Qua đêm với tình cũ, chồng về nhà vẫn còn hạnh họe vợ thì tím mặt bị ném thẳng thứ ấy vào người
Mặn mà với người tình nóng bỏng xong, Hùng về nhà trong trạng thái uể oải. Nhìn thấy nhà cửa bề bộn như thường lệ, Hùng hắng giọng lớn quát vợ thì tái mặt nhận lại thứ này…
Hùng và Hoa cưới nhau đã 6 năm mà vẫn chưa có con. Hùng chán nản lắm rồi nhất là mỗi lần về nhà, nhìn thấy khuôn mặt u sầu của Hoa Hùng càng cảm thấy bế tắc và mệt mỏi hơn. Anh toàn viện cớ công việc bận rộn rồi đi sớm về muộn. Thời gian vợ chồng gần gũi, chia sẻ với nhau lại càng ít.
Về phần Hoa, cô đã đi khám bác sĩ, mọi thứ đều bình thường, cô bảo chồng đi khám nhưng anh nhất định không đi. Hùng còn thẳng thừng tuyên bố với Hoa rằng, nhà anh xưa nay chẳng ai có vấn đề gì hết, đàn ông đâu lắm bệnh như phụ nữ. Hoa nghe xong chỉ biết nuốt cay đắng vào lòng. Cô hiểu, anh vì tự trọng mà không dám đi.
Có lẽ cuộc sống gia đình ngột ngạt, tính chất công việc phải tiếp xúc nhiều với khách hàng nên Hùng dễ bị dụ dỗ. Anh qua lại với Loan suốt 1 năm nay. Thực ra nhiều lúc anh rất muốn bỏ vợ để bảo Loan sinh cho anh một đứa con nhưng Hùng sợ mẹ.
Hoa vốn được mẹ anh rất cưng chiều, 6 năm qua, Hoa cũng luôn làm tròn bổn phận con hiền, cháu thảo. Chỉ có mỗi việc con cái cô ấy không được như người ta còn những thứ khác, anh chẳng thể chê Hoa ở điểm gì. Đến cô người tình nóng bỏng của Hùng, Hùng cũng chỉ chơi vui cho qua đường mà thôi. Anh hiểu, Loan đến với anh cũng vì tiền.
Video đang HOT
Hôm đó, Hùng lại ở nhà bồ qua đêm. Sáng về tới nhà, thấy nhà cửa bừa bộn hơn mọi hôm, tâm trạng lẫn thể trạng mệt mỏi vì một đêm nồng nhiệt với bồ nên Hùng vô cùng tức tối. Anh lớn giọng gọi và quát vợ. Hoa ở trong phòng ngủ đi ra, khuôn mặt cô lạnh lùng hơn ngày thường. Cô thậm chí còn chẳng buồn nghe đến những lời Hùng nói.
6 năm qua, cô đã chịu đựng Hùng quá đủ, cô thừa hiểu Hùng có bồ bên ngoài, ở với cô cũng là trách nhiệm, nhưng phận phụ nữ nếu không thể giải thoát cho nhau thì cũng không nên giam giữ nhau bởi hai từ “trách nhiệm”. Cô đã suy nghĩ rất nhiều và đi đến một quyết định.
Hùng cứ nghĩ Hoa sẽ nhẹ nhàng nghe theo như mọi hôm, lủi thủi mà làm nhưng không, thái độ của Hoa càng làm Hùng điên tiết. Anh chạy đến trước mặt tính nói câu gì đó thì Hoa ném thẳng vào anh tờ đơn ly hôn, chiếc nhẫn cưới, cả một xấp hình Hùng cùng Loan nhưng đó vẫn chưa là tất cả, tờ giấy xét nghiệm vô sinh của Hùng cũng hiện lên.
Hùng sốc và khuôn mặt bắt đầu biến sắc. Anh chưa bao giờ nghĩ Hoa sẽ làm điều này với mình, cũng chưa từng tính đến chuyện ly hôn vậy mà…Xong việc, Hoa vào phòng xách vali đi thẳng, có lẽ Hoa đã chuẩn bị trước việc này từ lâu. Căn nhà trống vắng giờ chỉ còn mình Hùng, cùng lúc nhận 2 tin sét đánh, sau này anh sẽ phải sống tiếp thế nào đây…
Theo Binhan/Phunutoday
Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể vì quá thương vợ
Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em để rồi phải hối hận như thế này.
Điều sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể nhà vợ. Ba mẹ tôi là nông dân, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quần quật suốt một năm cũng không đủ lo cho con cái. Năm 16 tuổi, tôi một mình lên thành phố lập nghiệp với quyết tâm, ý chí đổi đời. Ở cái tuổi bồng bột đó, tôi va vấp khá nhiều, bị dụ dỗ làm việc xấu cũng không ít. Nhưng cũng may mắn, tôi được người ta thương giới thiệu vào làm ở một xưởng may tư nhân.
Vợ chồng bà chủ là người sống khá tình cảm, thấy tôi hiền lành lại thật thà nên có ý nhận làm con nuôi. Ông bà cho tôi đi học xong cấp ba rồi lên cao đẳng, thời gian rảnh thì phụ việc ở xưởng. Thấm thoát 10 năm trôi qua, thằng bé còi, da đen ngày nào đã lột xác trưởng thành. Nhờ ơn dưỡng dục của ông bà chủ, giờ đây tôi đã trở thành nhân viên kinh doanh của một công ty bất động sản. Nhìn lại chặng đường đã qua, đúng là người có tâm trời không phụ, những cố gắng của tôi cuối cùng cũng được bù đắp xứng đáng.
Tôi đã sai khi quyết định ở rể - Ảnh minh họa: Internet
Em là nhân viên văn thư làm cùng công ty tôi. Em cá tính, là dân thành phố chính hiệu, được ba mẹ xem như công chúa, cưng chiều từ nhỏ. Chúng tôi gặp nhau trong bữa tiệc hàng tháng của công ty, tôi say mê em từ ánh nhìn đầu tiên. Người gì đâu nói chuyện khéo lại còn dễ thương! Xin số điện thoại nhắn tin qua lại một thời gian, chúng tôi công khai hẹn hò.
Chúng tôi chính thức qua lại với nhau được hơn 1 năm rồi quyết định đám cưới. Lúc đó, công việc cũng dần ổn định, tôi muốn lập gia đình để ba mẹ dưới quê yên lòng. Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em. Vả lại, tôi không thể ép em ở lại căn nhà của ông bà chủ được, vì vốn dĩ đó không phải là nhà của tôi. Bên cạnh đó, tôi mới đi làm chưa đủ tiền để mua nhà riêng nên chấp nhận sống ở nhà vợ.
Sau khi cưới nhau, tôi về ở rể nhà em. Thời gian đầu không có gì đáng nói, ba mẹ em vẫn xem tôi là khách nên đối xử có phần nhã nhặn, nói chuyện cũng không dám nặng lời. Quần áo của tôi đi làm đều do mẹ vợ giặt. Vì là con cưng nên bà không cho con gái đụng đến mấy chuyện này. Nhiều lần thấy áy náy, tôi nói với em nên giặt đồ riêng hoặc mang ra tiệm chứ không thể cứ để mẹ giặt hoài được. Em cứ ậm ừ cho qua, rồi cũng không để tâm đến.
Mặc dù hàng tháng tôi vẫn đưa tiền đều đặn cho mẹ vợ, phụ tiền chợ, tiền điện nước nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, tôi chẳng khác nào thằng ăn bám. Tôi không biết cưới vợ để làm gì khi mẹ vợ chính là người lo lắng, chăm bẵm cho tôi từng chút một. Em thì suốt ngày bận công việc, tuy làm cùng công ty nhưng chúng tôi ít khi gặp mặt nhau. Đến tối, vợ chồng mới thấy mặt nhau chút xíu rồi lại chuyện ai người đó làm.
Đúng là kiếp ở rể không khác nào "chó chui gầm chạn", ngày nào tôi cũng nghe hàng xóm bàn tán, mỉa mai ra mặt. Có một thời gian, công ty chạy xong dự án, tôi được nghỉ phép hẳn một tuần. Thời gian đó tôi ở nhà phụ mẹ chuyện nhà cửa, chứ ngồi ăn ở không cũng không đành. Hôm đó, thấy tôi khệ nệ bưng thau quần áo ra sân phơi, mấy "bà tám" trong xóm thấy liền lén bàn tán tôi thất nghiệp ở nhà ăn bám. Họ còn khen con của mình giỏi giang, không giống tôi, ai đời trai tráng lại đi ở rể, sống luồn cúi dưới chân người. Xấu hổ đến đỏ mặt, tôi cúi gầm mặt đi vào trong. Ba mẹ vợ không nói gì, nhưng nghe những lời đàm tiếu bên ngoài, tôi thật sự không thể chấp nhận được. Dù gì tôi cũng có công ăn việc làm đàng hoàng, có ăn bám ai ngày nào đâu.
Từ khi biết chuyện tôi ở rể, mấy thằng bạn chí cốt cũng cười khinh bỉ. Tụi nó nói đàn ông hèn mới chấp nhận cuộc sống ở rể. Ai đời đàn ông lại đi sống như vậy, người ta xem thường. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định vay mượn ngân hàng một số tiền rồi mua căn nhà nhỏ để vợ chồng dọn ra sống cho thoải mái. Đồng thời cũng khẳng định tôi không vô dụng như người ta nghĩ.
Mua nhà xong, tôi về khuyên vợ nhưng em không đồng ý. Em nói, nếu muốn tôi cứ dọn ra sống một mình, em ở lại với ba mẹ. Thậm chí còn chấp nhận ly hôn nếu tôi cứ kiên quyết sống riêng. Cũng vì chuyện đó mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt mấy hôm nay, em nói có chết cũng không sống xa ba mẹ. Ba mẹ vợ cũng hỏi đủ điều, đang yên đang lành sao lại ra ở riêng. Rồi ông bà cố gắng lấy lòng, khuyên bảo đủ thứ để tôi thay đổi ý kiến. Tôi biết phải làm sao đây? Là đàn ông không thể sống như vậy hoài được, tôi không thể để người khác xem thường mình. Nhưng vì thương em, tôi không biết làm sao cho trọn vẹn đây.
Theo Anphong/Phunuvagiadinh
Ngã ngửa với sự thật đằng sau việc nhà chồng quyết không làm giấy khai sinh cho cháu nội Tôi chỉ cười khi biết được sự thật đó. Điều duy nhất khiến tôi tự trách mình là đã để đứa con bé bỏng của mình phải chờ đợi tờ giấy khai sinh từ một người cha vô trách nhiệm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không hẳn xuất phát từ tình yêu. Tôi và anh đến với nhau qua sự giới thiệu...