Quan đấy
Năm nào cũng vậy, cứ gần tết Nguyên đán, viên tri phủ Hoàng Hóa cùng vợ đi chợ tết. Từ phủ ra chợ Bút Sơn rất gần, nhưng vốn tính hách dịch, quan phủ bắt lính cáng ra tận cổng chợ và mang theo hai cái lọng xanh che.
Hồi này, Xiển Bột hãy còn nhỏ, xong thấy cái oai rởm của quan thì ghét lắm. Xiển mang một con chó con đi chợ, nhưng không bán, cứ ôm ở trước bụng, lúc thì chen đi trước quan, lúc thì lùi lại đi sau quan. Thấy Xiển mang chó, ai cũng tưởng Xiển mới mua, liên hỏi:
- Chó bao nhiêu?
Xiển trả lời: – Quan đấy!
Quan phủ biết thằng bé ôm chó chửi xỏ mình, cho lính bắt lại hỏi:
- Ai xui mày ăn nói như thế?
Xiển đáp:
- Bẩm quan, nhà con muốn nuôi mọt con chó con để dọn cứt cho em, nên bố mẹ con bảo con đi mua.
Quan hỏi: – Mày là con cái nhà ai?
Xiển trả lời: – Bẩm con là chắt cụ Trạng Quỳnh ạ!
Quan nghe nói Xiển là chắt cụ Trạng Quỳnh thì có ý gờm, nhưng chưa tin lắm.
Video đang HOT
- ã là chắt cụ Trạng tất phải hay chữ. Thế mày có đi học không?
Xiển đáp: – Bẩm quan, con là học trò giỏi nhất vùng này ạ, quan lớn không đi học nên không biết đó thôi.
Thấy Xiển vẫn tìm cách xỏ mình, quan nổi giận:
- Mày vô lễ! Nhưng đã nhận là học trò giỏi thì phải đối câu này. Hay tao tha tội. Dở tao đánh đòn.
Quan đọc: “Roi thất phân đánh đít mẹ học trò”.
Xiển hỏi:
- Xin phép hỏi: “Roi” đối với “lọng” có được không ạ?
Quan đáp: – ược.
Xiển lại hỏi:
- Thế “đít” đối với “đầu”, “mẹ” đối với “cha” có được không ạ?
Quan lại đáp: – ược!
Xiển toan hỏi nữa. Quan Quát: – Không được hỏi nữa. ối đi!
Xiển liền đối: “Lọng bát bông che đầu cha quan lớn!”
Không ngờ Xiển lại dám chửi mình một lần nữa, để chữa thẹn, quan lấy giọng bề trên mắng Xiển qua loa một vài câu, rồi quát bảo lính hầu sửa soạn ra về.
Đi học thêm Văn
"Thôi mày tha cho tao đi. Con trai sao lại có thể đi học thêm Văn". Tôi xá thằng Hùng ba cái, tỏ vẻ van xin nó buông tha cho tôi.
Từ nhỏ tôi đã dị ứng với môn Văn. Nếu không phải ngủ gục trong lớp thì cũng bị điểm liệt vì bốn chữ "giọng văn khô khan". Tuy nhiên tôi lại giỏi Anh văn và Toán. Vậy nên, khi đã bước vào năm cuối cấp, tôi không còn lựa chọn nào ngoài khối D với ba môn Toán- Văn- Anh. Khổ nỗi, hai môn kia tôi hứng thú bao nhiêu thì môn Văn tôi lại ngán ngẩm bấy nhiêu. Nhiều lúc tôi ước rằng thà để tôi chạy 10 vòng lớn quanh sân trường để đổi lấy một tiết học Văn.
Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn phải đối diện với một sự thật phủ phàng là tôi phải thi tốt nghiệp môn Văn, phải thi đại học môn Văn và trước mắt là phải cải thiện tình hình học tập môn Văn lên để đạt loại khá giỏi cho học kỳ này.
Đang khổ sở vì không biết làm sao để có thể cứu vãn chỉ số IQ môn Văn thấp lè tè thì thằng Hùng lại đưa ra một lời đề nghị vô cùng hoang đường: đi học thêm Văn. Học thêm Toán, Lý, Hóa...thì tôi thấy nhiều rồi nhưng học thêm Văn thì đây là lần đầu tiên mới nghe.
Thằng Hùng thấy tôi phản ứng dữ dội thì hơi bị quê nên đâm ra quạu:
- Có mày mới là đứa không biết gì. Lớp mình khối đứa đi học rồi. Với thời lượng trong lớp làm sao mà đủ để tiếp thu hết cả chương trình thi nặng như vậy.
Tôi chuyển sang xoa dịu nó:
- Nhưng con trai đi học thêm Văn thì kì lắm. Với lại tao từng công khai tuyên chuyến với nhỏ Ngọc, đứa học giỏi Văn nhất lớp mình rồi. Thế nào nó cũng có mặt trong lớp học ấy thôi.
Thằng Hùng gật gù ra chiều cảm thông:
- Mày nói cũng có lý. Nhưng muốn thi đậu đại học, chỉ có cách này mới cải thiện được môn Văn thôi mày ạ. Ở nhà tự học tao học không vô.
Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi. Đề nghị thằng Hùng đưa ra khi chiều quả là rất hấp dẫn nhưng lại phát sinh khá nhiều vấn đề. Nhất là chuyện tôi và cái Ngọc từng có mâu thuẫn với nhau. Số là lần nọ, dù đã copy toàn bộ bài văn mẫu vào trong bài viết của mình nhưng vẫn bị điểm kém. Tôi ức quá nên buột miệng chửi đổng vài câu, cũng không nhớ rõ là câu gì chỉ biết là đã động chạm đến cái Ngọc, người học giỏi Văn nhất lớp. Từ đó, cái Ngọc luôn nhìn tôi bằng...đôi mắt hình viên đạn. Và trớ trêu thay, Ngọc lại chính là trưởng nhóm học thêm lần này. Gay thật, muốn đi học lại sợ bị cười nhạo và đụng mặt nó. Không đi thì tương lai không biêt ra làm sao.
Sáng hôm sau, vẫn còn rất phân vân, tôi ủ rũ đến lớp. Thằng Hùng vỗ vai tôi:
- Mày quyết định sao rồi. Tao thăm dò rồi. Tụi nó đã học được hơn một tháng rồi đó. Đừng chậm trễ nữa.
Tôi lấp lửng:
- Thôi mày ơi. Cái Ngọc nó ghét tao lắm.
Nhắc tiền nhắc bạc không linh, chứ nhắc đến cái Ngọc thì linh như sấm. Vừa dứt câu là nó lù lù hiện ra trước mặt. Tưởng đâu sẽ diễn ra một trận chiến...nước bọt long trời lở đất giữa tôi và Ngọc, nhưng không...Ngọc ân cần đưa tôi quyển vở:
- Tập học thêm Văn cả tháng nay nè. Cũng không khó hiểu lắm đâu, Huy xem qua đi. Không hiểu thì hỏi lại Ngọc. Ngọc tin đây là bước đầu để Huy tiếp cận môn Văn. Rồi Huy sẽ thấy thích nó.
Quá đỗi bất ngờ trước sự dịu dàng của Ngọc, chẳng bù với lúc nó hùng hổ, như muốn ăn tươi nuốt sống khi tôi lớn giọng chê môn Văn của nó. Tự dưng tôi nhớ đến câu văn cô giảng khi sáng: "Trên đời này không có con đường cùng. Điều cốt yếu là ta phải vượt qua nó mà thôi". Nguyên văn câu nói ấy là sao nhỉ? Phải giở sách ra học thôi. Còn phải chuẩn bị bài cho buổi học thêm môn Văn đầu tiên của mình nữa chứ...
Gian nan... ôi chuyện học! Ngay từ ngày bước vào lớp 10, tớ đã chắc chắn mười mươi thẳng tiến du học, mà đích đến phải là những trường cực đỉnh luôn. Thế rồi kế hoạch không thành hiện thực chỉ vì những lý do...không ngờ tới. Không "an phận thủ thường". Với vốn tiếng anh "cày" 4 năm liền ở trung học, tớ đủ khả năng để...