Quên anh là khởi đầu mới cho em
Kết thúc không có nghĩa là em mất tất cả, chỉ là em muốn có bắt đầu mới không có anh cùng đồng hành.
ảnh minh họa
Cảm ơn anh đã chấp nhận tình yêu của em, ngần ấy tháng yêu anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất nhưng đó cũng là trải nghiệm đau đớn nhất. Để trưởng thành thì ai cũng phải trải qua trắc trở và khó khăn mà cuộc sống đã định sẵn cho mình. Con người có tật rất xấu, chưa làm thì đã lùi bước, chưa làm đã suy diễn đến những khó khăn có thể vấp phải, chưa làm đã nghĩ đến hưởng thành quả… và em cũng không ngoại lệ. Yêu đơn phương để rồi tự vẽ vời rằng khi được anh yêu em sẽ hạnh phúc, vì em sẽ được dựa vào đôi vai anh khi mệt mỏi, sẽ được ngồi sau xe anh những chiều cuối tuần, sẽ là một phần của trái tim anh để cùng anh vượt qua mọi khó khăn, để chia sẻ cùng anh nỗi buồn và gánh cùng anh những tổn thương. Em đã đạt được tất cả điều em mong muốn, được yêu anh, được anh yêu chiều, nhưng tất cả chỉ là bể nổi của tảng băng chìm. Sau lưng em, anh âm thầm đau khổ vì tình yêu cũ, đã nhiều lần em hỏi nhưng anh chọn cách im lặng hơn là tìm cách dối trá. Đáng lẽ em phải buồn nhưng em lại lấy đó làm niềm an ủi rằng có lẽ trong tim anh, em cũng có chút anh hưởng vì thế thà anh im lặng hơn là dối trá. Em biết tất cả, nên anh đừng cảm thấy có lỗi, chuyện này đã nằm trong dự tính của em, nhưng em không ngờ nó đến quá nhanh. Ngày đó, em đã biết lý do anh và em đến với nhau, nhưng em đã quá tự tin về mình, em tin sẽ lay chuyển được con tim anh nhưng em đã sai. “Khi yêu con tim sẽ lên tiếng, khi chia tay lý chí sẽ làm chủ”, quy tắc đơn giản của tình yêu mà em lại không thấu hiểu. Tình yêu phải là sự đồng điệu của hai con tim, bất kỳ toan tính nào cũng sẽ nhận trái đắng. Đã đến lúc em phải đối diện với sự thật, em đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, nên anh cứ yên tâm mà ra đi. Có lẽ chuyện cuối cùng em có thể làm cho anh là để anh về bên chị ấy. Giờ là khoảng thời gian tồi tệ nhất sau chia tay, em lang thang trên những con đường mình đã từng qua. Không gian quen thuộc nhưng cảnh giờ khác xưa. Vào quán cũ em vẫn có thói quen gọi hai phần ăn, nó như quán tính anh ạ. Đến khi giật mình thì hai phần ăn đã đến bàn, đã quá muộn để từ chối. Cũng giống như chuyện của chúng mình, nó đã xảy ra và em không còn cách nào để quay ngược thời gian và nhắc nhở em của ngày xưa đừng quá tự tin, nên giờ việc em có thể làm đối diện với nó và bước qua. Ừ thì coi như vẫn có anh ngồi đối diện, em sẽ tập dần cho quen cảm giác cô đơn, ngày xưa có anh cùng ăn, giờ thì là… cái tô cái dĩa đối diện. Có lẽ sau vài lần em sẽ quen cảm giác đối diện mình không có ai, khi đó thì không cần vật thay thế hay anh mà chỉ có em và khoảng không vô định. Giữa dòng đời hối hả, việc tìm cho mình một chốn nương náo tâm hồn là việc khó khăn hơn việc phải làm sao sống sót. Sống sót giữa cuộc đời với tâm hồn cô đơn là nỗi đau không phải con người bằng xương bằng thịt và dòng máu nóng nào cũng có thể chịu đựng nổi. Cô đơn không khó khăn như em tưởng, đã trải qua khoảng thời gian tự nhấn chìm mình vào đau khổ, đã từng vật vã vì nghĩ tất cả đã kết thúc khi không còn ai để mình yêu thương. Khoảng thời gian lang thang tìm kỷ niệm về anh, là thời điểm mà em đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống hiện tại của mình và em nhận ra giữa cuộc đời này ngoài tình yêu còn hàng trăm thứ để một con người nghĩ tới, sẽ là gia đình, sẽ là công việc, sẽ là lý tưởng và ước mơ chưa hoàn thành và cần chúng ta hoàn thành nốt. Mất đi tình yêu không có nghĩa là em mất tất cả, em vẫn còn gia đình và công việc, em vẫn còn hàng trăm người cần tới em chăm sóc. Suy nghĩ là cách tốt nhất trong lúc con người ta đau khổ và bế tắc. Buồn nốt hôm nay, em sẽ biến những suy nghĩ tích cực thành hiện thực. “Cuộc đời em là những chuyến đi” và em sẽ tìm quên vào những chuyến thiện nguyện. Ngày xưa khi ngồi ghế nhà trường không phải anh và em đã có ý định khi tốt nghiệp sẽ bỏ ra 1 năm cùng đoàn thiện nguyện của trường đến vùng núi để khám chữa bệnh cho đồng bào. Giờ thì em đã có cơ hội thực hiện điều đó, chỉ là không có anh đồng hành. Nhưng em sẽ không cô đơn vì đã có những người bạn cùng chí hướng. Em sẽ thay anh làm những việc mà cả hai chưa hoàn thành với tư cách một người bạn cùng chí hướng. Ngày quay về sẽ là lúc em trở lại là chính mình! Và anh cũng thế, em mong chờ tin vui từ hai người.
Theo VNE
Có nên làm tri kỷ của người cũ?
Tình cũ dẫu biết rằng dù đẹp giờ cũng đã trở thành quá khứ. Người cũ dù ta đã từng yêu say đắm đến mức nào cũng chỉ nên coi như một kỷ niệm một thời đam mê, đắm đuối thế nhưng đôi khi gặp lại ánh mắt ấy, giọng nói, khuôn mặt ấy người ta lại không kiềm chế được tình cảm của mình.
Video đang HOT
Tôi và Sang từng có một thời yêu đương mãnh liệt như thế. Tình yêu sinh viên gắn liền với sự sôi động và nhiệt huyết tuổi trẻ đã có lúc tưởng chừng như có thể đốt cháy tất cả. Thế nhưng chỉ vì một chút hiểu lầm nho nhỏ đã khiến chúng tôi phải xa nhau.
Tình yêu rạn nứt đúng thời điểm anh tốt nghiệp ra trường. Buồn vì những hiểu lầm không thế giải thích được với tôi, anh đã dọn đồ về quê xin việc. Tôi nghe nói anh về công tác tại tỉnh đoàn. Khi tôi hiểu ra mọi chuyện thì đã quá muộn rồi. Tôi không còn mặt mũi nào kéo anh về lại bên tôi nữa. Đau khổ tôi chỉ biết khóc. Chỉ vì tôi quá ích kỷ đã khiến anh rời xa tôi.
Tôi tưởng đã có thể quên anh (Ảnh minh họa)
Đã 8 năm trôi qua, thời gian có thể làm vơi cạn đi nỗi buồn, tiếc nuối nhưng không thể xóa nhòa tất cả trong tôi. Tôi lấy chồng và đã có một nhóc 5 tuổi. Chồng tôi là một người hiền lành, tốt tính nhưng hơi thô ráp và không tinh tế cho lắm. Nhiều lúc trong cái cuộc sống bình lặng ấy, tôi chỉ thèm khát được một lần thấy lại được khuôn mặt người cũ, được tựa đầu vào tấm lưng rộng vững chãi của anh, được nắm tay anh một cái thật chặt. Thế là đủ rồi.
Đột nhiên Sang liên lạc với tôi. Anh nói: "Anh đến tập huấn một thời gian, rất muốn gặp em. Đã lâu lắm rồi nhỉ. Chắc chúng ta sẽ có nhiều chuyện để kể lắm".
Sau cuộc điện thoại hôm đó tôi không biết mình có nên đi gặp Sang hay không vì tôi sợ cái mà người ta gọi là "tình cũ không rủ cũng đến" ấy. Nhưng tôi lại tự dối mình chỉ là gặp gỡ thôi mà, với cả theo tôi biết thì anh cũng đã có gia đình rồi.
Tôi gặp anh trong một quán cà phê vắng khách vào một buổi chiều mùa đông lộng gió. Anh chẳng khác xưa là mấy vẫn là cái nét phong trần ngày ấy đã khiến lòng tôi say đắm chỉ có điều anh già dặn hơn một chút. Anh gọi sinh tố chanh leo cho tôi, tôi không ngờ anh vẫn nhớ tôi thích nhất loại này. Anh bảo: "Anh làm sao quên được chứ, chẳng gì cũng mấy năm ở cạnh em cơ mà".
Tôi chợt nghĩ miên man. Đúng là chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu nhỉ, nếu không có chuyện hiểu lầm ngày ấy chắc mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Anh bảo có món quà tặng cho tôi: "Là ô mai sấu. Ngày xưa một lúc em có thể ăn hết cả hộp loại này nhỉ". Tôi xúc động chẳng nói được câu nào. Thì ra bấy lâu nay anh vẫn rất nhớ tất cả những thứ thuộc về tôi.
Ngày xưa tuần nào anh cũng đưa tôi lên phố cổ để mua ô mai này. Bên anh, tôi trở nên vô tư lạ thường. Tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện trước mặt anh mà không mảy may suy nghĩ điều gì cả. Thật là kỳ lạ từng ấy năm mới gặp lại mà tôi có cảm giác như anh như rất gần gũi. Không thể phủ nhận một điều chúng tôi rất hợp nhau. Dường như tôi có thể nói với anh tất cả những chuyện trên đời ngay trong cái lần đầu gặp lại ấy thậm chí cả những chuyện mà tôi không thể chia sẻ với chồng. Tôi cũng nói thế với anh, anh bảo: "Không có duyên vợ chồng thì cũng có thể làm tri kỷ được mà. Hãy cứ là chính em".
Khi tôi bắt taxi ra về anh không quên đưa cho tôi cây dù và kèm theo lời dặn dò: "Em về cẩn thận nhé. Mang theo cây dù này trời sẽ mưa ngay bây giờ đấy. Gặp lại em sau". Vẫn là anh, tinh tế như ngày nào.
Sau cuộc gặp gỡ hôm ấy tôi cứ nghĩ về Sang. Đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như vậy. Không hiểu sao tôi lại vui vẻ và thoải mái khi được nói chuyện cùng anh đến thế. Tôi thích cái cách anh quan tâm đến tôi, không quá lộ liễu mà lại tinh tế. Đặc biệt anh hiểu tôi nghĩ gì và muốn gì.
Sự xuất hiện của chồng và con trong tiềm thức luôn khiến tôi thấy có lỗi (Ảnh minh họa)
Thỉnh thoảng Sang nhắn tin cho tôi hỏi han như kiểu: "Em đang làm gì đấy. Đừng làm việc vất vả quá nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe em ạ". Chỉ như vậy thôi cũng khiến tôi vui cả ngày. Rồi thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp nhau. Khi hết đợt tập huấn, có việc lên Hà Nội anh lại nhắn tin cho tôi ra địa điểm quen thuộc.
Khoảng 1, 2 tháng chúng tôi gặp nhau một lần. Tôi hồi hộp cả ngày chỉ chờ đến giờ hẹn nhưng có lúc tôi cảm thấy mình thật có lỗi chồng khi thân thiết với người đàn ông khác. Tôi quyết tâm không gặp Sang nữa nhưng rồi tôi lại không ngăn nổi mình dẫn chân đến chốn cũ.
Mặc dù quan hệ của tôi và Sang chỉ mới dừng lại ở việc uống cà phê, ăn uống và nói chuyện nhưng tôi vẫn thấy mông lung, lo sợ. Tôi muốn được gặp Sang, muốn coi Sang như người bạn tri kỷ để sẻ chia mọi chuyện nhưng tôi cũng không thể phủ nhận sức hấp dẫn của người cũ khiến lòng tôi không khỏi xuyến xao. Tôi không biết có nên tiếp tục gặp Sang nữa không. Anh cũng chưa có ý định tiến thêm bước nào nhưng nếu cứ tiếp tục có thể đến một lúc nào đó cả hai chúng tôi không thể làm chủ bản thân. Tôi rất sợ khi đó sẽ làm điều gì có lỗi với chồng tôi và gia đình Sang. Tôi còn con và không muốn chính tay mình phá vỡ hạnh phúc gia đình. Tôi có nên tiếp tục gặp Sang nữa không?
Theo VNE
Em sẽ cố quên anh Vậy là anh đã đi rồi. Sáng nay khi lên công ty làm không thấy xe anh đâu, điện thoại anh tắt máy, và em biết thế la anh đang ở bên cô ấy, đang vai kề vai má kề má... Em đau lòng lắm anh à! Có lẽ em sẽ không quên được anh, vì em đã rất cố quên nên em...