“Quan hệ” với tình cũ sau 10 năm gặp lại
Tuy đã trót lầm lỗi nhưng tôi không có cảm giác mình đang phản bội chồng. Tôi nghĩ đó chỉ là một tai nạn cảm xúc mà bản thân tôi không vững lòng kiềm chế được.
Ảnh minh họa
Sau gần 10 năm chia tay anh, khi đã có gia đình tôi cứ ngỡ rằng đã quên hẳn anh và sẽ không còn rung động, tim đập loạn xạ như trước kia mỗi khi gặp anh nữa. Tôi tình cờ gặp anh online sau nhiều năm mất liên lạc. Chúng tôi chat tâm sự chia sẻ với nhau rất nhiều về chuyện gia đình hiện tại. Tôi và anh đều mừng cho nhau vì cả hai đều có một gia đình hạnh phúc. Anh luôn khuyên nhủ tôi phải trân trọng gia đình mình đang có. Tôi cảm nhận được sự quan tâm ầm thầm của anh cho tôi suốt những năm qua và tôi rất trân trọng tình bạn bây giờ anh dành cho tôi.
Quãng thời gian này khi nào có cơ hội hay những lúc rảnh, chúng tôi thường gặp nhau uống cafe tâm sự. Đứng trước anh bây giờ tôi cảm thấy thoải mái, vô tư nói chuyện và không còn cảm giác rung động hồi hộp như xưa nữa. Vì vậy tôi tự tin cho rằng tình bạn này vô tư không hề ảnh hưởng gì và đồng ý những lời rủ đi ăn uống, hát hò của anh.
Video đang HOT
Tự tin quá vào cảm xúc bản thân, tôi và anh đã đi quá giới hạn. Vì lần gặp gỡ trong hoàn cảnh đặc biệt (quán karaoke) – khi mà cả tôi và anh đều hào hứng hát những bài hát yêu thích của mình ngày xưa. Chúng tôi đã không kiềm chế được, cảm xúc những ngày xưa yêu nhau ùa về. Dù vững lòng mình là không được đi quá giới hạn nhưng tôi không ngờ tôi đã không hề chống cự được vòng tay siết chặt của anh. Tôi thả mặc mình theo anh và làm điều tôi không muốn sẽ sảy ra với anh và tôi.
Sau lần lầm lỗi đó, cả anh và tôi đều tự nhủ sẽ không làm thêm điều gì có lỗi với gia đình của mình. Anh trở về bên vợ làm một người chồng tốt, tôi trở về bên chồng con làm tròn trách nhiệm của một người vợ, người mẹ. Cả hai đều tự nhủ coi như đó là một kỷ niệm sẽ được giấu kín đến chết. Từ đó anh và tôi đều không muốn gặp nhau nữa vì sợ lại không kiềm chế được bản thân đi quá giới hạn. Nhưng cả anh và tôi vẫn âm thầm quan tâm đến hạnh phúc cuộc sống của nhau qua nhưng lời nhắn online. Chỉ là như vậy thôi.
Anh nói với tôi là cả hai hãy sống tốt với gia đình của mình và coi nhau như những người bạn tri kỉ qua mạng thôi. Hiện tại tôi với anh vẫn thỉnh thoảng 2-3 tháng nhắn tin online cho nhau một lần, chỉ để hỏi thăm thôi. Và tôi không biết có nên tiếp tục liên lạc hỏi thăm anh như thế này không nữa. Và có ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của gia đình tôi và của anh không? Vì tôi còn rất yêu chồng, yêu gia đình mà tôi đang có.
Hiện tại, tôi luôn có ý nghĩ kỳ quặc với chuyện này. Tuy đã trót lầm lỗi với anh nhưng tôi không có cảm giác mình đang phản bội chồng. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một tai nạn cảm xúc mà bản thân tôi không vững lòng kiềm chế được. Chỉ cần rút kinh nghiệm không để cho tôi và người đó có một hoàn cảnh đặc biệt khác thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chính vì tư tưởng này mà tôi vẫn vô tư liên lạc hỏi thăm anh ấy như một người bạn. Nhưng gặp anh thì tôi nhất định không gặp nữa. Tôi nghĩ vậy có gì sai trái với chồng không?
Theo Afamily
Bao giờ em mới quên được anh?
Em mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh nghĩ về người đàn ông mà em đã dành trọn trái tim mình.
5 năm rồi, 5 năm qua, trải qua bao sóng gió, bao thăng trầm, cuộc sống của em cũng luôn biến động, chỉ có một điều, hình ảnh của anh không phai mờ trong trái tim em. Em vẫn một lòng một dạ nhớ về anh như ngày xưa vậy.
Với người khác, có thể họ sẽ cho em là kẻ ngu ngốc khi ôm mộng mãi một mối tình như vậy. Nhưng anh à, chỉ có ai từng yêu, từng trải qua những cuộc tình chân thành mới cảm nhận được sự khổ đau của người con gái như em. Em đã yêu anh quá nhiều để rồi, khi anh phản bội em, em chẳng thể nào mở lòng với ai được nữa.
Suốt thời gian chia tay nhau, em đã khóc ròng rã 3 tháng trời, em đóng kín cửa, giam mình trong phòng, không tiếp xúc với một ai. Vì em không muốn nhìn thấy người khác và cũng không muốn họ thấy khuôn mặt ỉu xìu, khó chịu của em. Em thật lòng không thể tiếp chuyện được ai, không thể nào cười được. Chỉ cần em thức là em nghĩ tới anh, là em lại đau lòng và khóc. Anh không thể cảm nhận được tình yêu của em, không thể cảm nhận được em yêu anh nhiều thế nào đâu. Vì khi anh ra đi, anh đã không còn yêu em nữa.
Anh đã dành tình cảm cho người con gái khác, người con gái xinh đẹp và giàu có hơn em. Trong mắt anh, em chỉ là một kẻ qua đường, em không còn giá trị nào nữa khi anh đã buông bao nhiêu lời yêu thương, hạnh phúc. Em đã níu kéo anh, van xin anh, dù biết đó là hành động đớn hèn, nhưng em không thể làm khác. Vì em cảm thấy, mình không thể nào sống thiếu anh.
Anh có vợ, có con, còn em vẫn cô đơn một mình. Tìm một người đàn ông để em yêu hết lòng, dành trọn trái tim mình thật sự là quá khó. (ảnh minh họa)
Và rồi, thời gian trôi đi, mãi tới mấy năm sau em mới dám tin là anh đã có vợ. Anh cuối cùng cũng cưới người con gái đó. Vì đó là người mang lại cho anh hạnh phúc, ấm no, mang lại cho anh cuộc sống giàu sang, không như những gì anh sẽ có với em. Em biết, ai cũng mong muốn cho mình có một cuộc sống hạnh phúc, giàu có nhưng một người đàn ông mà dựa vào người phụ nữ của mình để phất lên thì thật không đáng mặt đàn ông đâu anh ạ. Biết vậy mà em không thể nào quên được anh.
Nhiều khi em còn tưởng anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để đến 5 năm qua, em vẫn mang hình bóng của anh. Nhiều khi muốn quên mà không thể nào quên được. Em nhớ anh đến quay quắt con tim. Em không dám tin là em đã mất anh mãi mãi.
Anh có vợ, có con, còn em vẫn cô đơn một mình. Tìm một người đàn ông để em yêu hết lòng, dành trọn trái tim mình thật sự là quá khó. Nhưng, em phải lấy chồng, còn phải sinh con, làm sao bây giờ anh? Chẳng lẽ ông trời lại khiến em trở thành người không ra gì sao, lại khiến em sống một cuộc đời không hạn phúc, toàn là khổ đau và nước mắt sao? Anh à, bao giờ anh mới ra khỏi trái tim em, bao giờ hình bóng anh mới thôi lảng vảng bên cạnh em. Em thật lòng mệt mỏi quá rồi, em muốn quên anh, quên mãi mãi, để em có thể mở lòng yêu thương một ai đó và bên người đó trọn đời! Làm ơn hãy ra khỏi trái tim em đi anh, 5 năm rồi, quá đủ để em quên một người, đừng hành hạ em thêm nữa!
Theo VNE
Ngán... Tết đến tận cổ! Những ngày Tết là niềm vui đối với người này nhưng lại là nỗi ám ảnh của người khác. Người lớn mong đến Tết để được ăn ngon, mặc đẹp, có thời gian nghỉ ngơi, du lịch. Trẻ con mong Tết để được đi chúc ông bà, cô chú... rồi nhận lì xì. Tuy nhiên, với nhiều người, Tết là nỗi ám ảnh,...