Quá xấu, tôi buộc mình làm mẹ đơn thân
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. Tôi đã nghĩ đến chuyện làm mẹ đơn thân.
28 tuổi vẫn chưa được ai yêu thật lòng
Người ta bảo &’xấu không phải là cái tội’, hay &’nghèo cũng không phải là cái tội’. Bố mẹ sinh tôi ra xấu gái, bố mẹ không có tội. Gia đình tôi nghèo cũng đâu phải là cái tội nhưng mà tôi mang phận nghèo, phận xấu để sống tiếp quãng đời tiếp theo mà không có được một tình yêu thương chân thành, tôi mang tội với bố mẹ.
Khi lớn lên, khi bắt đầu ý thức về nhan sắc, khuôn mặt và cách ăn mặc, tôi tủi thân vô cùng. So với chúng bạn, tôi có ngoại hình khác xa hoàn toàn. Tôi xấu, còn bạn bè tôi cứ đẹp lung linh. Tôi cứ tự nhủ, tại sao bạn tôi lại đẹp như thế trong khi tôi lại xấu như vậy. Da chúng thì mịn màng, còn da tôi vừa sần lại bị mụn. Mẹ tôi cứ bảo tuổi dậy thì nhiều mụn, không phải lo…
Tôi nhớ có lần tôi ra chợ, tự mua đồ ăn về nấu nướng thay mẹ, bà bán cá hỏi tôi con nhà ai. Nghe tôi nói xong bà ấy há hốc mồm nhìn tôi ngạc nhiên, vì bà ấy chắc không tin. Bố mẹ tôi có ngoại hình tương đối, không quá đẹp nhưng mà lại có cô con gái rất khác người, nhìn xấu xí. Tôi hiểu cảm giác của bác ấy cho đến tận sau này khi tôi lớn lên, nó mới càng rõ ràng hơn. Chắc tôi lấy hết nét xấu của bố và mẹ cộng lại.
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. Tôi sợ tôi không thể tìm được một người đàn ông nào đó yêu thương tôi thật lòng. Đã có lúc tôi khóc thầm vì chị tôi được bao nhiêu đàn ông săn đón, còn tôi, dù kém chị chỉ có 2 tuổi mà chẳng ai để ý tới tôi, họ coi tôi như đứa con nít, chắc là họ cố tình làm như vậy…
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. (ảnh minh họa)
Chẳng hiểu sao nhà có hai chị em mà chị lại đẹp còn tôi lại kém sắc. Nhiều khi tôi đã ghen tị với chị, giận chị vô cớ và trách cứ bố mẹ sao lại không công bằng. Đó là hành động trẻ con vì bố mẹ tôi nào có tội tình gì. Tôi buồn lòng lắm, tôi chán nản vô cùng… Mỗi lần đi đâu, gặp ai, tiếp xúc với ai, tôi đều tự thu mình lại, tủi thân lắm! Đi đâu tôi cũng chỉ làm nền cho người ta, chẳng ai hỏi tôi đến câu thứ hai ngoài cái tên và công việc. Tôi tự ăn, tự uống, tự làm việc mà tôi thích còn họ tha hồ nói chuyện với nhau.
Video đang HOT
Tôi cũng từng thích một hai người đàn ông. Ban đầu thấy tôi hiền lành, nhiệt tình, họ cũng để ý. Có người thì vì chơi với tôi từ bé nên đã quen, không còn nghĩ tôi quá xấu nữa nên họ có thích tôi. Nhưng cũng chỉ được một thời gian, vì sau đó, khi đưa tôi đi chơi cùng bạn bè, chắc là bạn bè họ chê bai nói này nói nọ, và họ cũng lại &’cao bay xa chạy’..
Đi làm mấy năm, ở công sở tôi cũng chỉ chơi với chị em phụ nữ. Tôi bắt đầu học cách tránh xa đàn ông. Tôi chẳng dám nghĩ đến chuyện yêu ai. Người ta bảo, tình yêu không phân biệt hình thức nhưng nào phải, họ quan tâm đến hình thức, họ chẳng yêu những cô gái xấu, ai mà chẳng thích gái đẹp. Tôi đau khổ khi bị hai người đàn ông mình thích khước từ. Chính tôi đã dũng cảm viết thư tỏ tình với họ khi có tình cảm. Tôi thử xem họ có thích tôi hay không chứ không muốn tủi thân chờ đợi một tình yêu trong vô vọng. 28 tuổi, tôi đi làm bao nhiêu năm, kiếm tiền giúp bố mẹ và chưa một lần yêu. Bố mẹ giục giã vài lần rồi thôi vì họ hiểu, con gái họ đâu được như người ta, yêu đương đâu phải là chuyện dễ dàng gì.
Xin con trai Tây để sau này con có tương lai
Nhìn bạn bè ăn diện xúng xính, quần là áo lượt, tôi tủi lắm. Giá như tôi đẹp một chút thì khoác lên mình cái gì cũng là sang chảnh. Nhưng mà tôi xấu nên khi mặc bộ quần áo giống như đứa bạn thân, nhìn tôi như đứa dở hơi thích kệch cỡm.
Nhìn bạn bè ăn diện xúng xính, quần là áo lượt, tôi tủi lắm. Giá như tôi đẹp một chút thì khoác lên mình cái gì cũng là sang chảnh. (ảnh minh họa)
Chị tôi đi lấy chồng, ngày chị vu quy, tôi khóc rất nhiều. Khóc vì nhớ chị một phần, phần nhiều khóc vì nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ có được ngày như thế này, hạnh phúc mặc bộ váy cưới và nắm tay người mình yêu. Tôi chỉ khát khao có được một tình yêu chân thành, một người đàn ông yêu tôi thật sự, nhưng mà, kiếm mãi rồi, mấy năm rồi, đâu có ai ngó ngàng đến tôi.
Con gái 28 tuổi đâu còn trẻ. Đã xấu lại còn già, tuổi này chẳng dễ lấy chồng chút nào. Cũng qua vài mai mối, nhiều người đến gặp mặt nhưng rồi họ lại ra đi không lời từ biệt. Vì thế mà tôi càng tủi thân. Tôi cảm thấy mình là người con gái quá thiệt thòi. Ai trong đời cũng một lần được yêu, người ta nói vậy nhưng tôi, chưa từng được yêu lần nào. Có quá phũ phàng cho tôi không?
Tôi đã mất hơn 1 năm trời để suy nghĩ về chuyện làm mẹ đơn thân. Tôi muốn có một đứa con với người tôi yêu nhưng mà không được, vì chẳng có ai yêu tôi cả. Tôi chấp nhận làm mẹ đơn thân với hi vọng sẽ có một đứa con, đó là động lực để tôi sống. Tôi sẽ làm thật tốt trách nhiệm, vai trò này. Tôi sẽ trở thành người mẹ chăm chỉ, người mẹ hết lòng hết dạ vì con, chỉ có con là điều an ủi duy nhất với tôi.
Nhưng đàn ông Việt với tôi mà nói, tôi không cần nữa. Tôi không thích họ, cũng không có cảm tình với họ. Tôi đã chán những người chỉ biết nhìn vào hình thức. Đàn ông ngoại quốc, họ sẽ chẳng quá quan trọng chuyện xấu đẹp như đàn ông mình. Tôi nhờ một người bạn làm ở công ty nước ngoài, qua mai mối này kia, tôi đã quen được một anh chàng ngoại quốc.
Con gái 28 tuổi đâu còn trẻ. Đã xấu lại còn già, tuổi này chẳng dễ lấy chồng chút nào. Cũng qua vài mai mối, nhiều người đến gặp mặt nhưng rồi họ lại ra đi không lời từ biệt. (ảnh minh họa)
Ban đầu chỉ là tiếp xúc gặp gỡ giao lưu, rồi sau đó, tôi đặt thẳng vấn đề. Tôi muốn anh ta cho tôi xin một đứa con. Vì người nước ngoài cao to, vạm vỡ, họ có mũi cao da trắng. Tôi đã quá xấu, tôi không muốn con mình lại khổ như tôi nên tôi nhất định xin con trai Tây để con tôi sau này đẹp hơn, có tương lai.
Thật may, anh ta đã đồng ý. Tôi vui quá, tôi quyết định làm mẹ đơn thân, tôi sẽ làm một người mẹ tốt, không bao giờ phụ lòng con. Còn người đàn ông kia, tôi cám ơn anh ta rất nhiều và sau này sẽ không tìm anh ta nữa…
Một cô gái xấu như tôi thật sự quá tội lỗi. Tôi không muốn làm mẹ đơn thân vì ai chẳng muốn có một bờ vai nương tựa nhưng yêu ai, tin ai bây giờ. Thôi thì chọn con đường này để mình bớt khổ và cũng mong có một đứa con ngoan, sau này là động lực sống và làm việc. Chỉ mong con bình an, ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, như thế là tôi hạnh phúc lắm rồi…
Theo VNE
Tôi không hối hận vì đã bỏ chồng
Giờ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì đang nuôi con một mình. Con ngoan, biết nghe lời mẹ lại càng khiến tôi thấy hạnh phúc! Ít ra tôi cũng được an ủi phần nào cho quãng thời gian cô đơn của tôi.
Tôi và chồng đã ly hôn được hai năm. Thời gian đầu, tôi đau khổ tột cùng vì bị chồng phản bội. Tôi không biết mình nên làm gì, đến ngay cả một cuộc điện thoại cho người đàn bà ấy tôi cũng không dám. Tôi còn không thể nói gì khi cô ta gọi điện đến nhà tôi và nói rằng, chồng tôi đang yêu cô ta. Khi đó, tôi chỉ biết câm lặng, nín nhịn. Đến ngay cả hỏi chồng một câu tôi cũng không đủ dũng cảm. Tôi sợ anh sẽ thừa nhận đó là sự thật.
Vì bản thân anh cũng đã có nhiều thứ thay đổi. Từ lâu tôi đã thấy anh lạ. Anh chải chuốt, còn ăn diện, lại còn hay tự nhiên hát. Tôi nghi ngờ đó là do anh đã có bồ. Nên lần này, khi cô bồ của anh gọi điện tới, tôi không thể nói được gì. Tôi cũng sợ không hỏi anh vì tôi nghi, đây là sự thật. Nhìn anh vui vẻ mà tôi phiền lòng vô cùng. Chắc là anh đang hạnh phúc, vui vẻ vì có người phụ nữ kia.
Được một thời gian, anh nói, anh đã yêu người con gái đó và anh không thể nào từ bỏ cô ta được. Anh bảo, anh đã đem lòng yêu cô ấy và anh nghĩ, đó mới thực sự là gia đình hạnh phúc. Anh bảo, anh muốn chúng tôi ly hôn và anh cho tôi quyền nuôi con. Lúc đó, trái tim tôi như dao cứa vào. Tôi xin anh từ bỏ chuyện tình ấy, xin anh ở lại bên tôi để con tôi không phải đau khổ. Nhưng mà anh nhất định từ bỏ, anh không cho tôi cơ hội. Tại sao anh lại từ bỏ gia đình mình một cách dễ dàng như vậy. Anh không nói một lời, anh cũng không ngại công khai chuyện ngoại tình của mình.
Thời gian trôi đi, con tôi càng ngày càng lớn và biết nghe lời mẹ. Còn anh, anh vẫn sống cô độc trong gia đình có vợ, có chồng ấy. (ảnh minh họa)
Giờ con tôi khóc còn anh vui vẻ hạnh phúc bên người ta. Tôi đau khổ quá nhưng van xin không còn cách nào khác. Chúng tôi chia tay nhau trong nước mắt, có lẽ chỉ là nước mắt của tôi. Không còn cơ hội cho chúng tôi ở bên nhau nữa, đành để anh hạnh phúc bên người ta, còn tôi cùng con đi nơi khác sống.
Chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ. May mà công việc của tôi khá tốt, thu nhập cao nên việc lo cho con không quá khó. Sau đó, tôi biết tin anh ta đã cưới cô bồ kia và họ đang sống cùng nhau. Nhưng hơn 1 năm qua, nghe đâu, anh và cô ta đã trục trặc và có ý muốn chia tay. Chỉ vì muốn giữ sĩ diện với tôi nên không đành, anh cứ cố sống như vậy với người vợ chỉ biết đào mỏ. Anh chán nản, kêu than tôi cũng không bận tâm, không nói một lời nào. Vì chúng tôi đã hết tình, hết nghĩa rồi.
Thời gian trôi đi, con tôi càng ngày càng lớn và biết nghe lời mẹ. Còn anh, anh vẫn sống cô độc trong gia đình có vợ, có chồng ấy. Rất nhiều người đàn ông đến bên tôi, theo đuổi tôi nhưng tôi chẳng màng, vì tôi không muốn con mình phải chịu khổ. Nếu như con có cha dượng, biết đâu, cuộc sống của con sẽ mệt mỏi hơn. Tôi chấp nhận tất cả, chấp nhận làm người mẹ đơn thân và nuôi con một mình, tạo cơ hội cho con sống tốt hơn, tu chí làm ăn và lo cho con. Dù là thân phụ nữ nhưng tôi tin mình sẽ làm được, tôi chẳng cần bận tâm chuyện thiên hạ bàn tán ra sao.
Làm mẹ đơn thân với tôi mà nói thực sự hạnh phúc. Còn không, sống với người chồng ấy có lẽ tôi cũng bị hành hạ và đau khổ tới chết!
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân, cực lắm con à! Cái ngày ba con bỏ mẹ mà đi, mẹ đã khóc không còn giọt nước mắt nào. Mẹ tự nhủ, những ngày tháng sau này, khi có con bên đời, mẹ sẽ không bao giờ để con nhìn những giọt nước mắt của mẹ nữa, để con gái của mẹ được sống trong vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ thật sự không muốn con...