Rất yêu chồng, nhưng chỉ… ‘ăn vụng’ tôi mới ‘lên đỉnh’ được
Mỗi lần gặp, chúng tôi lại lao vào nhau như con thiêu thân, quấn lấy nhau không cần nghĩ tới bất kì chuyện gì.
ảnh minh họa
Bao lâu nay tôi biết, mình phạm phải sai lầm lớn, nhưng tôi vẫn làm như thế vì cái gọi là tình yêu và tình dục. Người ta nói, tình yêu không thể chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, những cái ôm hay cái nhìn thấu tim gan, mà tình yêu cần tình dục. Tôi phủ nhận điều đó. Đơn giản vì ngày ấy tôi chưa bao giờ ăn nằm với đàn ông và khi tôi lấy chồng, tôi càng cảm nhận được, tình yêu phải song song với tình dục.
Nhưng chồng tôi không thể làm tôi thỏa mãn đê mê. Vợ chồng đôi khi còn có những điều ngại ngần với nhau, ví như chuyện đề cập tới những tư thế, cách yêu mới trong quan hệ, tôi thật ngại mở miệng với chồng. Chồng tôi cũng không phải người bạo dạn trong ‘chuyện ấy’, thế nên, anh thường xuyên chiều vợ, âu yếm vợ giống như việc làm cho xong nghĩa vụ.
Tôi yêu chồng, nhưng tôi cũng yêu người đàn ông ấy. Cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh ấy không thường xuyên, chỉ qua người bạn của tôi. Nhưng ánh mắt, cử chỉ của anh đã khiến tôi nhận ra, anh ta cũng thích thú với tôi. Chẳng hiểu sao, bản năng của tôi lại lớn tới thế, tôi yêu và cứ lao vào vòng tay chồng bạn không nghĩ tới hậu quả, tương lai bị phát hiện sẽ ra sao.
Video đang HOT
Anh nói với tôi: “Vợ anh không thể bằng em, cô ấy hiền quá, nhát quá. Anh cần em làm bạn của anh những lúc anh mệt mỏi, cần thư giãn. Chúng ta cứ giữ quan hệ thế này, chỉ hai ta biết để làm cho nhau cảm thấy hạnh phúc viên mãn, thế thôi. Không ảnh hưởng gì tới gia đình đôi bên em nhé!”. Lời đề nghị có chút khiếm nhã nhưng tôi thấy hài lòng, đúng hơn là tôi cảm thấy an toàn khi bên người đàn ông ấy.
Mỗi lần gặp, chúng tôi lại lao vào nhau như con thiêu thân, quấn lấy nhau không cần nghĩ tới bất kì chuyện gì. Khi ấy tôi quên hết mệt mỏi, âu lo và gánh nặng gia đình. Anh cho tôi cảm giác lên thiên đường mà chồng tôi không thể có. Có lẽ, cái anh tìm được ở tôi vợ anh cũng không thể làm thay. Đôi khi tôi thấy khinh bỉ chính bản thân mình, nhưng tôi vẫn không thể dừng lại vì cái thứ gọi là tình dục thực sự có sức hấp dẫn quá lớn, đặc biệt đối với người đàn bà khao khát cháy bỏng yêu thương như tôi.
1 tháng, rồi một tuần, vài ngày… tôi gặp anh liên tiếp, tần suất cũng tăng lên. Chúng tôi cứ vụng trộm như thế mặc dù lo ngay ngáy nếu có người phát hiện.
Tôi yêu chồng, nhưng tôi cũng yêu người đàn ông ấy. (ảnh minh họa)
Tôi yêu anh không cần có ngày mai, bởi chúng tôi chưa bao giờ có ý định phá nát gia đình mình. Thế nên, chúng tôi chỉ cần những giây phút sảng khoái bên nhau là đủ. Cuộc tình này giống như một hợp đồng tình dục. Tôi biết vậy nhưng vẫn chấp nhận, vì ngoài trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, tôi còn cần những cảm xúc yêu thương của đàn bà. Chồng tôi không thể, tôi tìm tới anh. Chỉ cần thế thô, với tôi vậy là quá đủ. Nhưng lâu dần, tôi như nghiện anh. Nếu không được gặp anh một tuần là tôi cảm thấy người bứt dứt, khó chịu như thiếu thốn thứ gì đó.
Bên chồng, tôi cảm thấy mình bất lực, yếu kém, không thể làm gì được. Chồng tôi giống như một người dự bị cho cuộc sống của tôi, còn anh là nhân vật chính. Nếu một ngày nhân vật chính ấy biến mất, không biết tôi có đủ can đảm để đảm nhận vai diễn này tiêp tục không? Tôi sợ vô tình đã tự biến mình thành kẻ nghiện ‘chăn gối’ và tìm tới những cuộc tình vụng trộm khác. Thú thực là cảm giác ‘ăn vụng’ có cái gì đó khiến người ta thấy khát khao hơn, cháy bỏng hơn và phải hưởng thụ nhanh như sợ ai đó bắt được, hay sợ họ chạy mất. Thế nên, cuộc tình vụng trộm với anh cũng khiến tôi có những giây phút ấy, và giờ tôi không thể xa được anh.
Tôi đã tự biến mình thành người đàn bà vô liêm sỉ, nhưng dừng lại thế nào, làm sao đây?
Theo Khampha
Tình yêu chỉ vậy thôi sao
Cuộc tình này là tự nguyện nên nếu nó gây khó dễ cho một trong các bên thì nên dừng lại Người nhỉ?!
Khi không còn yêu nhau, đầu tiên sẽ là không còn những tin nhắn yêu thương, tình cảm, những lời động viên khi gặp khó khăn... hoặc có thì cũng chỉ là qua loa cho có mà không thấy thật lòng. Lượng tin nhắn hay những lời hỏi thăm sẽ ít dần đi mà lý do được đưa ra là bận... Buổi sáng ngủ dậy tìm điện thoại sẽ không còn thấy tin nhắn nữa và chiếc điện thoại cũng không thường xuyên rung bởi vì ai đó "bận". Sẽ không còn là những tin nhắn đến vào mọi lúc, không phân biệt thời gian, hoàn cảnh với lí do chỉ đơn giản là: "Anh nhớ em!". Xa rồi, ngày đó xa thật rồi! Em đã đọc được ở đâu đó rằng phụ nữ rất nhạy cảm và bạn đừng nên giấu cô ấy điều gì. Có lẽ là đúng Người ạ! Vấn đề là người phụ nữ đó có muốn nói ra không, có muốn làm to chuyện không và có yêu người đó nhiều không thôi, chứ một sự thay đổi nhỏ cũng sẽ được nhận ra vì đơn giản họ là phụ nữ mà! Vậy sự thật là người đang thay đổi hay tại em nghĩ nhiều?!
Em đã bảo người rằng nếu dừng lại thì hãy cho em biết, đừng im lặng và nhẹ nhàng biến mất. Em không thích như vậy vì có thể người nghĩ như vậy sẽ bớt nặng nề và làm em không đau nhưng không phải Người ơi! Cùng là nỗi đau, để phải dằn vặt, suy nghĩ và dai dẳng có phải là khổ hơn không?! Cuộc tình này là tự nguyện nên nếu nó gây khó dễ cho một trong các bên thì nên dừng lại Người nhỉ?! Níu kéo liệu có ích gì không?!
Khi đã không còn tình cảm thì níu kéo liệu có kết quả gì không?! (Ảnh minh họa)
Ngày trước khi mới quen em, Người "chăm chỉ" nhắn tin cho em lắm, em nhắn tin cho Người nếu lúc Người đang bận cũng nhắn lại ngay vì người bảo không nhắn lại em sẽ lo lắng. Lúc đó em chỉ biết ôm chặt Người thôi mà không nói được lời nào. Thế mà bây giờ thì sao? Tin nhắn em gửi đi mà mãi không thấy được trả lời, đơn giản lắm, lí do là "bận" mà! Em hiểu chứ, em biết chứ. Một ngày có 24 tiếng và nhắn tin hay gọi điện cùng lắm chỉ mất vài phút mà thôi. Người thật ác quá, người xuất hiện trong cuộc sống của em, tạo cho em vô số thói quen vậy mà bây giờ Người lại định nhẹ nhàng biến mất.
Em không trách người hay níu kéo gì vì khi đã không còn tình cảm thì níu kéo liệu có kết quả gì không?! Lỗi là tại em, tại em quá ngây thơ và yêu Người mà thôi. Hiện giờ trong đầu em chỉ có lí do duy nhất lí giải những hành động này là người đã hết yêu em hoặc có thể là chưa từng phải là yêu mà gọi là hết, có thể đó chỉ là "say nắng" thôi và em không phải là mảnh ghép phù hợp của cuộc đời Người. Sẽ có người tốt hơn, phù hợp hơn mang lại hạnh phúc cho Người. Em mãi chỉ là cô bé ngốc thôi đúng không Người. Chúc Người tìm được hạnh phúc thật sự.
Theo VNE
Ngực lép thì đã sao? Khi tôi vừa bước vào lớp, bọn con trai đã tru tréo: "A, màn hình phẳng LG đã đến!" Thấy tôi vừa mặc chiếc áo dài tới lớp, thằng Hoàng, bạn cùng lớp tôi đã tru tréo: "A, màn hình phẳng LG đã đến!". Đám con trai đứng trước cửa lớp phá lên cười hô hố. Tôi vừa ngượng, vừa xấu hổ, chạy...