Quá khứ là thứ không thể vứt bỏ mà chỉ có thể chấp nhận!
Tình yêu như là một định mệnh. Nó đến ta không kịp từ chối, không kịp suy nghĩ. Yêu là yêu thôi.
Như một chiếc ly thuỷ tinh chạm đất. Vỡ tan.
Vào một ngày cuối đông.
- Sau này sẽ có người yêu em nhiều hơn anh. Một người có thể làm cho em hạnh phúc. Anh xin lỗi.
Anh ra đi…
Câu chuyện tình hai năm bỗng chốc kết thúc với một cái kết không nằm trong tưởng tượng của tôi. Cái giấc mơ của tôi là mặc váy cưới để đứng trước anh như một cô công chúa xinh đẹp và anh sẽ là hoàng tử. Nhưng nó quá phũ phàng với tôi. Anh nói anh thay đổi và rồi cái gì cũng thay đổi. Hoặc là xấu đi hoặc là tốt lên. Tôi hiểu rồi cái gì nó cũng sẽ thay đổi vì vốn dĩ trái đất nó cũng đâu đứng yên một chỗ. Nó vẫn xê dịch thật chậm rãi mà ta vốn không thể cảm nhận.
Và bây giờ khi trên đường đi về nhà của tôi chẳng còn hình bóng anh, không còn những cái ôm vội vàng, không còn cả những tiếng than thở. Tôi tự mình đi pha cho mình một ly capuchino và bật nhạc lên. Những điều này anh không thích. Chỉ vì chiều lòng tôi nên anh mới phải làm như thế. Tôi hiểu. Ly cà phê của tôi không có cái vị đó. Cái vị mà anh vẫn pha cho tôi. Tôi nhớ cái vị đó. Nó khó tả. Nhưng với tôi nó ngon nhất…. Mảnh ký ức của tôi cứ như một cuốn phim quay chậm. Từ từ chậm rãi. Khóc. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ. Tôi biết chia tay là điều tất nhiên chỉ là sớm hay muộn. Nhưng tôi đã hy vọng ở anh rất nhiều. Tôi cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều. Nhưng có những việc ngay cả bản thân cũng không thể ngờ tới. Chẳng hạn như việc tôi quen Hoàng – một người đẹp trai có gia thế. Nhưng tôi chẳng có ý với anh ta chỉ là đôi ba lần gặp mặt khi tôi đi kiến tập ở công ty của Hoàng. Anh ta là mẫu người của bao nhiêu cô gái mơ ước trong đó không có tôi. Tôi với Hoàng chỉ là cấp trên cấp dưới cho đến khi chia tay anh.
Hoàng hẹn tôi đến quán cà phê vào một chiều thu Hà Nội.
- Vẫn như cũ chứ?
- Ùm.
Hoàng hiểu tôi. Hoàng biết tôi thích gì và ghét gì. Ở bên Hoàng tôi thấy thoải mái nhưng không có nghĩa tôi thích anh ta.
- Bao giờ anh mới có cơ hội?
- Cho đến khi em quên hẳn anh ấy.
Tôi vân vê cốc cà phê. Hoàng nhìn tôi. Bao giờ cũng thế như. Hoàng sẽ chỉ im lặng nhìn tôi không nói.
Cơn mưa bất chợt không báo trước.
- Để anh đưa em về nhé.
- Ùm.
Cơn mưa này làm tôi nhớ anh. Tôi không thích mưa. Không thích những cái áo mưa nhưng anh lại vì sức khỏe của tôi bao giờ cũng bắt tôi phải mặc.
- Mặc đi. Ốm ra đấy.
Video đang HOT
Tôi nhớ anh dặn dò tôi. Quan tâm đến tôi thế nào. Anh bảo tôi sao cứ nhí nha nhí nhố. Tôi cũng chẳng biết. Tôi thích chui rúc vào người anh như một chú mèo. Những hồi ức cứ làm tôi bật khóc. Và tôi khóc. Hoàng thấy hết. Nhưng không an ủi không vỗ về. Chỉ im lặng. Tôi nhớ duy nhất một lần lúc đó anh chia tay tôi. Hôm ấy tôi khóc nhiều. Hoàng cũng chỉ đến bên tôi và nói:” Ổn rồi, ổn rồi “. Đấy là lần duy nhất. Cái cảm giác bị người ta bỏ rơi thật không dễ chịu tí nào. Hụt hẫng, thất vọng, đau khổ. Cái cảm giác ấy giống như ngày hôm qua vậy.
- Xuống xe đi – Hoàng gần như hét lên với tôi.
- Sao em phải như vậy? Hắn đã bỏ em đi sao em còn nhớ hắn nhiều như thế?
Tôi im lặng, chỉ khóc. Hoàng kéo tôi xuống xe. Anh ta bảo ” mưa sẽ cuốn trôi tất cả “. Anh ta chịu mưa cùng tôi. Tôi định bước đi nhưng có một bàn tay đã níu lại.
- Sẽ ổn thôi em đừng khóc nữa. Rồi cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Cái cảm giác này – Tim tôi đập nhanh,giống cái cảm giác lần đầu tiên tôi gặp anh. Cái cảm giác được che chở và bình yên.
Hôm sau anh ta ốm. Tôi biết nhưng sự ngại ngùng ngăn cản tôi. Tôi vẫn rảo bước trên đường. Hôm nay nắng nhẹ trời đẹp. Tôi muốn cho mình một ngày thật bình yên không anh,không Hoàng, không quá khứ, không hiện tại. Nhưng chỉ có mình tôi nghĩ thế.
- Vì em mà anh ốm đấy. Sao không thăm? Cái mặt cả ngố của Hoàng làm tôi phải bật cười. Anh ta bao giờ chả thế có thể xuất hiện mọi lúc mọi nơi tôi đến – Sao phải thăm?
- Vì ốm – Câu trả lời cụt lủn không đầu không cuối như thế này dường như tôi đã quen. Trên đoạn đường này hôm nay bỗng dưng trở nên kỳ lạ. Chỉ thấy người người nắm tay, người người hạnh phúc. Hình như anh ta cũng có vẻ lúng túng nhưng rồi cũng nắm lấy tay tôi. Tôi không buông,không nắm chỉ hờ hững.
Tôi hỏi Hoàng khi chúng tôi đi ca phê với nhau:
- Sao yêu em?
- Vì yêu là yêu thôi chứ sao.
Đúng vậy! Yêu là yêu thôi sao phải cần lý do. Vì hai người yêu nhau sẽ không bao giờ có lý do thuyết phục nào hết.
- Còn em? Sao ở bên anh.
- Ai bảo là em bên anh, chỉ có anh bên em thôi.
Nói xong ngoảnh sang phía Hoàng. Tôi thấy nét mặt anh ta buồn. Tôi không cố ý. Chỉ là tôi…
- Ngày mai anh có một bữa tiệc phải đến. Nếu em yêu anh thì hãy đến khách sạn Hà Nội. Còn không thì em cứ ở nhà anh không muốn ép em chuyện gì cả.
Hoàng đứng dậy ra về. Anh ta tổn thương vì câu nói ấy sao? Tự nhiên tôi hối hận, muốn xin lỗi nhưng bàn chân lại chẳng giám chạy đến.
Sáng ngày hôm sau tôi nhắn tin: ” Mấy giờ thì bữa tiệc bắt đầu”.
Một tin nhắn cụt lủn từ anh:” 19h”
Tôi thất vọng thật sự. Tôi nghĩ anh phải mừng quýnh lên và chạy đến bên tôi ngay ấy chứ. Nhưng đáp trả là sự lạnh lùng. Tôi đã nghĩ: ” biết thế này thì bảo không đi cho rồi “. Nhưng vì Hoàng tôi muốn đi một lần. Mẹ tôi bảo:” hãy biết trân trọng người yêu con “. Tôi biết anh ta là người tốt. Tôi không muốn phụ lòng nhưng không hẳn chỉ là vậy. Hình như trái tim tôi cũng đang dần chấp nhận con người này.
18h30 Hoàng có mặt dưới phòng trọ của tôi.
Tôi mặc chiếc váy đen dạ hội anh gửi cho tôi hồi chiều cộng thêm tí trang điểm. Tôi như hóa thành người khác.
- Em rất đẹp.
- Điều này em biết
Chúng tôi bước vào bữa tiệc dưới sự trầm trồ của mọi người. Họ bảo chúng tôi đẹp đôi. Tôi cũng nghĩ như thế nhưng điều tôi không thể ngờ là gặp anh ở đấy.
Tôi lại chào hỏi bằng thái độ bình tĩnh nhất và có vẻ anh đang rất hạnh phúc. Tôi lại khóc.
- Sao em ở đây.
- Em thấy ngột ngạt. Tôi vòng tay ra sau lưng ôm Hoàng. Tôi thích thế này. Anh nhẹ nhàng như cơn gió. Bình yên và an toàn.
- Mình vào nhé!
Lần này Hoàng đưa tôi đi giới thiệu là vợ chưa cưới. Tôi mặc kệ. Tôi cũng đã nói với anh thế mà. Đúng ý tôi quá ấy chứ. Tôi muốn cho anh biết. Không có anh tôi vẫn hạnh phúc và tìm được người hơn anh. Tôi vẫn sẽ sống tốt cho dù anh đã bỏ tôi mà đi. Tôi vẫn chú ý anh. Thi thoảng mắt chúng tôi chạm nhau. Nhưng một lúc sau anh biến mất. Tôi cũng về.
- Mình đi đâu hóng gió nhé!
- Ờ.
Một tay nắm tay tôi. Một tay lái xe. Tôi thấy bình yên,thế thôi. Tôi có đức tin và tôi tin vào định mệnh. Định mệnh cho tôi gặp Hoàng và cả anh. Anh làm tôi tổn thương. Hoàng làm lành vết thương cho tôi. Tôi còn yêu anh hay không bản thân tôi cũng không biết. Nhưng còn Hoàng. Tôi chắc chắn mình có yêu anh ta và tôi cũng muốn bên anh ta và làm cho con người này hạnh phúc. Chỉ là nỗi đau đó cứ dai dẳng mãi không thôi.
Hôm nay, tôi đi chụp ảnh cho bài khóa luận sắp tới. Tôi đi cùng Hoàng.
- Em khát nước.
- Để anh đi mua. Em đứng đây nhé.
Hoàng đi. Tôi cũng chụp ảnh nhưng gặp anh ở đấy.
Tôi hỏi thăm anh. Hình như anh không ổn. Tôi cũng không muốn quan tâm tới anh làm gì nữa.
- Anh xin lỗi. Em nghĩ sao nếu anh muốn quay lại.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ quay lại với anh. Cho dù câu nói này là thật hay đùa. Tôi yêu Hoàng và không muốn vì một người như anh mà đánh mất thứ gì đó. Với tôi anh đã không còn quan trọng nữa mất rồi.
Cùng lúc đó Hoàng từ đâu xuất hiện kéo tôi đi. Tôi hiểu cảm giác của Hoàng nên tôi để mặc anh ta làm vậy?
- Là người đó phải không?
- Phải.
Câu chuyện của chúng tôi bao giờ cũng thế không bắt đầu và không kết thúc. Hoàng đưa tôi về phòng trọ. Mở cửa xe và đưa tôi vào nhà như không có chuyện gì. Anh ta bình tĩnh hơn tôi tưởng Tôi chỉ tỏ vẻ vậy thôi. Chứ nếu là Hoàng tôi sẽ không thể làm được điều đó.
- Em yêu Anh- tôi nói điều này khi anh ta định quay đi. Tôi biết nếu tôi không nói thì chắc sẽ không còn cơ hội nào để nói. Và vì tôi tin vào nhân duyên. Định mệnh đã cho tôi gặp Hoàng và tôi không thể đánh mất nó như thế được.
Và trong cái giây phút ngắn ngủi ấy. Tôi đã thấy trái tim mình có nắng. Không phải quá khứ đau thương thì tương lai nó cũng thế. Một người mang đến cho bạn niềm đau. Thì cũng sẽ có một người xoa dịu đi tất cả.
Sau cơn mưa trời sẽ sáng mà, luôn là như thế…..
Theo Guu
Người đàn ông bất chấp vứt bỏ đời trai tân để được tiền tài, địa vị
Một người phụ nữ đã nếm trải bao nỗi đau trong tình yêu, trong hôn nhân, có những nỗi đau tưởng sẽ không bao giờ lành, có những nỗi đau tưởng sẽ khiến tôi gục ngã cũng không thể vùi dập được tôi thì việc để một người đàn ông nữa ra đi không thể làm khó tôi được.
Sáng sớm hôm đó anh hớt hải đến bấm chuông cửa nhà tôi chỉ để đồng ý sẽ cưới tôi, cưới một người phụ nữ hơn anh đến 2 tuổi, đã từng ly hôn và đang sống với một đứa con nhỏ. Trước đó 2 ngày anh còn nhất quyết không chịu cưới xin, không chịu chia tay người yêu để có trách nhiệm với những việc anh đã làm. Với một người phụ nữ đã từng có chồng, có con thì chuyện tình một đêm đâu có nghĩa lý gì, nếu may thì nhận được cái gọi là "trách nhiệm" của đối phương, còn không may thì coi như một đêm gió thoảng.
Thế nhưng giá như đêm đó chỉ là cơn gió thoảng thì hay biết mấy. Đằng này từ lâu tôi đã có cảm tình với anh, tôi cảm mến anh bởi tính thật thà, đẹp trai, thư sinh, lại rất chăm chỉ cần mẫn trong công việc. Đặc biệt, tôi muốn có anh cũng bởi tính cách quá chung thủy của anh khác hẳn với người chồng đa tình của tôi trước đó. Anh là cấp dưới của tôi, nhiều lần tôi tỏ ý gạ gẫm anh nhưng anh đều ra sức từ chối, tránh mặt... Anh càng né tránh tôi càng muốn chinh phục bằng được. Vậy là đêm đó, theo màn kịch tôi dựng lên anh khó có thể thoát.
Nhưng cho dù tôi có gây khó khăn đến đâu thì anh cũng một mực chối bỏ, anh nói anh yêu người con gái kia, tình yêu của anh và cô ta đã trải qua 4 năm mặn nồng, và hai người sắp tổ chức đám cưới. Điều anh nói càng khiến tôi sôi sục, muốn hất tung mọi thứ. Thế nhưng những lời quyết đoán của anh, tình yêu của anh, sự chung thủy của anh cũng không thể vượt qua được những cám dỗ của tiền tài danh vọng. Chỉ sau 2 ngày anh đã thay đổi câu trả lời nói muốn cưới tôi, muốn có trách nhiệm với tôi, muốn làm cha của con trai tôi... Dẫu biết tất cả những điều đó chất đầy dối trá, nhưng trái tim người phụ nữ đã từng đau đớn vì bị chồng phản bội lại không đủ lý trí gạt đi sự dối trá đó.
Vậy là tôi chấp nhận cuộc hôn nhân với một chàng trai trẻ mà tôi biết chắc trong đó không có tình yêu từ hai phía. Tôi vẫn luôn hi vọng anh đến với tôi không vì tình yêu nhưng cũng sẽ vì trách nhiệm. Nào ngờ mọi suy đoán, mọi niềm hi vọng của tôi đều sai, đều sụp đổ hoàn toàn. Hóa ra anh đến với tôi cũng chỉ vì tiền, vì tài sản và cũng vì căn nhà tôi đang ở.
Mới kết hôn chưa lâu anh đã đưa ra nhiều yêu sách. Lúc đầu chỉ là những yêu sách nhỏ như thăng chức, mua xe hơi, quần là áo lượt... Sau đó những tham vọng của anh ngày càng lớn hơn, anh muốn tôi trao quyền kinh doanh cho anh chỉ với lý do "Đàn ông lo sự nghiệp, đàn bà xây tổ ấm", anh muốn tôi quay về nhà làm một người phụ nữ của gia đình "tề gia nội trợ". Sau đó ngay cả căn nhà tôi đang ở cũng được anh mang ra làm yêu sách. Anh muốn được đứng tên sở hữu căn nhà nếu không anh sẽ dứt áo ra đi.
Một người phụ nữ đã nếm trải bao nỗi đau trong tình yêu, trong hôn nhân, có những nỗi đau tưởng sẽ không bao giờ lành, có những nỗi đau tưởng sẽ khiến tôi gục ngã cũng không thể vùi dập được tôi thì việc để một người đàn ông nữa ra đi không thể làm khó tôi được. Tôi cần đứng vững, mạnh mẽ để tồn tại, để mang đến một cuộc sống tốt đẹp cho con trai tôi chứ không thể ích kỷ vì bản thân mà mang hết những gì mình có biếu tặng cho một người đàn ông. Thế nên trước những đòi hỏi vô lý, những lợi dụng trắng trợn của anh tôi đã để anh ra đi và đòi lại tất cả những gì thuộc về mình.
Trước đó tôi yêu anh vì bản tính lương thiện, vì sự thủy chung son sắt của anh. Nhưng chính anh đã nhanh thay trắng đổi đen, bán rẻ 4 năm yêu thương của anh chỉ vì một chút tiền tài, một chút danh vọng thì đâu đáng để tôi yêu thương.
Theo Người đưa tin
Anh đã quên, còn em thì không thể! Em buồn nhiều, nhưng riêng nỗi buồn mang tên anh, em không thích nhắc đến. Em mang tất cả nỗi buồn của mình đổ vào con chữ, bởi một lẽ, không nói với ai, không thổn thức với ai. Càng không hò hét, thét gào lên cho thỏa như một kẻ thèm được thỏa những ngộ dại của mình. Em không khác đi...