Quà Valentine bất ngờ từ anh chồng ‘khô hơn khúc củi’ và cái kết của một tình yêu bất chấp
Bất chợt nghĩ ra điều gì đó, Lan dừng lại, ánh mắt thoáng buồn. Hôm nay là Valentine, vậy mà đến lời nói yêu thương ngọt ngào từ chồng cô cũng không được nhận…
“Anh có biết sắp tới là ngày gì không?”, Lan hỏi chồng giọng nũng nịu. Phong hời hợt: “Ngày gì? Lại có đám cưới à? Hay đám giỗ ai?”.
Lan chép miệng: “Giời ạ, Valentine , ngày lễ Tình yêu, chả bao giờ nhớ!”. Không thèm nhìn vợ lấy một cái, Phong cau mày: “Valentine là cái gì? Chồng con rồi còn vẽ chuyện, dọn cơm đi anh đói lắm rồi!”, nói xong Phong lại cặm cụi lau chùi cái xe mặc cho Lan phụng phịu đi vào trong bếp.
Anh vẫn vậy, từ lúc yêu đến lúc cưới, bé Chôm đã gần 1 tuổi, anh vẫn lầm lì, khô khan hơn cả khúc củi. Ấy vậy mà cô lại yêu anh say đắm, yêu cái vị đắng chát, thô ráp mà không phải ai cũng cảm nhận được ở con người anh.
Lan và Phong quyết định đến với nhau sau 2 năm tìm hiểu, 2 năm đấu tranh nhưng không thành. Bố mẹ Lan chê Phong nghèo lại mồ côi nên không đành lòng gửi gắm cô con gái lá ngọc cành vàng. Sự hà khắc của các cụ làm tình yêu của 2 người càng thêm nồng cháy. Lan quyết tâm Nam tiến cùng chồng xây dựng túp lều tranh, trái tim vàng. Sự liều lĩnh đã làm cô mất đi rất nhiều thứ.
Chẳng biết phải tả thế nào về người chồng khô cằn của cô. Phong đẹp trai, ít nói, sống thực tế, không văn hoa, mơ mộng. Có lẽ hoàn cảnh đã tôi luyện anh trở nên như thế. Anh tự thân lập nghiệp giữa đất khách quê người. Phong nghèo thật nhưng cái nghèo không bào mòn được nhân cách của anh, kiên định và vững vàng, xã hội có hiện đại thế nào cũng không thay đổi được người đàn ông bản lĩnh.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Từ ngày theo Phong đến lúc sinh nở, chưa một ngày nào anh để cô phải chịu khổ, từ vật chất đến tinh thần. Nhớ lại chuỗi thời gian bắt đầu đặt cược cuộc đời mình vào canh bạc tình yêu, Lan vừa rửa bát vừa nghĩ vu vơ, thi thoảng tủm tỉm cười. Cho đến giờ cô vẫn hài lòng với cuộc sống hiện tại.
7 giờ sáng, tiếng cạch cửa làm Lan tỉnh giấc, Phong đã đi từ bao giờ. Mùi xôi xíu thơm lừng lan tỏa căn phòng 30m2 chật trội. Hôm nào cũng vậy, anh dậy sớm mua đồ ăn sáng cho vợ, mua thức ăn bỏ tủ lạnh rồi trưa đến lại tranh thủ tạt qua nhà nấu nướng giúp vợ. Tối đến nếu không có việc gì quan trọng thì cơm nước xong Phong giặt quần áo rồi chơi với con cho Lan nghỉ ngơi. Mặc dù chưa khi nào cô được nghe những câu “Vợ yêu ăn sáng đi!”, “Vợ có mệt không?”, “Anh thương em!” hay đại loại như thế nhưng với cô thế này là quá đủ.
Có lần công trình ở xa, Phong phải ở lại chỗ làm, được mấy hôm thì bé Chôm ốm, quấy khóc suốt. Ngày ngày 2 lần 120km cả đi cả về anh đi đi lại lại chăm con, đỡ đần cho vợ. Nhìn chồng gầy gò mà Lan xót vô cùng, có khuyên ngăn thì anh chỉ bảo: “Anh không sao!”.
Hôm nay tăng ca nên Phong về hơi muộn, mặt mũi lấm lem nhưng nhìn thấy vợ con anh không quên nở nụ cười. Cơm nước xong xuôi, Phong xé tờ lịch trên tường hỏi Lan: “Hôm nay 14 hả em?”. Cô khẽ “vâng” vì còn mải mê với đống quần áo. Bất chợt nghĩ ra điều gì đó, Lan dừng lại, ánh mắt thoáng buồn. Hôm nay là ngày lễ Tình yêu, vậy mà đến lời nói yêu thương ngọt ngào từ chồng cô cũng không được nhận.
Phong tiến lại gần vợ, anh nắm lấy tay cô trước sự ngạc nhiên của vợ, Phong cất giọng trầm ấm: “Da em dạo này khô quá!”. Anh lại vuốt mái tóc cô: “Tóc cũng rối và xơ nhiều, mắt lại quầng thâm nữa…”. Lan mím môi: “Anh đang chê vợ đấy à?”. Không trả lời, Phong khẽ vòng tay qua lưng ôm vợ khiến cô bối rối. Lan nghĩ thầm, tự nhiên có biểu hiện lạ thế này chắc có quà gì đặc biệt cho mình đây. Trong khi Lan hào hứng chờ đợi thì Phong buông tay. Anh… đi giặt quần áo. Bao nhiêu cảm xúc bị cắt ngang một cách tàn nhẫn. Lan ngẩn người, ai bảo cô lấy “củi khô” về làm chồng.
11 giờ, bé Chôm đã ngủ say, Lan đang lúi húi dắt lại màn thì bị Phong kéo tay lại, anh nhìn cô âu yếm, ngập ngừng: “Tặng em!”. Phong dúi vào tay vợ thỏi son, anh bảo muốn cô lúc nào cũng thật rạng rỡ. Lan bông đùa: “Có thế thôi à?”. Phong thật thà thú nhận: “Còn bộ chổi lau nhà nữa, anh thấy hay nên mua cho em dùng đỡ phải cúi xuống đau lưng. Mà anh mua bằng tiền công ty mừng tuổi đấy!”. Đúng là ông chồng khờ của cô, vẫn thật thà và luôn thương vợ.
Họ mỉm cười ôm nhau hạnh phúc, cái ôm ngọt ngào hơn cả vị của kẹo socola. Giữa căn phòng trọ nhỏ hẹp, tình yêu tràn ngập, rộng mênh mang. Vậy đấy, điều tuyệt vời nhất của tình yêu không phải được nghe 3 chữ “Anh yêu em” hay “Em yêu anh” mà là… “Ta yêu nhau”.
Theo Trí Thức Trẻ
Cái kết của anh chồng không chống được cám dỗ và cô giúp việc ôm mộng làm dâu nhà giàu...
Cứ ngỡ chia rẽ tình cảm vợ chồng giữa My và Thiệu thì cô sẽ có cơ hội ngồi vào chỗ của My, làm dâu nhà giàu nhưng hóa ra cô đã lầm...
Ảnh minh hoạ
Mới về nhà chồng chưa được bao lâu thì My đã phải đối mặt với nỗi khổ đến từ mẹ chồng và cô giúp việc tên Tuyết. Tất cả là vì Thiệu và My đến với nhau trong sự ngăn cấm của mẹ Thiệu. Bà không hài lòng về My bởi cô là con nhà nghèo. Nhưng bà càng ngăn cấm dữ dội thì Thiệu càng đứng ra che chở cho My. Thấy con trai kiên trì đến cùng nên bà đành chấp nhận hôn sự dù trong lòng không muốn.
Gia đình nhà chồng dù đã có người giúp việc nhưng mẹ chồng luôn bảo My xuống bếp nấu những món bà thích. Ngày đầu về làm dâu, My không biết khẩu vị của mẹ chồng nhưng nhờ có Tuyết hướng dẫn tận tình nên mới nêm nếm hợp khẩu vị mẹ chồng. My cảm thấy thật may mắn vì ít ra ngoài chồng vẫn có nàng giúp việc đứng về phía cô.
Nhắc đến Tuyết, My thấy Tuyết là một nàng giúp việc khôn khéo nhất mà cô từng gặp. Tuyết có làn da trắng, dáng người nhỏ nhắn, biết nấu nhiều món ngon và đặc biệt rất dẻo miệng. Mỗi lần mẹ chồng không vừa lòng về My, Tuyết sẽ nói đỡ và nịnh khéo vài câu khiến bà cười không ngớt. My ý thức được rằng muốn hòa thuận với mẹ chồng, trước tiên cô phải lấy lòng của nàng giúp việc trong nhà.
Khi My đi sắm vài bộ quần áo, cô không quên mua tặng Tuyết bộ đồ ngủ rất đẹp. Đón nhận món quà của My, Tuyết tấm tắc khen ngợi và cảm ơn rối rít. Ngày hôm sau, mẹ chồng biết chuyện liền nói bóng nói gió, bà bảo : "Con dâu nhà này thật khéo, mua tặng người giúp việc bộ đồ ngủ mà không tặng mẹ chồng gì cả!". My lúc này mới cầm váy lụa dâng trước mặt mẹ chồng, cô cười tươi bảo: "Con thấy cái váy này rất hợp với mẹ, nhưng vì đường may bị sứt chỉ nên con định sửa lại!". Mẹ chồng sờ chất liệu vải rồi gật đầu hài lòng. Tuyết đứng bên cạnh sa sầm nét mặt, cô không ngờ My còn mua sẵn cho bà cái váy.
Trước ngày sinh nhật của Thiệu, My dự định gọi điện đặt bánh sinh nhật thì Tuyết ngăn lại: "Chuyện nhỏ này cứ để em, chị lo mua quà cho anh Thiệu đi!". My cảm thấy may mắn vì trong nhà có cô giúp việc tinh ý, cô lập tức đến cửa hàng chọn món quà ưng ý cho chồng. Đến ngày sinh nhật, chờ mãi vẫn không thấy bánh kem đem tới, mẹ chồng giận dữ trừng mắt nhìn con dâu. Tuyết giả bộ không liên quan khiến My chết điếng không biết giải thích thế nào. Tiệc sinh nhật hôm ấy mất vui bởi mọi người cho rằng My chuẩn bị buổi tiệc quá sơ sài.
Khi Thiệu tiệc tùng với đồng nghiệp và về nhà khuya, người thức đợi anh không phải My mà chính là Tuyết. Tuyết đỡ Thiệu ngồi vào ghế sofa rồi khẽ trách: "Chị My là vợ anh mà sao vô tâm thế? Thấy anh chưa về mà chị ấy đã đi ngủ trước rồi!". Thiệu buồn phiền nghĩ đến vợ, cảm giác chếnh choáng vì rượu và những lời xát muối của Tuyết khiến anh chạnh lòng. Tuyết bỗng nhiên ôm Thiệu rồi thầm thì: "Nếu anh chán vợ thì có em đây!". Tuyết kéo tay Thiệu và dẫn về phòng ngủ của cô, Thiệu không hề kháng cự mà cứ thế đi theo sau.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy không thấy chồng nằm bên cạnh, My hốt hoảng. Chẳng lẽ tối qua chồng tiệc tùng say xỉn rồi ngủ luôn ở công ty sao? Tối qua My ngồi ở phòng khách đợi Thiệu thì Tuyết đến gần bảo: "Anh Thiệu gọi điện về bảo sẽ về trễ, anh ấy khuyên chị ngủ trước đi!". My cảm thấy kì lạ, tại sao Thiệu gọi điện cho Tuyết chứ không phải cô? Nhớ lại điều kì quặc tối qua, My sang phòng Tuyết định hỏi cho ra nhẽ, ai ngờ lại thấy cảnh chồng và Tuyết đang ôm nhau nằm trên giường.
My hét lên khiến Thiệu và Tuyết choàng tỉnh. Thiệu cuống cuồng đứng dậy mặc vội áo quần rồi năn nỉ vợ nghe anh giải thích. My tức giận tát chồng một bạt tai, cô chỉ tay về phía Tuyết đang khóc lóc như như thể Thiệu hãm đại đời ả. My giận dữ hỏi: "Anh và cô ta ăn nằm với nhau bao nhiêu lần rồi? Trước khi cưới tôi về, có phải hai người làm chuyện này mỗi ngày không?". Thiệu đang muốn phủ nhận thì mẹ chồng bước vào, bà cười bảo: "Tôi biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Con trai tôi thật khéo chọn!". My nghe vậy chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, cô lập tức về phòng thu dọn hành lý.
Thiệu đuổi theo ngăn cản vợ, tối hôm qua mặc dù ma men trong người điều khiển nhưng Thiệu cũng ý thức được những chuyện mình làm là có lỗi với vợ. Nhưng Thiệu không ngờ vài giây không làm chủ bản thân đã gây nên chuyện đáng xấu hổ thế này. Sau khi thu xếp hành lý, My nghe tiếng khóc nức nở của Tuyết, cô ả đứng ở cửa phòng ngủ của vợ chồng My với bộ dạng áo quần xộc xệch vì mặc vội vàng. My có thể thấy rõ những vết cắn yêu chồng để lại trên thân thể của Tuyết. My căm hận nhìn chồng: "Đơn ly hôn, em sẽ viết rồi đưa anh ký. Nếu tối qua anh không gọi điện cho Tuyết khuyên em đi ngủ sớm thì chắc chuyện này đã không xảy ra!".
Thiệu sửng sốt nhìn bộ mặt cúi gằm của Tuyết, rốt cục anh đã hiểu người gây nên hiểu lầm lần này là ả giúp việc của nhà mình. Thiệu cầm mọi thứ trong tầm với ném về phía Tuyết. Ả chính là lý do khiến hôn nhân của vợ chồng anh rạn nứt. Tuyết khóc lóc chạy lại ôm Thiệu: "Anh tha lỗi cho em được không? Em sẽ bù đắp cho anh!". Thiệu đẩy Tuyết ngã xuống đất, anh gào rít: "Chen chân vào hôn nhân của người khác vui lắm sao? Biến khỏi đây ngay!". Tuyết nài nỉ van xin nhưng Thiệu vẫn lạnh nhạt đá cô ra khỏi cửa.
Lúc này, Tuyết quay sang cầu cứu chủ nhà là mẹ Thiệu nhưng bà cũng nhắm mắt làm ngơ. Tuyết cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Cứ ngỡ chia rẽ tình cảm vợ chồng giữa My và Thiệu thì cô sẽ có cơ hội ngồi vào chỗ của My, làm dâu nhà giàu nhưng hóa ra cô đã lầm. Mẹ Thiệu vốn khinh người xuất thân nghèo hèn và cô không phải là trường hợp ngoại lệ. Hơn nữa, Tuyết không nắm giữ được trái tim của Thiệu nên kết cục cay đắng này là cô đã tự chuốc lấy.
Theo Afamily
Trận 'đánh ghen' kinh hoàng và sự thật bất ngờ về anh chồng 'lăng nhăng' Có bánh ăn rồi nhưng Liên chưa bao giờ phải ăn bánh chuối chan nước mắt thế này nên nuốt không trôi. Lấy lại quyết tâm, cô hùng hổ tiến lên chuẩn bị đánh ghen khi thấy bóng Quang... Vừa dũa móng tay vừa ăn nốt quả táo của cu Bo để lại sau khi đã cắn nham nhở, Liên còn đang gật...