Quay lại với chồng cũ hay đến với người đồng nghiệp tốt bụng?
Mỗi khi tôi và chồng cũ dẫn con đi ăn, tôi đều nhìn lén anh, cảm thấy dường như mình đã rung động bởi sự chân thành của anh. Nhưng người đàn ông làm chung với tôi rất tốt, tôi nghĩ anh ấy cũng yêu tôi và làm cho tôi rất nhiều thứ…
Sau ly hôn một năm, tôi yêu lại chồng cũ
Trong tất cả những người phụ nữ có chồng ngoại tình trên thế giới này, có lẽ tôi bất hạnh nhất, cuộc đời đau khổ như một bộ phim đen trắng nhiều tập không có hồi kết. Do một sự cố khiến tôi có thai ngoài ý muốn với chồng cũ nên chúng tôi đến với nhau trong hoàn cảnh tình yêu thì ít mà ngang trái lại nhiều, chúng tôi lấy nhau và có một cậu con trai kháu khỉnh. Thằng bé chính là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi.
Tôi 22 tuổi lấy anh, một người 24 tuổi đào hoa, đẹp mã. Bốn năm chung sống với nhau trong đó có ba năm anh ngoại tình. Tôi biết anh cũng quan tâm, thương tôi nhưng tình thương luôn luôn khác với tình yêu. Đêm nào tôi cũng ôm con khóc bởi yêu anh quá. Anh tốt với vợ con như thế, nếu anh không ngoại tình có lẽ sẽ là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời. Anh còn trẻ, còn một chặng đường dài phía trước mà lại phải buộc chân dưới ngôi nhà này cùng người vợ anh không hề yêu, tôi cũng hiểu lý do anh ngoại tình là thế nhưng vì cố chấp, tôi không buông tay để anh đi tìm hạnh phúc thật sự của mình. Một người đàn ông không có cách nào yêu tôi thì tờ hôn thú mỏng manh làm sao có thể buộc được chân anh.
Mọi người chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh anh sợ tôi phát hiện nên giả vờ đó là những cuộc gọi công việc. Anh lên kế hoạch hoàn hảo để hẹn hò, bao nhiêu lần tôi nhắm mắt cho qua nhưng lý trí của người vợ không cho phép tôi mặc kệ để anh muốn làm gì thì làm. Tôi theo anh đến quán cà phê, từ xa nhìn anh ôm hôn cô gái khác, lấy hết can đảm tôi bước vào, đứng trước mặt họ tôi thuận tay cầm ly nước hất thẳng vào mặt anh. Về nhà, tôi dọa sẽ tự tử nhưng anh lại quỳ xuống bảo kẻ đáng chết chính là anh.
Video đang HOT
Sau lần đó anh cũng ngoan hiền ở nhà chăm con thường xuyên hơn nhưng “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, anh sợ tôi phát hiện nên có lần chui cả vào tủ quần áo để lén lút nói chuyện điện thoại. Những cô nhân tình của anh luôn bị đánh lừa bởi vẻ ngoài cao ráo, đẹp trai nhưng điều quan trọng họ chưa bao giờ nghĩ anh đã có vợ. Điều làm tôi yêu anh nhiều đó là ngày xưa, khi biết tôi mang thai nhưng anh không rũ bỏ, ngược lại còn nói sẽ có trách nhiệm và cho tôi một danh phận.
Giờ tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải chạy theo kéo tay anh trở về từ những cô gái kia, bao nhiêu lần anh hứa rồi lại thất hứa nhưng cuối cùng người duy nhất đau khổ vẫn là tôi. Bố mẹ anh hiểu con, hiểu cho tôi, họ thương tôi lắm nhưng cũng bất lực với anh. Nhiều đêm, tôi ngồi xem lại hình cưới của hai đứa, nằm nhìn con trai thật lâu, tôi phải làm sao mới có thể tốt cho tất cả đây.
Tôi quyết định ly hôn, buông tha anh, không muốn sống làm vật cản cho cuộc đời của anh mãi. Thế nhưng nằm ngoài dự kiến, anh phản đối dữ dội, không muốn con phải sống không đầy đủ cha mẹ, anh muốn con lớn lên bình thường như những đứa trẻ khác. Tôi đã khóc lớn và nói với anh tất cả những suy nghĩ cùng với sự mệt mỏi của mình. Anh đứng thật lâu nhìn tôi, tôi nghĩ anh đã hiểu vợ mình đau như thế nào nên cũng buông tha giai đoạn tình cảm ngốc nghếch này của chúng tôi, vì còn quá trẻ con nên đến với nhau như thế sẽ dễ làm đau nhau.
Cho đến bây giờ, tôi và anh đã chia tay hơn một năm rồi, tôi né mặt anh trong suốt từng ấy thời gian, tôi biết anh luôn tìm cách gặp mặt tôi, còn dặn con sắp xếp cho chúng tôi nhưng thay vì mừng rỡ tôi lại sợ nhìn thấy anh. Tôi luôn ám ảnh hình bóng anh và cô gái khác âu yếm bên ngoài. Con tôi yêu bố lắm, tôi nói dối với nó rằng do bố bị bệnh nên một tuần chỉ gặp con được hai lần thôi. Nhìn ánh mắt nó buồn bã, tôi lại thương con nhiều hơn, giá như chúng tôi có thể có cuộc hôn nhân bình thường như bao người khác.
Gần đây có một người làm chung với tôi, người ấy rất tốt, hay giúp đỡ tôi, mua quà cho con tôi rất nhiều. Mỗi lần con tôi có chuyện anh còn lo lắng hơn cả tôi, thằng bé cũng quý anh lắm, dần dần hết buồn khi thiếu bố. Anh đã ngỏ lời yêu và cầu hôn tôi, tuy có cảm động nhưng mới chia tay chồng chưa lâu nên tôi không có niềm tin để đi bước nữa với một người đàn ông khác. Chồng cũ đã biết chuyện, anh tỏ ra ghen tức khi thấy người ấy lo cho mẹ con tôi, có lần hai người họ còn đánh nhau.
Chồng cũ dạo này hay uống say rồi tìm đến nhà tôi không chịu về, mỗi đêm đều gửi tin nhắn chúc tôi ngủ ngon. Anh thậm chí còn dùng số điện thoại của mẹ chồng hẹn tôi ra gặp mặt, tôi bị anh đánh lừa hoàn hảo như thế. Sau ba năm làm tôi đau khổ, một năm sau ngày chia tay anh lại nói thật sự yêu tôi rồi, không muốn thấy tôi bên cạnh người đàn ông khác, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Tôi từ chối anh nhưng lại suy nghĩ nếu tránh mặt anh thì thật ích kỷ, tôi cảm thấy mình nên mở lòng với anh hơn, cho con gặp anh nhiều hơn.
Hôm ấy là sinh nhật tôi, anh cùng con tổ chức tiệc, tôi rất hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng. Mẹ chồng nói hơn một năm nay anh thật sự đã thay đổi, chăm chỉ làm ăn nhưng tôi không nghĩ như vậy, nỗi đau đó tôi vẫn không có cách nào quên đi. Anh đã khóc rất nhiều, cũng làm nhiều thứ cho tôi. Một lần nửa đêm tôi bị đau ruột thừa, con trai gọi cho bố, anh lập tức chạy đến đưa tôi đi bệnh viện trong tình trạng bong gân, tay chân trầy xát chảy máu ướt cả ống quần, anh bảo trên đường đi do vội quá nên bị quệt xe. Lúc đó trong lòng tôi thật sự rất muốn ôm anh nhưng lý trí không cho phép.
Tôi phải làm như thế nào bây giờ, người đàn ông làm chung với tôi rất tốt, tôi nghĩ anh ấy cũng yêu tôi và làm cho tôi rất nhiều thứ, luôn bên cạnh khi tôi mệt mỏi. Tôi quý người đồng nghiệp nhưng đó là trước khi tình cảm của tôi với chồng cũ xuất hiện trở lại. Giờ mỗi khi chúng tôi dẫn con đi ăn, tôi đều nhìn lén chồng cũ, cảm thấy dường như mình đã rung động bởi sự chân thành của anh. Tôi sợ lắm khi nghĩ lại yêu chồng cũ một lần nữa.
Giờ tôi thật sự rất rối bời, đứng giữa hai người đàn ông tôi nên chọn ai đây, quay về với chồng cũ để con có cha hay đến với người toàn tâm toàn ý yêu mình. Tôi không phủ nhận đã yêu chồng cũ thêm một lần nữa nhưng với những vết thương anh gây ra cho tôi năm ấy, liệu tôi có can đảm bước tiếp? Còn người đồng nghiệp kia nữa, tôi sợ quyết định vội vàng rồi cả ba đều bị thương thì sao?
Theo VNE
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...