Rất nhiều người thắc mắc vì sao nhà hàng này thường xuyên mang nhầm thức ăn nhưng lúc nào cũng nườm nượp khách
Khách đến dùng bữa tại đây, lúc nào cũng bị mang nhầm món ăn nhưng họ lại chẳng lấy điều này làm khó chịu, mà thậm chí còn khá vui vẻ, giới thiệu mọi người đến. Vì sao vậy nhỉ?
Đi ăn ở nhà hàng, quán ăn, một trong những điều khiến thực khách khó chịu nhất chính là bị nhân viên phục vụ mang sai món ăn so với những gì mình đã gọi ban đầu. Điều này đôi khi lại là điểm trừ lớn về mặt dịch vụ, khiến thực khách không hào hứng mấy khi đến ăn, thậm chí chẳng muốn quay lại.
Tuy nhiên tại Nhật, có một quán ăn trong suốt thời gian mở cửa phục vụ thường xuyên mang nhầm thức ăn lên nhưng lại luôn nườm nượp khách. Đó chính là The Restaurant of Order Mistakes ở quận Toyosu, Tokyo, Nhật Bản. Khách đến dùng bữa tại đây, lúc nào cũng bị mang nhầm món ăn nhưng họ lại chẳng lấy điều này làm khó chịu, mà thậm chí còn khá vui vẻ, giới thiệu mọi người đến.
The Restaurant of Order Mistakes ở quận Toyosu, Tokyo, Nhật Bản (Ảnh: Mizuho Kudo)
Lý do vì sao vậy nhỉ?
Thực ra, đây chính là nhà hàng thuê phục vụ là những nữ bệnh nhân lớn tuổ.i sa sút trí nhớ và mắc bệnh Alzheimer. Cũng bởi tuổ.i tác và bệnh Alzheimer mà họ chẳng thể nào nhớ được món ăn mà thực khách đã gọi nên thường xuyên mang sai món ăn đến cho khách. Thế nhưng chẳng vị khách nào bực bội mà thoải mái thưởng thức món ăn bị mang sai đến.
Phục vụ là những phụ nữ lớn tuổ.i mắc bệnh Alzheimer (Ảnh: boredpanda)
Dù bị mang nhầm thức ăn nhưng chẳng ai cảm thấy phiền hà (Ảnh: boredpanda)
Mizuho Kudo – người đã đến dùng bữa tại quán – sau khi thưởng thức bữa ăn tại đây đã chia sẻ rằng, cô gọi hamburger nhưng lại bị mang nhầm món há cảo truyền thống. Cô cũng cho biết, những người phục vụ tại đây rất vui tính, cởi mở, thường xuyên nở nụ cười trìu mến với khách.
Video đang HOT
Được biết, quán ăn được mở ra dựa trên ý tưởng của câu chuyện The Restaurant of Many Orders vào năm 1924 của tác giả Kenji Miyazawa. Mục đích của việc thuê những bệnh nhân suy giảm trí nhớ là để mọi người thay đổi nhận thức cũng như cách đối xử với những bệnh nhân này.
(Ảnh: boredpanda)
Mục đích của việc thuê những bệnh nhân suy giảm trí nhớ là để mọi người thay đổi nhận thức cũng như cách đối xử với những bệnh nhân này (Ảnh: boredpanda)
Những người phục vụ tại đây rất vui tính, cởi mở, thường xuyên nở nụ cười trìu mến với khách (Ảnh: boredpanda)
(Ảnh: boredpanda)
Quán ăn được mở ra dựa trên ý tưởng của câu chuyện The Restaurant of Many Orders vào năm 1924 của tác giả Kenji Miyazawa (Ảnh: boredpanda)
Quán chỉ được mở từ ngày 2-4/6/2017 vừa qua thôi nhưng luôn trong tình trạng đông khách. Sau lần thử nghiệm thành công này, quán sẽ lại mở cửa vào ngày 21/9 sắp tới – ngày bệnh Alzheimer trên toàn thế giới, cũng là để gây quỹ ủng hộ chữa bệnh cho những bệnh nhân mắc phải bệnh này.
Newben / Theo Thời đại
Cô giáo viết sẵn bài văn bắt cả lớp học thuộc lòng
"Tôi bị cô giáo gọi điện phản hồi con học kém. Tôi hỏi mới biết con lỡ quên một đoạn trong bài văn tả con chó mà cô đã viết sẵn", phụ huynh Dương Bùi cho biết.
Con tôi đang học lớp 4 tại Hà Nội. Cháu bảo cô giáo đán.h máy sẵn bài văn rồi phát cho từng em mang về nhà học thuộc. Mấy hôm sau, cô kiểm tra lại, con quên mất một đoạn. Tôi bị cô giáo gọi điện phản hồi về năng lực học tập của con còn nhiều hạn chế.
Về nhà hỏi con, cháu bảo: "Con biết làm văn tả con mèo, nhưng cô bảo chép bài tả con chó. Con đã thuộc nhưng khi cô hỏi con bị quên mất một ít".
Bài văn tả con chó được cô giáo in cho học sinh thuộc lòng.
Một lần khác, trên đường đưa con đến trường, tôi bất ngờ khi thấy bạn nhỏ ngồi sau xe đặt tờ giấy đán.h máy lên lưng mẹ để đọc. Tôi nghĩ, chắc hôm nay đầu tuần nên bạn ấy đang xem lại bài phát biểu trước toàn trường. Đến gần, tôi giật mình khi thấy dòng chữ: "Bài văn tả con mèo".
Như vậy, không chỉ con tôi phải học thuộc bài văn của cô giáo. Tôi còn biết có những lớp giáo viên phát cho học sinh tờ giấy đán.h máy sẵn, có những dấu ba chấm để các con điền từ vào là thành bài văn. Cả lớp có bài giống hệt nhau.
Một chuyện khác là cô giáo ra đề bài "Tả người em trong gia đình". Một số học sinh là con một trong nhà, đã tả em họ. Đến lớp, những bài đó bị cô gạch hết và thay là "em gái".
Tôi nghĩ văn thì phải là do các con viết ra, sao lại có kiểu văn học thuộc lòng như lũ vẹt?
Nếu không phải suy nghĩ, không phải viết, chỉ cần thuộc lòng, liệu các con có thể tưởng tượng và cảm nhận hình ảnh chú chó trong tâm trí của mình hay không?
Phải chăng chính người lớn đang dạy các con về thói ăn sẵn từ người khác, triệt tiêu tư duy sáng tạo? Nguy hiểm hơn, đó chính là sự giả dối, bệnh thành tích trong giáo dục.
Bài văn của cô giáo viết sẵn cho các em học thuộc như sau:
"Chó là loài động vật rất có ích, vì vậy các gia đình đều nuôi chó. Nhà thì nuôi một con, nhà nuôi vài con, thậm chí nhiều hơn và nhà em cũng vậy.
Cách đây một thời gian, mẹ em đi chợ và mua về một con chó. Hôm mua về, mẹ bảo phải chăm sóc cẩn thận chẳng mấy chốc mà lại có một đàn chó con, nghe mẹ nói vậy em rất háo hức. Em rất yêu quý động vật, vì vậy em đặt tên cho nó là Đốm.
Sở dĩ tên của nó như vậy vì nó có ba màu lông xen kẽ nhau trên cơ thể. Đầu màu đen, thân cũng màu đen nhưng lại được xen kẽ bởi những đốm trắng. Nó được ba tháng tuổ.i và cũng khá là mập. Hai mắt đen, long lanh như hai hòn bi ve. Chiếc mũi cũng màu đen và rất thính, bên cạnh là những chiếc râu ngắn, hàm răng có những chiếc nhọn hoắt. Thêm một thời gian ngắn nữa, hàm răng đó có thể khiến những ai bị nó cắn chả.y má.u, thậm chí những vết cắn sâu có thể rất nguy hiểm.
Hai tai rất ngắn, cụp xuống mặt. Thân hình mập mạp với bộ lông mặc dù không được óng mượt nhưng em vẫn rất thích vuốt ve bộ lông ấy. Chiếc đuôi ngắn ngủi, màu đen có những sợi lông trắng ở phần cuối.
Mẹ em thường trêu "đốm đầu thì nuôi, đốm đuôi thì thịt", những lúc ấy em lại xị mặt ra và kêu mẹ không được thịt nó. Bốn chân có màu trắng, đầu mỗi ngón chân là những móng vuốt sắc. Đặc biệt cũng giống như loài mèo, dưới mỗi ngón chân có một lớp đệm dày, chính những lớp đệm ấy giúp nó đi lại nhẹ nhàng.
Chó là loài động vật ăn tạp, vì vậy nuôi nó rất dễ, bên cạnh đó mẹ em cũng mua thuố.c về tiêm để phòng các loại bệnh. Mỗi khi em đi học về nó lại chạy ra tận cổng đón, ngoe nguẩy cái đuôi, chạy vòng quanh và quấn lấy chân em như thể đòi vuốt ve.
Mặc dù đi học về rất mệt, em vẫn chơi với nó. Có nhiều trò rất hay, em cầm hai chân trước và để nó đi bằng hai chân sau, bẻ ngược hai cái tai của nó lên, vì tai nó mềm nên không bị đau, lấy tay cù vào bụng nó. Những lúc như vậy, nó nằm ngửa ra bốn chân chổng lên trời trông rất hay.
Mỗi bữa cơm em đều giành với mẹ việc cho nó ăn, đêm đến nó nằm co tròn ở một góc nhà và ngủ ngon lành. Nó rất thông minh, biết phân biệt người nhà với người lạ, khi có người lạ vào, nó sủa ầm ĩ cho đến khi bố mẹ em quát mới thôi.
Em rất yêu quý con chó nhà em, gia đình em sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận để nó mau lớn và cho gia đình em một đàn chó con như lời mẹ nói".
Theo Zing
Huỳnh Lập đầu tư 2,5 tỷ đồng làm phim 'Tấm Cám: Chuyện Huỳnh Lập kể' Quán quân "Cười xuyên Việt 2016" cho biết dù phim chỉ chiếu trên YouTube nhưng anh vẫn muốn mọi khâu thực hiện chỉn chu nhất có thể. Tấm Cám: Chuyện Huỳnh Lập kể Từ sau khi tham gia bộ phim điện ảnh "L.ô T.ô" (ra mắt tháng 3/2017) với vai diễn cô nàng câm Lệ Phi Phi đầy ấn tượng, nam diễn viên...