Quá xấu, tôi buộc mình làm người mẹ đơn thân
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. Tôi đã nghĩ đến chuyện làm mẹ đơn thân.
Quá xấu, tôi buộc mình làm mẹ đơn thân (Ảnh minh họa)
28 tuổi vẫn chưa được ai yêu thật lòng
Người ta bảo &’xấu không phải là cái tội’, hay &’nghèo cũng không phải là cái tội’. Bố mẹ sinh tôi ra xấu gái, bố mẹ không có tội. Gia đình tôi nghèo cũng đâu phải là cái tội nhưng mà tôi mang phận nghèo, phận xấu để sống tiếp quãng đời tiếp theo mà không có được một tình yêu thương chân thành, tôi mang tội với bố mẹ.
Khi lớn lên, khi bắt đầu ý thức về nhan sắc, khuôn mặt và cách ăn mặc, tôi tủi thân vô cùng. So với chúng bạn, tôi có ngoại hình khác xa hoàn toàn. Tôi xấu, còn bạn bè tôi cứ đẹp lung linh. Tôi cứ tự nhủ, tại sao bạn tôi lại đẹp như thế trong khi tôi lại xấu như vậy. Da chúng thì mịn màng, còn da tôi vừa sần lại bị mụn. Mẹ tôi cứ bảo tuổi dậy thì nhiều mụn, không phải lo…
Tôi nhớ có lần tôi ra chợ, tự mua đồ ăn về nấu nướng thay mẹ, bà bán cá hỏi tôi con nhà ai. Nghe tôi nói xong bà ấy há hốc mồm nhìn tôi ngạc nhiên, vì bà ấy chắc không tin. Bố mẹ tôi có ngoại hình tương đối, không quá đẹp nhưng mà lại có cô con gái rất khác người, nhìn xấu xí. Tôi hiểu cảm giác của bác ấy cho đến tận sau này khi tôi lớn lên, nó mới càng rõ ràng hơn. Chắc tôi lấy hết nét xấu của bố và mẹ cộng lại.
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. Tôi sợ tôi không thể tìm được một người đàn ông nào đó yêu thương tôi thật lòng. Đã có lúc tôi khóc thầm vì chị tôi được bao nhiêu đàn ông săn đón, còn tôi, dù kém chị chỉ có 2 tuổi mà chẳng ai để ý tới tôi, họ coi tôi như đứa con nít, chắc là họ cố tình làm như vậy…
Video đang HOT
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. (ảnh minh họa)
Chẳng hiểu sao nhà có hai chị em mà chị lại đẹp còn tôi lại kém sắc. Nhiều khi tôi đã ghen tị với chị, giận chị vô cớ và trách cứ bố mẹ sao lại không công bằng. Đó là hành động trẻ con vì bố mẹ tôi nào có tội tình gì. Tôi buồn lòng lắm, tôi chán nản vô cùng… Mỗi lần đi đâu, gặp ai, tiếp xúc với ai, tôi đều tự thu mình lại, tủi thân lắm! Đi đâu tôi cũng chỉ làm nền cho người ta, chẳng ai hỏi tôi đến câu thứ hai ngoài cái tên và công việc. Tôi tự ăn, tự uống, tự làm việc mà tôi thích còn họ tha hồ nói chuyện với nhau.
Tôi cũng từng thích một hai người đàn ông. Ban đầu thấy tôi hiền lành, nhiệt tình, họ cũng để ý. Có người thì vì chơi với tôi từ bé nên đã quen, không còn nghĩ tôi quá xấu nữa nên họ có thích tôi. Nhưng cũng chỉ được một thời gian, vì sau đó, khi đưa tôi đi chơi cùng bạn bè, chắc là bạn bè họ chê bai nói này nói nọ, và họ cũng lại &’cao bay xa chạy’..
Đi làm mấy năm, ở công sở tôi cũng chỉ chơi với chị em phụ nữ. Tôi bắt đầu học cách tránh xa đàn ông. Tôi chẳng dám nghĩ đến chuyện yêu ai. Người ta bảo, tình yêu không phân biệt hình thức nhưng nào phải, họ quan tâm đến hình thức, họ chẳng yêu những cô gái xấu, ai mà chẳng thích gái đẹp. Tôi đau khổ khi bị hai người đàn ông mình thích khước từ. Chính tôi đã dũng cảm viết thư tỏ tình với họ khi có tình cảm. Tôi thử xem họ có thích tôi hay không chứ không muốn tủi thân chờ đợi một tình yêu trong vô vọng. 28 tuổi, tôi đi làm bao nhiêu năm, kiếm tiền giúp bố mẹ và chưa một lần yêu. Bố mẹ giục giã vài lần rồi thôi vì họ hiểu, con gái họ đâu được như người ta, yêu đương đâu phải là chuyện dễ dàng gì.
Xin con trai Tây để sau này con có tương lai
Nhìn bạn bè ăn diện xúng xính, quần là áo lượt, tôi tủi lắm. Giá như tôi đẹp một chút thì khoác lên mình cái gì cũng là sang chảnh. Nhưng mà tôi xấu nên khi mặc bộ quần áo giống như đứa bạn thân, nhìn tôi như đứa dở hơi thích kệch cỡm.
Nhìn bạn bè ăn diện xúng xính, quần là áo lượt, tôi tủi lắm. Giá như tôi đẹp một chút thì khoác lên mình cái gì cũng là sang chảnh. (ảnh minh họa)
Chị tôi đi lấy chồng, ngày chị vu quy, tôi khóc rất nhiều. Khóc vì nhớ chị một phần, phần nhiều khóc vì nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ có được ngày như thế này, hạnh phúc mặc bộ váy cưới và nắm tay người mình yêu. Tôi chỉ khát khao có được một tình yêu chân thành, một người đàn ông yêu tôi thật sự, nhưng mà, kiếm mãi rồi, mấy năm rồi, đâu có ai ngó ngàng đến tôi.
Con gái 28 tuổi đâu còn trẻ. Đã xấu lại còn già, tuổi này chẳng dễ lấy chồng chút nào. Cũng qua vài mai mối, nhiều người đến gặp mặt nhưng rồi họ lại ra đi không lời từ biệt. Vì thế mà tôi càng tủi thân. Tôi cảm thấy mình là người con gái quá thiệt thòi. Ai trong đời cũng một lần được yêu, người ta nói vậy nhưng tôi, chưa từng được yêu lần nào. Có quá phũ phàng cho tôi không?
Tôi đã mất hơn 1 năm trời để suy nghĩ về chuyện làm mẹ đơn thân. Tôi muốn có một đứa con với người tôi yêu nhưng mà không được, vì chẳng có ai yêu tôi cả. Tôi chấp nhận làm mẹ đơn thân với hi vọng sẽ có một đứa con, đó là động lực để tôi sống. Tôi sẽ làm thật tốt trách nhiệm, vai trò này. Tôi sẽ trở thành người mẹ chăm chỉ, người mẹ hết lòng hết dạ vì con, chỉ có con là điều an ủi duy nhất với tôi.
Nhưng đàn ông Việt với tôi mà nói, tôi không cần nữa. Tôi không thích họ, cũng không có cảm tình với họ. Tôi đã chán những người chỉ biết nhìn vào hình thức. Đàn ông ngoại quốc, họ sẽ chẳng quá quan trọng chuyện xấu đẹp như đàn ông mình. Tôi nhờ một người bạn làm ở công ty nước ngoài, qua mai mối này kia, tôi đã quen được một anh chàng ngoại quốc.
Con gái 28 tuổi đâu còn trẻ. Đã xấu lại còn già, tuổi này chẳng dễ lấy chồng chút nào. Cũng qua vài mai mối, nhiều người đến gặp mặt nhưng rồi họ lại ra đi không lời từ biệt. (ảnh minh họa)
Ban đầu chỉ là tiếp xúc gặp gỡ giao lưu, rồi sau đó, tôi đặt thẳng vấn đề. Tôi muốn anh ta cho tôi xin một đứa con. Vì người nước ngoài cao to, vạm vỡ, họ có mũi cao da trắng. Tôi đã quá xấu, tôi không muốn con mình lại khổ như tôi nên tôi nhất định xin con trai Tây để con tôi sau này đẹp hơn, có tương lai.
Thật may, anh ta đã đồng ý. Tôi vui quá, tôi quyết định làm mẹ đơn thân, tôi sẽ làm một người mẹ tốt, không bao giờ phụ lòng con. Còn người đàn ông kia, tôi cám ơn anh ta rất nhiều và sau này sẽ không tìm anh ta nữa…
Một cô gái xấu như tôi thật sự quá tội lỗi. Tôi không muốn làm mẹ đơn thân vì ai chẳng muốn có một bờ vai nương tựa nhưng yêu ai, tin ai bây giờ. Thôi thì chọn con đường này để mình bớt khổ và cũng mong có một đứa con ngoan, sau này là động lực sống và làm việc. Chỉ mong con bình an, ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, như thế là tôi hạnh phúc lắm rồi…
Theo VNE
Bữa cơm gia đình
Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
- Con người ta chẳng có mà ăn. Đằng này mẹ làm đủ các món dọn cho tận miệng rồi mà cũng không chịu ăn là sao?
Hai đứa con miễn cưỡng cầm bát lên. Nhìn cách chúng ăn là biết chẳng ngon miệng gì.
Ngày anh cưới em, em gái đùa: Anh lấy chị em là cái khoản ăn uống chẳng bao giờ phải lo. Chị ấy không những thích nấu nướng mà còn nấu rất ngon nữa.
Lấy em về, chấm dứt cuộc đời độc thân nay mì tôm, mai cơm bụi, anh được em chăm chút từ bữa ăn đến giấc ngủ, nên lên cân vù vù. Nhiều người gặp anh đều kêu anh "phát tướng". Bạn bè có người còn ghen tỵ vì anh tốt số.
Vốn thích nấu nướng, lại thêm cái tính no bụng đói con mắt nên làm món gì em cũng làm nhiều. Nhiều hôm ăn xong phần của mình, bụng no căng, anh lại phải ăn cố. Không ăn thì em không vui, có khi hờn giận. Ngày thường thì còn đỡ, đến ngày nghỉ là anh bội thực. Cũng nhiều lần thấy em đi làm về lại lọ mọ trong bếp, anh bảo chỉ nấu vài món đơn giản thôi nhưng em không nghe. Lại bày biện món nọ, món kia, nhiều hôm nhìn bàn ăn của hai vợ chồng mà anh phát ngốt.
Từ ngày có con, thực đơn của nhà mình vừa dày vừa dài ra. Em tham khảo trên mạng, học hỏi bạn bè, có khi đi ăn ở nhà hàng còn dò hỏi bí quyết để về nhà thực hành. Cứ nghe quảng cáo cái gì ngon, bổ là em tìm mua về nấu nướng. Bố con anh là những thực khách đầu tiên dùng món mới, vui nhưng cũng đến là khổ vì cứ bị ép ăn. Không biết bao nhiêu bận, em bực mình cau có, còn anh thì phải buông bát đi lau nhà khi con trớ hết ra sàn vì em cố ép con ăn cho hết miếng cuối. Có lúc con sợ mẹ mắng, cứ lúng búng trong miệng nhưng không nuốt, chỉ tìm cách để nhè ra. Cũng không biết từ bao giờ, con rất sợ mỗi khi phải ngồi vào bàn, với trước mặt là những đĩa thức ăn đầy ắp.
Dù em ngày nào cũng đổi món cho con và ép con ăn, rồi bổ sung vitamin và các loại men vi sinh, sữa nội, sữa ngoại... nhưng con mình vẫn gầy nhom. Con không hấp thụ được. Còn anh, sau đợt khám sức khỏe, bác sĩ cũng chỉ định phải ăn kiêng. Biết là em thương và lo cho chồng con, muốn chăm sóc sức khỏe chồng con một cách tốt nhất, nhưng em biết không, ăn không đơn giản chỉ là để nạp năng lượng mà còn là sự thưởng thức. Một bữa ăn ngon đâu chỉ nằm ở những đĩa thức ăn mà còn ở không khí gia đình, thể trạng và tâm trạng của mỗi người. Nếu cứ ăn theo kiểu nhồi nhét sẽ không bao giờ ngon miệng cả. Vì thế, không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, không nhất thiết phải là những đĩa thức ăn chế biến công phu, trang trí cầu kỳ. Có khi chỉ là bát canh cua với vài ba quả cà pháo, một bữa cơm đạm bạc nhưng mọi người ngồi vào bàn thoải mái, vui vẻ cũng sẽ có một bữa ăn ngon.
Một gia đình hạnh phúc không thể thiếu những bữa cơm đầm ấm, quây quần, nhưng bớt chút thời gian cho việc ăn uống để cả nhà cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay đi dạo đâu đó cũng là cách để kết nối yêu thương, phải không em?
Theo VNE
Cọc đi tìm trâu thì đã sao? Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói yêu người ta rồi lại mang tiếng cọc đi tìm trâu...? Nhiều khi tôi cứ muốn nói huỵch toẹt ra là tôi thích anh nhưng mỗi lần sắp sửa nói, tôi lại thấy có cái gì đó chặn ngang. Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói...