Quá kiên cường, cũng là một nỗi cô đơn…
Khi tình yêu cạn mòn, tự khắc bản thân sẽ không còn muốn níu kéo. Nhưng chỉ cần còn chút tình trong tim, thì dù có chia li, nhất định sẽ phải hối tiếc suốt cả quãng đời còn lại. Thế thì thà cho người ta gạt thêm vài lần, bản thân cũng vui vẻ thêm vài lần. Sau đó, thanh thản quay lưng, thanh thản đi trên những con đường sắp đến.
“Đã có lúc em nghi ngờ tất cả mọi thứ trên đời này. Khi em cảm thấy hối hận bởi đã để anh mang đi của em rất nhiều thứ; những gì em đã trao ra, và tất cả quãng thời gian mà em đã dành cho cuộc tình này…”
Nếu là tôi của những ngày tháng trước, có lẽ đã vỡ òa khóc lóc như một đứa trẻ không được kẹo. Còn bây giờ thì khác. Lòng có bị chọc sâu hay tê rát đến nhường nào thì cũng phải thanh thản mà đón nhận. Không than hờn, không chê trách. Đó không phải là loại cam chịu để ngày càng dấn thân, mà chỉ là không còn nghị lực để tiếp tục bước đến.
Cảm thấy thương, nhưng là thương mình. Thương những lần nhẫn nhịn sự gian dối và xảo trá đó để tiếp tục yêu, mong cầu có một ngày người ta toàn tâm toàn ý vì mình mà thay đổi.
Thương những hôm trằn trọc bên gối, đợi chờ tin nhắn điện thoại mà nước mắt rỉ giọt trên đôi má, bỏng rát vô cùng. Thương những đêm cãi vã, những lúc gây nhau, đau biết bao nhiêu mà nói, vậy mà cũng phải tự mình đứng lên, tự mình xoa lòng và tiếp tục yêu thương người ấy.
Video đang HOT
Thật sự mà nói, lòng tuy còn thương anh – nhưng chỉ là loại thương cảm cho mộtngười mà bản thân đã từng tha thiết yêu trong quá khứ. Điều đó cũng giống như một sợi dây bền chặt, cố gắng tơ vướng lòng mình ở lại với những thứ đã không còn thuộc về hiện tại này. Vẫn bó lấy bản thân trong những ký ức vụn tàn, nhưng mỗi lúc muốn chạm vào để thấu hết cái nỗi đau ngày ấy, lại dường như không thể.
Cảm xúc đan xen cảm xúc, bất an đan xen bất an. Lòng chẳng còn an nhàn, cũng không còn tiếc nuối. Quá kiên cường, phải chăng là một nỗi cô đơn?!
Tôi thừa hiểu, anh đang nói dối. Nhưng tôi vẫn cố gắng tin rằng mình đã sai. Căn bản mà nói, yêu một người không cần phải thống khổ đến thế. Khi tình yêu cạn mòn, tự khắc bản thân sẽ không còn muốn níu kéo. Nhưng chỉ cần còn chút tình trong tim, thì dù có chia li, nhất định sẽ phải hối tiếc suốt cả quãng đời còn lại.
Thế thì thà cho người ta gạt thêm vài lần, bản thân cũng vui vẻ thêm vài lần. Sau đó, thanh thản quay lưng, thanh thản đi trên những con đường sắp đến.
Đâu còn gì để nuối tiếc cho nhau nữa, phải không?
Theo Guu
Nếu còn yêu hãy nắm chặt tay
Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng.
"Tay trong tay là tình còn ấm
Tay buông tay rồi tình lạnh thiên thu..."
Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố? Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó?
Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa. Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi ...
Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc cốc ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.
Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá bay chia lìa, một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại...
Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi không yêu ai đó nữa. Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung. Giữ mãi một Tình yêu đã không còn có thực.
Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.
Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau ...
Theo Guu
Một người yêu lưng chừng... ... Vì đó là mối tình đầu. Một mối tình đầu tiên chết tiệt. Tôi rất ghét kiểu cô gái lụy tình như em, đã dẫm chân vào rồi là không thể nào rút ra được. Em biết rõ con đường mình bước là sai, em hiểu rõ tình cảm của mình đặt không đúng chỗ vậy mà em vẫn cứ mù quáng...