“Quý ông, anh còn trinh”?
“Nếu tôi là một trong những cô gái đã bị đại gia kia bỏ rơi vì không còn trinh tiết, tôi sẽ chỉ mặt vị đại gia đó mà hỏi rằng Anh còn trinh không?…
… Tại sao anh có quyền muốn người phụ nữ của anh phải còn trinh tiết?”, họa sĩ Lê Thiết Cương nói.
Sau khi đọc được thông tin về vị đại gia 40 tuổi vẫn chưa chịu lấy vợ vì khó tìm gái trinh, họa sĩ Lê Thiết Cương (một con người không chỉ thành công với vai trò họa sĩ mà còn khiến người ta nể phục vì sự am hiểm trong nhiều lĩnh vực, đặc biệt là văn hóa, cũng như sự chính trực, ngạo nghễ trong cách phát ngôn) ngỡ ngàng khi xã hội hiện đại vẫn tồn tại những con người, với những suy nghĩ thiển cận như vậy.
“Trong đời sống hiện đại này, những người như ông đại gia đó, có quan niệm về trinh tiết như thế là loại người không có cái hiểu đúng đắn về bình đẳng giới. Không phải như ngày trước, ở trong xã hội hiện đại thì vấn đề bình đẳng giới vô cùng quan trọng”, họa sĩ Cương nói.
Video đang HOT
Xã hội hiện đại, nhiều quan niệm đã có cái nhìn thoáng hơn, mở hơn rất nhiều. Tuy nhiên góc nhìn về trinh tiết của người phụ nữ vẫn có sự bất bình đẳng giới. Đàn ông thì tự do, thoải mái quan hệ, không ai để ý anh còn hay mất lúc nào. Còn đàn bà lúc nào cũng phải giữ khư khư, bị người đời đưa ra soi xét.
Họa sĩ Cương cho rằng, thật vô lý khi người đàn ông đòi hỏi bạn gái đến với mình phải còn “nguyên”. Trong khi anh cũng không còn “tân”, trước khi lấy vợ anh cũng từng quan hệ với nhiều cô gái khác. Trước khi đặt vấn đề trinh tiết với người phụ nữ, anh có nghĩ rằng anh cũng từng quan hệ tình dục với nhiều người con gái và cũng đã lấy đi “cái ngàn vàng” của họ chưa?
“Nếu tôi là một trong những cô gái đã bị đại gia kia bỏ rơi vì không còn trinh tiết, tôi sẽ chỉ mặt vị đại gia đó mà hỏi rằng Anh còn trinh không? Tại sao anh có quyền muốn người phụ nữ của anh phải còn trinh tiết? Anh chả có quyền gì đòi hỏi điều ấy. Cứ cho rằng tôi không còn trinh thì anh cũng không có quyền đặt ra vấn đề ấy với tôi. Tôi với anh bình đẳng, nam hay nữ đều bình đẳng, anh không có cái lý gì để tạo ra sự bất bình đẳng giữa tôi và anh”, họa sĩ Cương bày tỏ.
Theo VNE
Chán chồng nhưng lại không thể dứt bỏ
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia trưởng. Bố mẹ tôi không ưa con gái, nên tuổi thơ của tôi đã phải chịu nhiều khổ cực. Mặc dù là con gái Hà Nội nhưng như mọi người đánh giá thì tôi là một người rất chân chất, chịu khó và cũng là một cô gái thông minh.
Từ bé đến khi tốt nghiệp, trong tôi chỉ có một tâm niệm, phải học giỏi, và phải giàu. Tôi cũng có rất nhiều bạn nam theo đuổi nhưng vì mục tiêu đó nên tôi đã lạnh lùng gạt bỏ tất cả. Tốt nghiệp đại học, tôi được rất nhiều công ty lớn mời vào làm và tôi đã chọn một tổ chức để làm. Sau đó vì không muốn bị gò bó, tôi dành dụm số tiền ít ỏi để góp vốn thành lập công ty du lịch.
Ngày đó, tôi gặp người chồng hiện tại bây giờ. Cũng như mọi lần, tôi không để ý gì đến anh ta, nhưng trớ trêu là anh ta lại để ý đến tôi. Và cái ngày định mệnh của tôi đến, anh ta đến giúp gia đình tôi sửa nhà và bị mất một đầu ngón tay. Vì chuyện đó mà tôi cảm thấy rất có lỗi và ân hận. Thời điểm đó, bố mẹ tôi suốt ngày mắng nhiếc, chửi tôi chỉ vì họ quan niệm tôi là "quả bom nổ chậm". Tôi đã nhận lời lấy anh trong hoàn cảnh như thế.
Chồng tôi lúc đó làm nhân viên bưu điện, bố mẹ bảo anh rất ngoan. Tôi như một tờ giấy trắng, nghĩ rất đơn giản, lấy chồng để không bị bố mẹ chửi, chỉ cần cố gắng mình có thể kiếm được nhiều tiền, hạnh phúc rồi từ từ sẽ có, sẽ vun đắp cho con để nó không phải chịu khổ như mình. 25 tuổi mà ngây ngô như vậy nói ra vào cái thời này người ta cười cho, mà tôi lại như vậy đó.
Từ ngày tôi lấy chồng, bố mẹ tôi đã đỡ chửi và thương tôi hơn. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi với vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Có rất nhiều người hỏi cưới tôi ngay cả khi tôi đã có gia đình, nhưng tôi lạnh lùng không để ý đến bất kể ai, và cũng không nghĩ sẽ phản bội chồng mình, vì tôi yêu con, tôi không muốn cháu phải khổ.
Tôi lấy chồng đến giờ là năm thứ 5. Tôi phát hiện ra rằng tôi không hề yêu chồng tôi, chúng tôi không có cuộc sống gối chăn, chỉ là vỏ bọc bề ngoài. Chúng tôi chênh lệch về trình độ quá lớn: không thể nói chuyện với nhau. Tôi nói anh ấy không hiểu và anh ấy nói tôi lại càng thấy không hiểu. Tôi chợt nhận ra mình có tình cảm với một người (anh ấy đã có gia đình và có con). Anh là người đã giúp tôi trải qua những năm tháng khó khăn nhất. Tôi không hề để ý đến anh cho đến ngày gần đây, tôi phát hiện ra rằng, ngày ngày tôi chờ điện thoại của anh, tôi mong những lần anh hỏi thăm, động viên tôi. Tôi cảm thấy đau khổ dằn vặt vào những ngày nghỉ, vào những lúc không nhận được điện thoại của anh. Từng ngày, từng giờ, từng phút tôi mong chờ sự quan tâm của anh. Giờ làm việc tôi có thể quên hết, nhưng cứ vào giờ nghỉ là tôi lại nghĩ đến anh, đêm về trong đầu tôi chỉ có hình bóng của anh.
Tôi đã nói với anh và nhận được sự đáp lại của anh. Nhưng mọi người hiểu không, tôi vốn không thích sự thiếu chung thủy và hiểu rằng vợ anh là người tốt, chị ấy rất đẹp và cũng là mẫu người hoàn mỹ cho gia đình. Nghĩ vậy tôi càng không muốn trở thành kẻ tội đồ phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh ấy.
Tôi chỉ biết là mình yêu anh ấy rất nhiều, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Với chồng tôi, thực sự là tôi thấy mình có lỗi, nhưng tôi lại yêu anh chàng kia rất nhiều. Mọi người có hiểu được tâm sự của tôi không? Xin cho tôi lời khuyên với
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi hối hận vì đã chia tay anh Tình cảm 4 năm chấm dứt bằng cuộc điện thoại chia tay đơn phương của tôi. Giá như, tôi có thể quay ngược thời gian. Năm lớp 12, tôi đã gặp và yêu anh qua anh trai của bạn thân tôi. Anh hơn tôi 3 tuổi, vừa mới đi làm ở một khách sạn cách nhà 4 km. Bên anh, tôi cảm nhận...