Quản lý cả trăm người trong công ty được nhưng có một người tôi đành chịu bó tay
Mỗi khi nhìn thấy cảnh một người đàn ông lạ, mặc độc chiếc quần lót nhỏ đi lại ngang nhiên trong nhà mà tôi gai mắt quá.
Ở tuổi 33, có thể nói tôi thành đạt hơn nhiều người phụ nữ khác. Hiện tại tôi đang có riêng một xưởng may mặc cho mình. Ngoài may quần áo để bán ra thị trường, công ty tôi còn nhận may đồng phục nên làm ăn rất tốt. Bình quân mỗi tháng, tôi thu nhập khoảng hơn 100 triệu đồng.
Quá dành thời gian cho công việc nên mãi đầu năm nay tôi mới có người yêu. Ai cũng nói tôi ế quá vơ vội khi chọn một anh chồng thua kém mình mọi mặt. Nhưng họ không hiểu rằng tôi đang cần một người đàn ông biết vun vén gia đình, biết đợi tôi về dùng cơm mỗi tối. Tôi đã bận bịu, nếu làm vợ một người đàn ông cũng bận bịu thì gia đình tôi ai sẽ trông nom.
Chồng tôi là nhân viên bảo vệ ngân hàng. Chúng tôi gặp gỡ nhau vì tôi thường xuyên hay ghé đến và anh chính là người dắt xe cho tôi. Nghe có vẻ buồn cười nhưng khi thấy sự cẩn thận của anh, tôi đã mến ngay.
Chồng tôi hiền lành, thương vợ nhưng lại sống nặng tình cảm gia đình..(Ảnh minh họa)
Đám cưới diễn ra ở một nhà hàng lớn của thành phố. Chồng tôi hiền lành, thương vợ nhưng lại sống nặng tình cảm gia đình. Tôi cũng không phải người hẹp hòi, ích kỉ gì. Nhà cửa bên chồng, tôi bỏ mấy trăm triệu sửa sang, xe cho mẹ chồng, tôi mua luôn xe xịn. Đồ đạc tôi sắm không thiếu gì. Hình như chính vì thế nên nhà chồng nghiễm nhiên coi tôi là cái máy ATM tự động. Thiếu gì, cần gì họ lại gọi cho tôi đầu tiên.
Video đang HOT
Thôi thì tôi cũng không kể dài dòng về nhà chồng mình nữa. Chỉ có điều, tôi có thể quản cả trăm người trong công ty nhưng có duy nhất một người tôi không quản được. Người đó không phải chồng tôi mà là em chồng.
Em chồng nhỏ hơn tôi 10 tuổi, mới ra trường và đang tập sự ở một bệnh viện. Vì nhà ở quê nên em ấy đến ở nhờ nhà vợ chồng tôi để tiện đi làm. Việc cho người nhà chồng ở nhờ cũng chẳng có gì phàn nàn cả. Nhưng cô em chồng tôi thật sự quá đáng quá.
Ai đời ở nhờ mà cứ vô tư như nhà mình. Hôm bữa đi làm về, tôi tá hỏa khi thấy tủ váy áo hàng hiệu của mình bị lục tung lên. Hỏi chồng, anh nói em chồng mượn váy đi dự tiệc nhưng lựa mãi không bộ nào vừa. Vừa làm sao được khi váy của tôi toàn hàng may riêng cho tôi. Mà vóc dáng em chồng lại không được thon gọn như tôi. Chí ít ra, khi mượn, em ấy có thể hỏi tôi một tiếng hoặc cất đồ lại cẩn thận.
Có ai có cách gì đuổi được anh ta đi mà không mất lòng chồng tôi không? (Ảnh minh họa)
Lần khác, khi giúp việc dọn thức ăn lên. Em chồng tôi nhìn bàn ăn rồi chê ỏng chê eo. Em ấy còn hạch sách cô giúp việc phải nấu thêm vài món em ấy thích. Tôi giận lắm nhưng thương chồng nên đành bấm bụng cho qua.
Thấy tôi dễ tính quá nên em chồng còn định lấn lướt. Em ấy vô tư dẫn cả người yêu về nhà tôi ngủ qua đêm. Lần đầu thấy được, tôi đã nhắc nhở em ấy nhưng em ấy đóng mặt lạnh chẳng nói rằng gì. Lần thứ 2, tôi gọi luôn người yêu em ấy đến nhắc đã 12 giờ rồi, về cho mọi người ngủ. Nào ngờ em chồng tôi lại quay ngược sang bảo tôi hạnh họe, ỷ nhà của mình rồi đuổi khách của em ấy.
Tôi giải thích rõ ràng là không muốn có người lạ vào nhà ở qua đêm. Em ấy câng mặt lên nói: “Chị nghĩ nhà chị giàu rồi ai cũng muốn khiêng đồ à? Chị có két sắt thì bỏ hết vào khóa lại đi. Người yêu tôi không bẩn tính như chị nghĩ đâu?”.
Tôi thật sự bất mãn vì lời nói của em chồng. Đã thế chồng tôi còn đứng ra bảo lãnh cho người yêu em ở lại qua đêm. Bất đắc dĩ tôi phải chấp nhận.
Nhưng thấy cảnh có một người đàn ông lạ, mặc độc chiếc quần nhỏ đi đi lại lại ngang nhiên trong nhà mình, tôi gai mắt quá. Có ai có cách gì đuổi được anh ta đi mà không mất lòng chồng tôi không? Hay nếu được thì đuổi luôn cô em chồng tôi đi càng tốt.
Theo Afamily
Cứ mỗi khi hè đến, tôi lại lao đao trước những chuyến viếng thăm của mẹ chồng từ quê lên
Bà nội yêu thương cháu là chuyện bình thường, nhưng hình như bà yêu cháu sai cách rồi!
Ảnh minh họa
Tôi và chồng lấy nhau được 12 năm, nhưng do chồng tôi gặp vấn đề về sinh lý nên mãi đến năm thứ 6 mới có được một bé trai khóm khỉnh. Cả gia đình ông bà nội ngoại hai bên đều thương yêu, cưng chiều cháu như "báu vật". Thế nên từ nhỏ con đã được chiều chuộng, không phải tự làm gì bao giờ, luôn dùng đồ tốt nhất, ăn cũng ăn đồ ngon nhất... Ngay từ khi con biết đi biết nói, con muốn gì, cả nhà luôn tạo điều kiện theo ý con, nhất là ông bà nội. Nhiều lúc tôi cũng bất lực nhìn ông bà chiều cháu.
Mặc dù tôi cho con theo học mẫu giáo dân lập nhưng cứ đến hè là tôi lại hay xin cho cháu nghỉ ở nhà khoảng 2 - 3 tháng, để ông bà ra chơi và chăm cháu, hoặc là cho cháu về quê chơi với ông bà. Thường là ở nhà tôi thì bà hay ra chăm cháu một nửa thời gian nghỉ, rồi một nửa còn lại thì đưa cháu về quê cùng với ông. Những năm đầu con còn bé, ông bà còn khỏe, tôi thấy rất vui khi bà ra chơi. Nhưng khi con lớn, tôi lại rất ngại cách bà dạy cháu.
Con tôi có thói quen rất xấu, lúc nhỏ thì không nói làm gì, nhưng từ khi 5-6 tuổi, con vẫn hay khóc quấy đến khi đòi bằng được những thứ con muốn, khóc không ngừng nghỉ, có khi khóc cả nửa ngày. Về điều này thì tôi bất lực, đã có một lần tôi "rèn" được con khi con 4 tuổi để bé bỏ thói quen xấu này. Nhưng hè năm đó bà ra chơi, lại chiều cháu theo kiểu đó, thế là đâu lại vào đấy.
Bà hay bế cháu đi rong ăn từ khi còn nhỏ, thành ra không đi chơi bên ngoài là con không chịu ăn, về việc này thì vợ chồng tôi cũng thú thật là có chiều con, con khóc còn chịu được, chứ con không ăn, cha mẹ nào mà không sốt ruột cơ chứ! Nhưng không những thế, con mà không thích món gì, nếu là bà thì sẽ tránh những món đó, đặc biệt là rau. Còn tôi thì không, tôi muốn con ăn đủ chất. Đây cũng là xích mích hay xảy ra nhất với tôi và mẹ chồng khi mẹ ra chơi với cháu. Mỗi bữa ăn, tôi ép con ăn rau, thì bé lại khóc và chạy về phía bà, tôi quát thì bà lại trách tôi: "Con nó không thích thì đừng ép nó đi!". Tôi chẳng biết nói gì, cứ cái gì "con nó không thích" thì bao giờ mới lớn khỏe, mới nên người?
Nói thì nghe như mẹ có vẻ hẹp hòi, nhưng từ nhỏ, là con gái lớn trong nhà, tôi đã luôn được dạy dỗ nghiêm chỉnh, sống chừng mực, cư xử phải trái đúng sai rõ ràng. Chồng tôi tuy là con trai út nhưng cũng không phải là dạng được cưng chiều nên rất hiểu và cảm thông cho cách dạy con của tôi. Tôi có yêu con, có thương con chứ, đó là món quà duy nhất bao lâu cuộc đời mới ban tặng cho tôi, tôi muốn con nên người, muốn con ngoan và lớn lên khỏe mạnh thành đạt.
Tôi chỉ mong bà đừng ra chơi với cháu quá lâu, hay quá nhiều. Một hai tuần thôi là đủ, mỗi lần bà ra hay đưa cháu về quê là bao nhiêu thói quen tôi "rèn giũa" đều đổ sông đổ bể. Mà mỗi lần dạy lại, cháu cứ ỷ bà, lại hư, chẳng biết làm sao...
Theo Afamily
Tôi đã phải muối mặt với cả nhà chồng chỉ vì chiếc váy màu vàng đắt tiền 'có cánh mà bay' Tôi không chỉ làm mất hoà khí với chị dâu mà còn làm bố mẹ chồng nghĩ mình là một người ích kỉ, hẹp hòi và nông cạn trong suy nghĩ chỉ vì một chiếc váy. Tôi có một công việc khá ổn với mức lương cao, nên cũng ưa thích việc chăm sóc bản thân hay dùng mỹ phẩm, quần áo hiệu...