Rất khó giữ mình khi đi chơi xa cùng người yêu
Nhưng đến ngay cả bản thân mình cũng thấy rạo rực và khó kiềm chế huống hồ là anh ấy. Một vài cái vuốt ve, và chuyện gì phải đến sẽ đến…
ảnh minh họa
Chẳng có “giá như” nào cả. Mấy tháng trời, mình như một đứa trẻ con tin và mong vô cùng vào một điểu cổ tích, rằng thời gian sẽ quay trở lại, cho mình làm lại từ đầu, chín chắn và bản lĩnh hơn, biết tách mình khỏi những cám dỗ để không phải trả một cái giá đắt đến thế.
Mình luôn tự hỏi, mình có thực sự yêu anh ta không? Hay tất cả cũng chỉ là thoáng qua, là cơn say nắng, ham vui của mình? Chẳng phải cái đáng quý nhất của đời con gái đã được mình trao nhầm chỗ hay sao?
Mình không phải là người phản đối quan hệ tình dục trước hôn nhân. Theo mình chuyện đó cũng không có gì đáng lên án cả, yêu nhau đến với nhau là chuyện rất đỗi bình thường. Càng ngày giới trẻ càng lớn sớm hơn. Học sinh cấp 2 có khi đã biết đến tình yêu – là yêu thực sự chứ không phải những cơn say nắng, thích kiểu trẻ con, trong khi đó tuổi kết hôn trung bình ngày càng muộn hơn. Một thời gian dài, cái gì đến sẽ phải đến.
Quan điểm của mình là vậy, nhưng mình không ủng hộ và chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ là đứa con gái “mì ăn liền”, đúng là chuyện ấy trước hôn nhân không sai trái, nhưng cần đúng người đúng thời điểm – nghĩa là khi đã yêu được một thời gian đủ lâu để hiểu, để xác định gắn bó cuộc đời này với nhau và hoàn toàn không còn nghi ngờ bất cứ điều gì về tình cảm mình dành cho người ấy hay người ấy dành cho mình.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng như người ta suy tính. Mình đã quá tự tin, quá thiếu suy nghĩ để cho rằng mình vẫn có thể giữ được bản thân khi đi chơi qua đêm với người yêu. Mình cứ cho rằng đã có bạn bè của anh ấy thì lo gì.
Video đang HOT
Nhưng thực tế là tất cả đều đi theo đôi, và đêm đến, mệt nhoài sau những chuyến đi, đôi nào về phòng đôi đấy. Thuê 4 phòng cho 8 người, 3 đôi về 3 phòng, chỉ còn mình và người yêu. Mình yêu cầu anh xuống lễ tân thuê thêm phòng nữa, nhưng lễ tân báo hết phòng. Anh ấy đã bảo mình vào phòng ngủ, còn anh sẽ ngủ trên ghế.
Nhưng khi anh ngồi ghế, mình cứ có cảm giác bất an, không sao chợp mắt được. Anh hiểu ra nên bảo sẽ đi ra ngoài hành lang để mình yên tâm, và mình lại càng không thể ngủ nổi. Mình suy nghĩ nhiều lắm, rồi cuối cùng kết lại rằng: 1 đêm cũng chẳng mất gì, chỉ là ôm nhau thôi mà, nằm ôm nhau cũng có gì hư hỏng đâu, giống với ôm đứng vậy mà. Người mà mình yêu thương đang phải đứng ngoài hành lang, làm sao mình có thể ngủ. Mình ra ngoài, gọi anh vào với thỏa thuận sẽ chỉ ôm nhau và ngủ mà thôi.
Nhưng đến ngay cả bản thân mình cũng thấy rạo rực và khó kiềm chế huống hồ là anh ấy. Một vài cái vuốt ve, và chuyện gì phải đến sẽ đến. Giây phút thăng hoa qua đi, và mình khóc. Anh ấy ra sức an ủi nhưng không được.
Chuyến đi chơi kết thúc sớm hơn dự định vì mình nằng nặc đòi về Hà Nội. Sau đó, mối quan hệ của chúng mình trở nẻn ngột ngạt, khó thở, không làm sao vui vẻ được. Mình nghĩ nhiều, căn vặn nhiều làm anh ấy phát chán. Hơn nữa, một điều tuy anh ấy không nói ra nhưng mình cảm nhận được, đó là thái độ anh ấy dành cho mình đã khác trước, không còn trân trọng, nâng niu nữa. Cũng tại mình cả thôi…
Theo Afamily
Muốn cưới nhưng bạn trai bị mắc bệnh
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy.
Hiện tại em đang gặp một vấn đề mà không biết phải làm như thế nào, mong mọi người cho em lời khuyên.
Em và anh ấy quen nhau từ năm cuối cấp 3, trong lần đi học thêm, tình cờ anh nhìn thấy và để ý đến em nên đã âm thầm nhờ bạn hỏi thăm số điện thoại nhà em (Lúc đó chỉ có điện thoại bàn thôi chứ chưa có di động như bây giờ). Và anh bắt đầu gọi điện làm quen, cho nhau nick yahoo trò chuyện, nhưng tuyệt nhiên chưa 1 lần gặp mặt. Sau khi Tốt nghiệp ra trường thì anh ấy chọn thi ĐH vào trong Nam, còn em thì chọn thi ở quê nhà. Ngay từ đầu 2 đứa đã có hai hướng đi riêng rồi.
Mãi đến Tết anh về quê thì tụi em mới hẹn gặp mặt nhau lần đầu tiên, tuy đã nói chuyện nhiều rồi nhưng khi gặp trực tiếp thì cả 2 đều khá rụt rè và ngại ngùng. Sau lần ấy, tình cảm của chúng em tiến triển nhanh hơn, tuy anh không bày tỏ câu "Anh yêu em" hay chưa nói những lời ngọt ngào, nhưng qua những lời quan tâm nhau hàng ngày thì cả 2 chúng em đều đã hiểu tình cảm của nhau.
Anh ấy là một người khá ít nói, nhưng rất hiểu tâm lý, những lúc em có chuyện gì bực bội thì thường hay trút lên đầu anh ấy bằng những câu có chút gắt gỏng. Anh không giận mà chỉ nhẹ nhàng hỏi 1 câu : "Hôm nay có ai chọc giận em vậy?", ...."Giờ thì em đã hết giận chưa?".
Anh ấy là một người khá ít nói, nhưng rất hiểu tâm lý, những lúc em có chuyện gì bực bội thì thường hay trút lên đầu anh ấy bằng những câu có chút gắt gỏng. (ảnh minh họa)
Quen nhau 3 năm nhưng chúng em chỉ gặp nhau vào dịp nghỉ hè, nghỉ tết thôi, cũng chưa 1 lần cùng nhau đi chơi. Chúng em chỉ gặp nhau ở nhà em, lúc thì em bận việc, lúc thì anh bận công chuyện, mà thời gian nghỉ hè hay Tết thì cũng có bao lâu đâu, nên tụi em chỉ gặp nhau vậy thôi.
Có lẽ với những cặp đôi khác thì với thời gian đó người ta có thể đã gần gũi thân thiết nhau lắm rồi. Nhưng với chúng em thì mới có nắm tay thôi mà cũng chưa dám giữ lâu, hôn cũng chỉ dám hôn nhẹ lên má, hôn vội, hôn lén. Ôm cũng không dám vì cứ sợ người kia phản ứng, thành ra chẳng ai dám động đậy gì cả.
Thời gian qua đi, chúng em vẫn giữ liên lạc nhưng việc học tập chiếm hết thời gian cũng như suy nghĩ của cả 2 nên càng ngày càng thưa dần những tin nhắn. Gần như 1 tháng chúng em chỉ liên lạc có vài lần, rồi đến một ngày em cảm thấy hình như giữa chúng em chỉ giống như hai người bạn, em buồn chán và muốn giải thoát cho cả 2 nên đã nhắn tin chia tay anh. Anh đã rất sốc và gọi cho em nhưng vì lòng tự ái nên em đã không nghe máy, anh nhắn lại cho em nói rằng anh rất buồn nhưng em đã quyết định như vậy thì anh cũng không biết phải làm gì vì anh không ở gần bên em. Từ đó chúng em không liên lạc nữa, qua 1 người bạn của anh, bạn ấy nói rằng anh rất buồn và tuyệt vọng, anh còn nói anh muốn đi tu nữa.
Thời gian qua đi, chúng em vẫn giữ liên lạc nhưng việc học tập chiếm hết thời gian cũng như suy nghĩ của cả 2 nên càng ngày càng thưa dần những tin nhắn. (ảnh minh họa)
Khoảng 1 năm sau, lúc đó ai cũng đã có công việc ổn định, (anh ra trường và ở lại trong Nam lập nghiệp) chúng em lại liên lạc, cũng chỉ hỏi thăm nhau thôi. Khi nhắc lại chuyện cũ anh nói rằng: "Anh là con trai trưởng trong nhà nên phải lo cho gia đình, anh không muốn em phải khổ vì anh, muốn em cho anh thời gian để ổn định tất cả". Anh còn nói: "Em là người đầu tiên anh yêu, thời gian qua anh vẫn không thể quên được em. Em có biết lúc đó anh như thế nào không? Anh như mất đi niềm vui sống vậy, anh gọi cho em nhưng em không nghe máy thì em bảo anh phải làm thế nào nữa chứ?". Anh còn hỏi em 1 câu: "Nếu biết nhà anh nghèo em có còn yêu anh nữa không? ". Em nói rằng giàu nghèo không quan trọng, miễn là mình yêu nhau thật lòng!
Nhưng giữa chúng em có 1 vấn đề khó xử nữa. Anh nói anh muốn em theo anh vào trong Nam làm việc và sinh sống gần anh chứ anh không về quê được. Còn phía em thì ngay từ đầu em đã chọn ở lại quê hương gần ba mẹ nên việc đi xa với em là không thể (anh chị của em đã vào Nam lập nghiệp chỉ còn mình em nên em không thể đi xa). Sau những lần trò chuyện thì vấn đề này luôn làm chúng em đau đầu và không tìm ra câu trả lời chung.
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy... (ảnh minh họa)
Hiện tại chúng em vẫn liên lạc với nhau, anh hẹn tết này vô nhà anh chơi (vì em chưa biết nhà anh). Tuy ngày nào cũng nhắn tin cho nhau nhưng cả 2 đều không xác định rõ mối quan hệ này là có nghĩa gì đây, hình như ai cũng muốn quay lại nhưng còn e dè đối phương. Giờ anh ấy lại đang bị bệnh Viêm gan B, em tìm hiểu thì biết bệnh này có lây qua đường máu,...
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy... Em sợ ảnh hưởng đến con cái sau này... Em thực sự rất bối rối. Em rất mong nhận được lời khuyên!
Theo VNE
Tôi chỉ cần một người tình Tôi hài lòng khi có một người đàn ông để lên giường, không cần người đó phải thành chồng. Mọi người sẽ nghĩ, họa tôi có là người điên hoặc là loại hư thân, mất nết thì mới phát ngôn như vậy. Nhưng nếu ai từng biết tôi, chắc chắn người ta sẽ không bao giờ buông lời đánh giá về nhân phẩm...