bên gia đình, còn chồng tôi anh yêu con gái lắm, đi làm thợ dù có xa xôi bao nhiêu anh cũng cố về với con, dù chỉ là một buổi.
Khi con gái được 5 tuổi, tôi mang bầu lần thứ 2, nhưng không may bị ngã khi gánh lúa về nhà nên phải bỏ cái thai mới tượng hình. Chồng tôi xót xa lắm, anh nhất quyết bỏ nghề thợ xây để về nhận làm thuê bất cứ việc gì miễn sao được gần vợ, gần con, đỡ đần cho tôi việc nhà, việc đồng để tôi có thời gian lấy lại sức.
Thật may mắn đúng dịp chồng tôi về quê thì con đường lên huyện được bê tông hoá, cầu vượt được xây khang trang nối liền làng tôi với phố huyện. Tôi bàn với chồng sẵn tiền tích cóp được lâu nay mua một chiếc xe máy để hàng ngày chồng chạy xe ra phố huyện làm xe ôm.
Bởi trong làng cũng có khối người chỉ làm nghề xe ôm trên phố mà dư ăn, dư mặc cho vợ con. Khỏi phải suốt ngày hóng việc làm thuê, khỏi phải chân lấm tay bùn vất vả hôm sớm với đồng ruộng, chồng tôi ủng hộ ngay việc tôi vừa đề ra.
Vậy là chỉ sau nửa tháng vừa mua xe vừa hoàn thành thủ tục đăng kí hợp pháp, chồng tôi đã mang về những đồng tiền đầu tiên do nghề xe ôm của anh mang lại. Chồng tôi là người chăm chỉ hạt bột, thật thà và chịu khó nên đông khách, thời gian đầu tiên đi làm, cuộc sống của gia đình tôi khấm khá trông thấy, tôi mừng vì đã lấy lại được vốn bỏ ra mua xe, lại còn tiết kiệm được chút ít cho sau này.
Thế nhưng càng về sau tiền chồng đưa về ngày càng ít, lúc nào cũng nghe chồng kêu vắng khách, xăng lại tăng chóng mặt nên chẳng ăn thua. Tuy vậy bảo chồng ở nhà làm nông cùng vợ, chồng tôi ậm ừ rồi vẫn dắt xe lên phố đều đều...
Người làng biết chồng tôi gặp nạn, người tin không có mà người dè bỉu, đàm tiếu thì hầu như cả làng. Sốt ruột, đợi đến tối mịt mới thấy chồng tôi lò dò về, bực mình lẫn xấu hổ tôi lôi tuột chồng vào nhà hỏi cho ra nhẽ.
Chồng run rẩy thú nhận rằng chẳng có bùa yêu, bùa ngải gì, đó chỉ là chồng tung tin để đỡ nhục chứ thực ra vì mê một cô gái làng chơi mà bấy lâu nay anh giấu tôi có đươc bao nhiêu tiền đưa cả cho cô ấy. Rồi cung không đủ cho cầu nên chồng đành bấm bụng vay lãi đen để làm vừa lòng tình trẻ.
Vay có mấy triệu bạc mà nay họ tính bằng giá trị cả xe, cả tiền chạy xe cả tháng vẫn không đủ...
Tôi ân hận quá, biết thế thì vợ chồng bới đất lật cỏ nuôi nhau, nuôi con, còn hơn để anh lên phố...
Theo TPO
Chồng vô tư đi ngoại tình để rồi một lần về nhà thấy chiếc quan tài... "Tôi đâu có làm lễ tang cho anh. Tôi làm lễ tang cho người chồng tôi đã từng yêu, đã từng trân trọng mà thôi. Anh ấy chết rồi. Đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là con người mà là quỷ" - Chị cười mỉa mai. Lấy được anh, ai cũng nghĩ chị thật may mắn, chị là niềm mơ ước...