Quý bà hồi xuân
“Dạo này cứ đặt mình xuống là tôi mơ thấy ‘cảnh ấy’. Lão nhà tôi thì ngáy khò khò, sao mà khó chịu. Lâu lắm rồi không ‘gì’, chẳng nhẽ giờ lại lay lão dậy để…”.
Chồng Phương thỉnh thoảng lại hỏi: “Bà dạo này bị sao ấy nhỉ? Ai đụng chạm gì bà mà cứ cáu kỉnh, gằm gè chồng con thế?”. Má.u trong người chị dồn lên mặt. Chẳng lẽ nói hết bức xúc của mình cho chồng nghe? Chị sợ chồng bảo vợ hư hỏng.
Bỗng dưng… thích làm chuyện ấy!
Sang tuổ.i 45, Phương bỗng thấy mình đổi khác, thích ăn mặc trẻ trung, hay mơ mộng. Nhịp sống đều đặn trước đây khiến chị bực bội, buồn chán. Tâm sự với các bà hàng xóm, họ phán câu xanh rờn: chị sắp mãn kinh. Phương nhăn nhó: “Không phải, tôi mới 45, làm gì đã mãn. Với lại, nói thật, mãn làm sao được, hồi này tôi thấy bỗng dưng thích chuyện ấy, đêm nào cũng mơ thấy chuyện ấy”. Các bà hàng xóm cười lăn, nhưng rồi nhiều bà thú thật là họ cũng thế.
Họ đều lấy chồng từ rất sớm, lo bươn chải làm ăn, “chuyện ấy” đã thưa thớt lắm lắm từ nhiều năm nay. Các ông chồng cũng ngán cảnh sờ vào người vợ thì bị đẩy ra nên cũng thôi. Rồi bỗng dưng chị Phương và cả các bà bạn thấy cơ thể cứ như tuổ.i dậy thì, náo nức, háo hức, xem những cảnh yêu đường trên phim là thấy… nóng mặt! Chị Phương thì thào: “Mấy đêm nay tôi không ngủ được, cứ đặt mình xuống là nằm mơ thấy cảnh ấy. Lão nhà tôi thì ngáy khò khò bên cạnh, sao mà khó chịu thế. Lâu lắm rồi không ‘gì’, chẳng nhẽ giờ lại lay lão dậy để…”. Vừa xấu hổ vừa không biết làm sao để giải quyết nỗi bức xúc, Phương sinh ra bẳn gắt.
Bà bạn chị Phương thì rầu rĩ góp chuyện, lần “gặp nhau” gần đây, bà nhiệt tình, mạnh mẽ hẳn lên khiến ông chồng bất ngờ. Ông bỗng nghi vợ có bồ, chỉ khi phụ nữ có bồ mới “vào cuộc” mãnh liệt như thế. Ông giữ rịt luôn cái điện thoại của bà để “kiểm soát” xem bà đang tư tình với ai.
Đàn bà hồi xuân thích “hư hỏng”
Đối diện với bác sĩ trị liệu stress, chị Nhu, giáo viên cấp 2, cứ quanh co về chuyện của mình, cuối cùng bật khocsbaor sẽ email cho bác sĩ. Chị hồi xuân, nhưng không dám tung tăng chải chuốt, trẻ hóa như các bạn cùng tuổ.i vì đã quen “nếp nhà” nề nếp. Chị sợ lời dị nghị, sợ chồng nói già rồi mà… rửng mỡ. Họ chênh nhau 13 tuổ.i nên khi chị hồi xuân thì chồng đã chẳng còn ham “chuyện ấy” nữa, chỉ vùi đầu vào nghiên cứu. Chị Nhu bỗng thấy cô đơn, thèm sự âu yếm chồng vợ đến mức ám ảnh. Các bà bạn hay rinh rích kể “chuyện ấy” ở giai đoạn xuân muộn, nghe vui tai lắm làm càng buồn. Vợ chồng chị lâu rồi ngủ riêng vì ông thường làm việc thâu đêm, trong khi chị không ngủ nổi. Đôi khi sang phòng chồng mang cho ông cốc nước quả và tỏ vẻ âu yếm thì ông nói khô khan: “Em đi ngủ đi, anh nhiều việc quá”.
Video đang HOT
Chị hụt hẫng. Chẳng biết làm gì, chị lướt mạng và đọc trang web đen, càng đọc càng thấy bị ám ảnh vì thèm muốn mà không biết xả cách nào. Chị không làm được việc, nấu ăn tồi tệ đi, việc nhà chểnh mảng… rồi rơi vào stress.
Bác sĩ khuyên nên giải tỏa bằng cách nói chuyện với chồng nhưng chị lắc đầu: “Từ xưa tới giờ, tôi luôn sống theo anh ấy, chừng này tuổ.i đầu chẳng mấy khi tôi biết đến chuyện lê.n đỉn.h như người ta nói. Tôi hoàn toàn là người phục vụ. Tôi chẳng bao giờ dám nói với chồng về se.x”. Và với căn bệnh nghiệ.n sách đen hiện nay, chị tự đổ lỗi mình là người đàn bà hư hỏng. Bác sĩ giúp chị bằng những tư liệu cùng một số loại thuố.c để dịu dần những cơn “bốc hỏa”. Chị cũng bắt đầu tham gia một lớp yoga để có thể cân bằng tâm lý.
“Máy bay bà già” hồi xuân và những cuộc rượt đuổi
“Mỗi lần bà Lan đến cửa hàng là tôi chỉ muốn trốn, nhưng chẳng lần nào thoát được ánh mắt ướt át của bà ấy. Hình ảnh khêu gợi của bà khách đáng tuổ.i mẹ mình làm tôi không khỏi rùng mình”, Lâm ngao ngán.
Là chủ một cửa hiệu thời trang khá có tiếng trên phố Huế, dù đã hơn 50 mà bà Lan vẫn rất đẹp. Tòa nhà năm tầng chỉ có hai vợ chồng già nên bà Lan luôn thấy cô đơn. Chồng bà lại gầy ốm và cao huyết áp nên không “đáp ứng” được nhu cầu sinh lý của bà vợ mơn mởn hồi xuân. Bà ra ngoài tìm niềm vui bằng việc kinh doanh và thỉnh thoảng đi khiêu vũ, nhưng vẫn cảm thấy cần sự quan tâm, vuốt ve, chiều chuộng của đàn ông. Một lần đi sửa xe máy, bà gặp Lâm, anh thợ giỏi có thân hình vạm vỡ, tính tình xởi. Dăm ba câu chuyện vui tếu táo để rút ngắn thời gian chờ đợi đã khiến họ mến nhau. Từ đó, cứ dăm bữa nửa tháng, bà Lan lại đến, để sửa xe là ít mà để được gần gũi Lâm là nhiều. Khi nhận ra điều đó, Lâm bắt đầu sợ. Anh viện đủ cớ để từ chối khi bà mời đi café, ăn trưa hay nhờ đưa bà đi chùa. Cả những thợ khác ở cửa hàng cũng ngán bà khách già ăn mặc như gái trẻ: áo hai dây bó sát người để hằn cả mảng mỡ to ở bụng, quần soóc, móng tay móng chân đỏ chót, lại còn xăm môi xăm mắt đến là đa tình.
Anh chàng Phong, một nhân viên dự án HIV, cũng phải trốn sếp bà đến chóng mặt. Hoa, sếp Phong, 47 tuổ.i, sở hữu một cơ thể gọn gàng, nhưng Phong đán.h giá là gương mặt không nữ tính nên khó gần. Một lần, Hoa rủ Phong đi uống café, bảo có dự án lớn muốn giao cho anh. Sau đó, cứ cách một hôm sếp bà lại gọi điện nói những lời ỡm ờ, đong đưa. Có hôm, Hoa gọi bảo đi cà phê bàn việc. Ngồi cạnh Phong, bà cứ lả lơi như gái mới lớn được người yêu cho đi chơi. Phong khó chịu nhưng cố giữ phong cách đĩnh đạc để không mất mặt sếp. Hôm sau, bà lại gọi: “Cơ quan mất điện, không có điều hòa không thể ngủ được. Nếu biết chỗ nào mát mẻ, thư giãn đưa mình đi ngủ trưa”. Phong cuống lên đành chối là đang đi công tác.
Giờ Phong cứ thấy bóng dáng Hoa là len lén lẩn mất: “Dự án thôi thì cũng bỏ. Có khi còn phải chuyển cơ quan cho nó lành”.
Theo VNE
Nhường chồng cho chị gái
Tôi lấy chồng không có tình yêu nhiều mà chỉ theo kiểu "lọt sàng xuống nia". Chính vì vậy mà tôi đã phải đau khổ để chồng mình trở lại với cái sàng ban đầu.
Gia đình tôi có 4 chị em gái, tôi là con gái thứ 3. Người ta nói tam nam bất phú, tứ nữ bất bần. Tôi thấy gia đình tôi đúng với điều đó thật. Bố mẹ tôi đi làm kinh tế trong Tây Nguyên và phất lên nhanh chóng, có đến vài ha cao su và cà phê. Chị em tôi cũng nhờ đó mà sung sướng theo.
Sống trong Tây Nguyên điều kiện đi lại khó khăn nên bố mẹ tôi lần lượt gửi các con về Bắc đi học. Chị gái cả và chị hai về quê đầu tiên. Khi học hết cấp III, chị cả trở lại Tây Nguyên theo học tiếp Đại học Tây Nguyên, chị hai vào Sài Gòn học. Tôi thì khác, vì học kém nên tôi không thi được cấp III. Tôi vào Tây Nguyên giúp việc cha mẹ.
Thời đại học, chị cả tôi yêu anh Hoa học cùng lớp. Anh Hoa là người dân tộc Tày, quê Thái Nguyên vào đây học. Anh Hoa thường xuyên lui tới nhà tôi chơi. Mọi người đều nghĩ họ đẹp đôi vì tin chắc ra trường họ sẽ cưới.
Nhưng khi ra trường, chị tôi ở lại Buôn Ma Thuột làm việc và lấy một người làm cùng cơ quan. Gia đình tôi thấy tiếc anh Hoa nhưng cũng không thể ép chị lấy anh Hoa. Chị gái tôi là người yêu đầu tiên của anh Hoa nên anh ấy đau khổ, chỉ biết đến rượu.
Bố mẹ tôi thương anh nên nhận anh làm con nuôi để vơi bớt nỗi đau của anh. Năm tôi 17 tuổ.i, ở cái tuổ.i trăng tròn, đẹp nhất. So với các chị em trong gia đình tôi hơn mọi người vì cao và da trắng trẻo. Mọi người bắt đầu gán tôi lấy anh Hoa. Nhiều người trong xóm cho rằng lọt sàng, xuống nia, con bá đi, dì nó lớn.
Thấy anh Hoa cũng hiền lành và đẹp trai nên tôi gật đầu đồng ý. Tôi chưa nghĩ sâu xa đến chuyện tình cảm đã qua của anh với chị cả. Ngày cưới của chúng tôi diễn ra nhanh chóng. Sau ngày cưới chúng tôi về quê Thái Nguyên để báo hỉ rồi trở về Buôn Ma Thuột xin việc làm. Bố mẹ tôi cho chúng tôi một ít vốn mua mảnh đất, dựng nhà.
Lâu dần tôi thấy mình bắt đầu yêu Hoa và không thể sống thiếu anh. Từ ngày yêu anh, tôi luôn ghen với chị gái tôi. Tôi không thích chị cả đến nhà tôi chơi. Ngày tôi sinh, chị cả tôi vào bệnh viện chăm tôi. Vẻ bề ngoài tôi tỏ vẻ vui nhưng trong lòng tôi chỉ mong chị đừng đến.
Mỗi lần gặp chị cả, ánh mắt chồng tôi nhìn chị ấy đắm đuối. Tôi cảm nhận, chồng mình chưa bao giờ quên chị cả. Từ ngày có em bé, vợ chồng chị cả đến thăm nhà tôi nhiều hơn. Chồng chị cả cũng biết chuyện nhưng anh không để ý. Còn tôi, tôi chú ý từng ánh mắt, cử chỉ của họ. Mặc dù là chị của vợ nhưng không bao giờ họ gọi nhau là chị em mà thường gọi tên của nhau.
Tôi luôn ghen bóng, ghen gió với chị. Tôi không cho chồng đến nhà chị chơi. Tôi bế con về dưới thị trấn cũng bắt chồng phải về theo mình. Tôi cứ sống như vậy. Mẹ tôi biết chuyện nên chỉ động viên tôi và nhỏ nhẹ bảo chị cả giữ ý không nên quá gần và nói chuyện nhiều với em rể.
Tôi sẽ sống như thế nào khi có một người chồng trong tim chỉ có chị gái mình... (Ảnh minh họa)
Cách đây gần 2 năm, anh rể tôi bị ta.i nạ.n giao thông. Bệnh viện giới thiệu anh lên Sài Gòn chữa bệnh. Nằm viện cả tháng nhưng anh vẫn không qua khỏi. Chị cả tôi trở thành góa bụa ở tuổ.i 30. Từ ngày anh rể mất, thương cảnh mẹ góa con côi nên chồng tôi thường qua nhà chị để chăm sóc và động viên chị.
Tôi như điên, như dại nên thường cãi vã với chồng. Chị cả khéo léo khuyên em rể nên giữ khoảng cách. Người ta nói tình cũ không rủ cũng đến. Một bên là người yêu không bao giờ quên, một bên là người vợ trẻ thường xuyên càu nhàu. Chồng tôi ngả về bên chị nhiều hơn.
Mỗi khi đi làm về, anh thường qua trường của con gái và cháu tôi đón cả hai về nhà. Mỗi khi trời mưa sấm sét anh lại lo lắng gọi điện hỏi chị cả "Thanh có sợ tối không? Có lạnh không?" chỉ nghe đến thế tôi đã tức sôi má.u. Tôi về khóc lóc với gia đình nhưng ai cũng hướng về phía chị cả. Họ thương chị cả vì mất chồng và tin con rể thứ của họ không đi quá giới hạn của tình bạn. Chị cả chỉ nói với tôi: "Chị và anh Hoa là người đầu tiên của nhau nên khó có thể quên nhau".
Quá tức giận, tôi b.ỏ co.n ở nhà và lên Sài Gòn tìm việc. Sống cùng chị hai ở Sài Gòn nhưng lòng tôi như lửa đốt. Tôi sợ gia đình của mình sắp mất. Tôi càng ghét chị cả hơn. Chị hai khuyên tôi nên trở về nhà với chồng, cho dù anh Hoa còn yêu chị cả đến mấy cũng không thể đến với chị được.
Nhân lúc chị hai đi Phan Thiết, tôi tìm về nhà thăm con gái. 6h tối về đến nhà. Nhà tôi khóa cửa im lìm. Tôi bắt xe đến nhà chị gái. Vừa đến sân, tôi nhìn thấy xe máy của chồng mình để ở đó. Cửa nhà đóng hờ hờ. Hai cháu bé đang chơi điện tử trên máy tính. Chị gái ngồi dựa vào chồng tôi. Họ đang nói chuyện tình tứ với nhau. Chân tay tôi như run lên. Tôi xông vào nhà bế con gái bỏ về nhà.
Chị cả thấy vậy chạy theo kéo tôi lại. Chị thừa nhận vẫn còn rất yêu chồng tôi. Ngày trước, chị lấy chồng vì sự nghiệp, không phải là tình yêu. Từ ngày chồng chị mất, anh Hoa là chỗ dựa duy nhất của chị. Thật nực cười, cả tôi và chị đều không muốn mất anh Hoa.
Quá nóng giận nên tôi bế con bắt xe về nhà ba mẹ đẻ. Vừa thấy tôi, ba tôi chỉ thở dài đoán được chuyện gì xảy ra. Mẹ và cô tôi chỉ biết động viên con. Khi nghe cô tôi nói "biết có ngày hôm nay, ngày trước không để chúng nó lấy nhau". Tôi càng khóc lớn.
Ngày hôm sau tôi bắt xe sớm trở về Sài Gòn. Mẹ tôi chỉ khóc vì thương cả hai con. Tôi gửi con ở nhà cho mẹ kèm theo một lá đơn l.y hô.n. Tôi đã thức cả đêm để suy nghĩ. Tôi sẽ sống như thế nào khi có một người chồng trong tim chỉ có chị gái mình. Có lẽ tôi nên trả chồng tôi về cho chị gái mình. Không có gì cao quý hơn tình yêu của họ... Tôi còn trẻ sẽ làm lại từ đầu như thời con gái. Nghĩ như vậy, nhưng ngồi trên xe ô tô nước mắt tôi cứ lăn dài.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không muốn bỏ người yêu lẫn bạn gái Dù đã ngủ với anh nhưng tôi vẫn thường xuyên quan hệ với cô ấy mà không dừng lại được. Từ bé tôi đã mường tượng mình không thích con trai, chỉ thích chơi với con gái và cũng chỉ có những tình cảm quyến luyến với con gái mà thôi. Lên đại học, tôi ở chung phòng trọ với cô bạn học...