Quý cô mong manh bỗng nhiên muốn chồng bạo liệt “ăn tươi nuốt sống” trên giường
Một ông chồng bạo hành có thể xài chung chiêu với ông chồng hết lòng vì vợ nhưng khác xa về thái độ. Chưa nói, mạnh bạo không hẳn chỉ khoe cơ bắp mà có rất nhiều cách…
Trong chuyện vợ chồng, tôi đang gặp một vấn đề khó xử: nửa muốn chồng mạnh tay, nửa lại muốn nhẹ nhàng. Chồng tôi nho nhã nên chuyện ấy cũng thường nhỏ nhẹ…
Th.Huyên (TP.HCM)
Trong chăn gối, đa số các bà các cô chuộng sự nhẹ nhàng. Tuy nhiên, không phải lúc nào “cưng như trứng hứng như hoa” cũng mang lại kết quả tối ưu, đôi khi một chút thô bạo lại cát tường như ý. Ở đây không bàn kiểu thô bạo bưu đầu sứt trán mà là sự bạo liệt “trí tuệ”…
Ảnh minh họa
Thông thường người ta nghĩ các chị khoái hùng hổ tất thuộc hàng ăn to nói lớn, nhưng thật ra bất kỳ quý cô mong manh dễ vỡ nào cũng có thể lúc này hay lúc khác, thích được đối tác “ăn tươi nuốt sống”.
Mọi sự trông cậy vào cốt cách của người cầm trịch. Với ông chồng vốn là người tâm bất động giữa dòng đời biến động thì không dễ hô một tiếng là có thể biến ông thành kẻ ăn nằm như thể ngày mai là tận thế.
Video đang HOT
Chưa kể, không chỉ khí chất mà còn phải trông vào thể chất. Cớ sự có khi chẳng dính líu gì cốt cách mà đơn giản vì nhãn quan. Nhiều ông coi sự mạnh tay với đàn bà là cưỡng bức, là bản năng, kể cả khi có sự đồng tình.
Lắm khi cung cách của ông là cái gương phản chiếu bụng dạ bà. Cơ địa tình dục của người phụ nữ hoàn toàn có thể lèo lái tay chân chồng. Đơn cử, do đặc thù cơ cấu âm đạo, thần kinh mà nhiều phụ nữ chỉ có thể kịch trần bằng những động tác phá cách của chồng.
Nhắc lại vấn đề cách nhìn. Thực tế chính nó mới là điểm mấu chốt khiến nhiều cặp đôi gặp bất cập bởi sự chênh nhau trong đánh giá giữa hừng hực và bạo lực. Cường độ không phải lúc nào cũng là bằng chứng cho thái độ.
Một ông chồng bạo hành có thể xài chung chiêu với ông chồng hết lòng vì vợ nhưng khác xa về thái độ. Chưa nói, mạnh bạo không hẳn chỉ khoe cơ bắp mà có rất nhiều cách: sự dồn dập của hơi thở, dứt khoát của động tác, vội vã của ham muốn…
Cái khó còn nằm ở tâm thế của các bà. Cả những phụ nữ tố chất mạnh cũng không dễ dâng thỉnh nguyện thư do xấu hổ, sợ bị chụp mũ, không biết lựa lời thế nào cho phải…
Nghe có vẻ bế tắc nhưng không phải không có cách. Thật ra dù bảo thủ đến đâu thì sớm muộn ông cũng nhìn ra vợ thắng tức là chồng cũng thắng. Tuy nhiên vẫn phải thòng một câu: bạo liệt gì thì đôi bên cũng cần giữ kiểm soát kẻo hăng tiết thành sứt đầu mẻ trán.
Kịch bản ông chồng chạm tự ái khi bị vợ phê “như gãi ngứa” và nổi khùng chẳng màng tiếc ngọc thương hoa có thể xảy ra. Thật ra chăn gối không có chuẩn, không phải thấy người khác ồn ào thì ta cũng phải rần rần theo.
Theo BS Đỗ Minh Tuấn (Phụ nữ Tp HCM)
Tôi đang sống leo lắt như quái vật, bệnh hoạn và đầy bi quan
Tôi hiền, không muốn giao tiếp nhiều với mọi người từ nhỏ, chỉ thích vẽ tranh, chơi game và đọc sách, tôi ít tình cảm với gia đình nhưng lại có nhiều bạn bè, tôi đối với họ hết lòng, ai tốt với tôi, tôi tốt lại.
Tôi 26 tuổi, thi lại đại học mất 3 năm, lẽ ra học 4 năm là xong nhưng tôi đi làm thêm từ năm nhất lơ là học hành nên bị đúp 1 năm, giờ thì gần 6 năm chưa lấy được bằng, nhà trường làm việc rất chán nữa. Dù chưa có bằng nhưng tôi đã làm đồ án tốt nghiệp và khi về nhà chưa kiếm được việc làm, bố mẹ và tôi có mâu thuẫn, đỉnh điểm là khi họ bảo tôi qua làm việc cho cô tôi, tôi đã đi làm nhưng xác định chỉ làm phụ giúp cho cô 2 tuần rồi nghỉ để còn lo kiếm việc cho bản thân. Mặc cho cả cô tôi và bố mẹ bắt đi làm cho cô, tôi vẫn nghỉ, khi đó mẹ tôi đã sỉ nhục tôi rất nhiều, rõ ràng từ thời bé đến giờ vẫn luôn vậy, luôn sỉ nhục và không tôn trọng tôi.
Khơi lại nỗi uất hận tuổi thơ bé của tôi, nhiều tối phải bỏ nhà ngủ ngoài đường chỉ vì 2 ông bà đánh đập, sỉ nhục tôi, tôi làm sai là đánh, là chửi, làm đúng họ hiểu nhầm rồi cũng đánh cũng chửi, xong biết họ nhầm, họ không nói gì nữa, mặc dù mong lời xin lỗi cũng không có, từ bé không biết có phải do bị đòn và bị chửi vả, xúc phạm nhiều không mà tôi rất hận họ, tôi nhiều lần nghĩ muốn giết họ, hoặc tôi tự sát, rồi cũng qua.
Gia đình tôi không hạnh phúc, bố tôi nghiện rượu, hồi 7 - 8 tuổi tôi đã phải ngày ngày đi mua rượu cho ông, rồi khi say rượu ông tự nói, tự hát một mình, có khi sang nhà chửi bới hàng xóm, hàng xóm nói về ông lúc tôi đang ăn sáng chuẩn bị đi học, nghe được tôi rất xấu hổ và thấy nhục nhã vì có người cha như vậy. tôi biết ông là người hèn, trượt dài trong men rượu, có cai rượu mấy chục lần cũng không được. Nhiều lúc tôi mong ông chết đi để tôi được yên thân, không phải nghe ông lảm nhảm cả ngày ức chế.
Ảnh minh họa
Còn mẹ tôi, bà thấy ông say là lại sỏ xiên nói ông và gia đình nhà nội không gia gì, từ bé đến lớn bà luôn tiêm vào đầu óc tôi sự xấu xa và ghét bỏ nhà nội, tôi cũng ghét họ, ghét cả bố mẹ tôi. Khi lớn lên tôi biết đã sai, cần tha thứ, mặc cho ông bà không biết dạy con cái mà chỉ biết đánh đập và xúc phạm. Tôi cố gắng quên và tha thứ. Nhưng thực sự không làm được, có phải tôi quá ích kỉ. Nhỏ mọn, hèn hạ, bất hiếu hay tôi bị bệnh tâm thần. Bởi từ bé đến giờ tôi ngủ rất nhiều có khi ngủ đến 12h trưa mới dậy, ngủ để vùi mình quên đi tất cả buồn bực, đến khi dậy lại luôn buồn chán, ủ rủ vì cái gia đình đó.
Tôi hiền, không muốn giao tiếp nhiều với mọi người từ nhỏ, chỉ thích vẽ tranh, chơi game và đọc sách, tôi ít tình cảm với gia đình nhưng lại có nhiều bạn bè, tôi đối với họ hết lòng, ai tốt với tôi, tôi tốt lại. Đến giờ khi đang thất nghiệp, tôi đang ở với bố mẹ, vẫn nghe bố nói nhảm hằng ngày, vẫn nghe mẹ nói mà thấy khó chịu. Chịu đựng ở nhà 4 tháng nay, không đi làm, tôi ngủ đến 12h trưa mới dậy, 4 ngày nay không muốn ăn uống, ăn không thấy ngon. Cả ngày chỉ ăn 1 cái bánh mỳ hoặc gói mỳ tôm cũng nuốt không trôi.
Tôi trầm cảm, mẹ tôi vẫn vậy, vẫn sỉ nhục, khi nghĩ về bà tôi rất ghét và hận nhưng tôi không nói gì, cả ngày cứ im lặng không nói 1 lời. Giờ cứ nghe bà nói hay gọi tôi lờ đi, không nói 1 lời, tôi rất ức chế với bà. Tôi đang thất nghiệp, đang trầm cảm, tương lai mịt mù, sức khỏe đi xuống, đau mỏi lưng, thi thoảng chứng đau giãn tĩnh mạch tinh hoàn tái phát, tôi đang sống leo lắt, xưa đến giờ tôi không yêu thương được ai đúng nghĩa, không có mối tình đúng nghĩa được, chỉ dành được cho tình cảm bạn bè, tôi cứ như cây khô, thiếu sức sống mãi không có mảnh tình thực sự vắt vai, có lẽ bởi gia đình không hạnh phúc, tôi lại như thế nữa, tự ti oán hận, mặc cảm, nhiều khi nghĩ tôi như quái vật, bệnh hoạn, bi quan, nhất là lúc này, thường xuyên ức chế, oán thán, nghĩ về tự sát, hoặc phải vào viện tâm thần, tôi biết phải làm sao đây?
Chào bạn!
Bạn đang cảm thấy khó chịu, ngột ngạt với cuộc sống hiên tại với những mặc cảm tự ti bản thân, án hận và cảm giác bản thân bệnh hoạn. Với những chia sẻ của bạn, chương trình hiểu những nỗi buồn khi hoàn cảnh gia đình có những tác động tiêu cực đến bạn như vậy, thêm vào đó chính bạn lại đang như không thấy có đường ra trong chính cuộc sống của mình khi bạn đang thất nghiệp và đang thấy bản thân trầm cảm. Chương trình cùng chia sẻ với bạn những vấn đề này.
Bạn ạ! Cuộc sống không hề bằng phẳng với bất kì ai, mỗi người có những góc khuất riêng, những thiệt thòi, mất mát riêng... nhưng rồi họ điều phải tự trải qua những khó khăn trong chính cuộc đời mình. Tuy nhiên chúng tôi cũng cảm nhận được những khó khăn nơi bạn, nó đang đi quá xa với mức chịu đựng của bạn, vì vậy bạn có chia sẻ là bạn đang bị trầm cảm. Những điều đó bạn biết được là do bạn đi khám, chẩn đóan hay là do bạn tự cảm nhận mình như thế.
Nếu là do bạn tự nhận định như vậy thì bạn nên hiểu: Trầm cảm là một chứng rối loạn tâm trạng, gây ra một cảm giác buồn và mất hứng thú kéo dài dai dẳng. Chứng trầm cảm sẽ ảnh hưởng đến cách bạn cảm nhận, suy nghĩ, hành xử và có thể dẫn đến những vấn đề đa dạng về tinh thần và thể chất. Vì hiện tại bạn có những hướng nhận thức "quá tiêu cực" so với mức độ ảnh hưởng của vấn đề đó gây ra. Vì vậy không nên quá lo sợ rằng "phải vào viện tâm thần". Vì đây không hẳn là bạn ở trong đó mà là muốn giải quyết tất cả vấn đề và nhìn nhận khác đi, tích cực hơn thì rất cần sự hợp tác của bác sĩ, chuyên gia tâm lý để có thể trị liệu cho bạn trước khi giải quyết những vấn đề đó.
Mọi câu chuyện từ thất nghiệp đến các vấn đề gia đình như sự càu nhàu của mẹ bạn cũng điều có một hướng giải quyết trước mắt đó là bạn cần đi trị liệu trước vấn đề tâm lý, nâng cao sức khỏe tâm thần cũng như thể chất của bạn trước. Sau đó khi bạn đã có một sức khỏe tốt, tâm lý ổn định thì việc tìm cho mình một công việc phù hợp là điều hoàn toàn dễ dàng. Khi có những tích cực từ sức khỏe, tâm lý thì những cách suy nghĩ về vấn đề gia đình, sự nghiệp sẽ theo chiều hướng tốt hơn.
Hiện tại nếu bạn chưa có những trao đổi với gia đình về vấn đề rối loạn tâm lý của mình thì bạn hãy chia sẻ ngay để mọi người hiểu được vấn đề bạn đang gặp phải. Còn nếu bạn đã trao đổi thì em nên cố gắng thuyết phục chính bản thân mình và nhờ sự trợ giúp của mọi người để có thể trị liệu vẫn đề của mình.Trong khoảng thời gian này bạn cũng nên thả lỏng bản thân, tránh để quá áp lực, stress, thêm vào đó loại bỏ những áp lực từ phía gia đình, các mối quan hệ khác.
Vì không biết bạn ở khu vực nào nên bạn có thể tham khảo một số địa điểm có thể đi chẩn đoán kết quả trước như: Bệnh Viện tâm thần ban ngày Mai Hương ( Hà Nội); khoa tâm bệnh tại Bệnh viện Bạch Mai, Bệnh viện Đại học Y ( Hà Nội), Viện Hồng Ngọc... Hoặc bạn cũng có thể đến các khoa tâm bệnh, khoa tâm thần, chẩn đóan tâm lý tại các bệnh viện khác để thực hiện các chuẩn đoán tâm lý trước khi đến những cơ sở tâm lý nghiêng về trị liệu. Hy vọng, qua những lời chia sẻ của chương trình bạn có thể có những định hướng tiếp theo cho vấn đề của mình.
Chúc bạn sớm cái thiện được sức khỏe và tìm thấy nhiều niềm vui hơn trong khoảng thời gian tới!
Theo PV/Cửa Sổ Tình Yêu
Cuồng ghen, mỗi lần trên giường, chồng tôi lại bắt tôi làm điều kinh khủng Ở bên chồng mà tôi mơ màng nhớ lại những đêm ân ái nồng nàn với Tuấn, có khi còn gọi nhầm tên. Khánh cũng quá tường tận đến từng chân tơ kẻ tóc tình yêu của tôi và người cũ. Nhìn thái độ của tôi như thế, Khánh dường như biết rõ tôi nghĩ gì. Tôi đã có một tình yêu thật...