Quá cố chấp nên chúng mình mất nhau!
Anh ơi, anh có bao giờ đi qua ngôi nhà cũ của chúng mình không anh? Và mỗi lần đi qua ngôi nhà cũ ấy tim anh có thắt lại… buốt nhói?
Chúng mình từng có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, cùng đi làm, cùng đi chơi và cùng cười giòn tan mỗi khi trao nhau những cử chỉ yêu thương. Hạnh phúc đơn giản ấy mình đánh mất quá nhanh để rồi giờ đây nhớ lại hai ta vẫn cảm thấy có phần tiếc nuối.
Người ta bảo rằng, vợ chồng cùng tuổi không ai bảo được ai rồi “cá mè một lứa”, điều đó có thể lấy làm lý do cho cuộc chia tay của chúng mình được không anh? Ngày đối diện nhau ở tòa, không ai nói gì, không ai trách cứ, cuộc ly hôn diễn ra chóng vánh để giải thoát cho cả hai khỏi sự mệt mỏi. Nguyên nhân ấy từ đâu? Có chăng chỉ là từ sự cố chấp của anh, của em hay của cả đôi ta?
Anh cao ngạo, bắt em phải “khuất phục” trước những ý kiến, những quyết định của anh dù những quyết định anh đưa ra đôi khi là sai lầm. Anh muốn bảo vệ những ý kiến của mình, muốn mình là nhất. Còn em, em cũng bao lần cứng đầu cãi lại, cái tuổi Canh Ngọ ương bướng như em làm sao có thể dung nạp hai chữ “khuất phục” nếu như người ấy không đủ lý lẽ thuyết phục được em. Rồi những xích mích, những cãi vã xảy ra liên tục, nguyên nhân cũng chỉ từ sự cố chấp của cả hai, không ai chịu nhường ai. Em thu mình lại, bớt lời đôi chút, anh nhẹ nhàng nhường nhịn em thêm thì có lẽ chúng mình đã không mất nhau như thế.
Trong lúc tức giận, em viết đơn ly hôn, trong lúc hậm hực anh đã ký. Ra tòa, em biết ai cũng còn yêu nhiều lắm, ai cũng còn thương nhiều lắm nhưng rồi cả hai cũng lại cố chấp không ai chịu mở lời làm hòa trước. Để rồi, khi bước chân ra khỏi cánh cổng tòa án… hụt hẫng quá nước mắt em rơi…
Anh ơi, em đang đứng trước ngôi nhà cũ của hai ta, đang nhớ về tất cả những buồn vui, những khó khăn, hạnh phúc mà hai ta từng có. 2 năm đâu phải là ngắn, trong thời gian 2 năm ấy chúng mình đã cùng có bao nhiêu kỷ niệm, giờ đây người chủ mới nên nơi xưa cũng khác, họ đã sơn sửa lại ngôi nhà chẳng như trước nữa. Em tự nhiên vô cớ tức giận, tại sao họ lại có thể phũ phàng chỉnh sửa lại ngôi nhà như vậy, nhưng họ có quyền phải không anh?
Có bao giờ anh nhớ về em? Có bao giờ anh tiếc nuối về những hạnh phúc đã mất chỉ vì sự cố chấp? Còn em, em đã mơ hồ nhận ra những đau đớn, day dứt khi để mất những yêu thương, đã bao lần em muốn chạy đến chỗ anh, muốn ôm lấy anh mà vỡ òa bao cảm xúc yêu thương bị kìm nén, giam cầm. Em sẽ nhún nhường hơn, sẽ bỏ đi sự cố chấp của bản thân để làm một người vợ dịu dàng bên anh. Chúng mình làm lại từ đầu được không anh?
Nhưng em sợ lắm, liệu rằng khi em đã “xuống nước” với anh, anh có thay đổi, có nghiêm túc nghĩ đến sự vun đắp hay lại tự cao mà ôm trọn những ý kiến của anh? Em sợ những lần anh quả quyết “phải mua xe”, còn em thì ngăn lại “mua vàng anh ạ!”, anh thì nghĩ rằng mua xe cho bằng người ta, mua xe là để đi lại chứ có mất đi đâu cái gì. Nhưng chúng mình mỗi đứa đã có một chiếc xe rồi còn gì dù nó không phải xe ga đắt tiền nhưng nó chỉ là phương tiện chứ đâu phải thứ để hơn thua với cuộc đời? Còn em muốn mua vàng, không chỉ là “đồ trang sức chỉ để khoe thiên hạ” như anh bảo, chỉ là em muốn có “chút của để dành” đề phòng những biến cố xảy ra, em đã giải thích nhưng anh khăng khăng với suy nghĩ của riêng anh. Rồi anh thấy đấy, sau một lần cho bạn mượn xe, họ đi bị va quyệt, xe sửa lại cũng đâu còn nguyên cuối cùng phải bán đi với giá chỉ còn non nửa. Vậy mà, anh cũng không công nhận mình sai. Rồi nhiều lần cố chấp hơn thế, liệu anh có thay đổi, một chút thôi nghe em trong những lần tranh luận?
Em sợ sự mệt mỏi, em sợ những cuộc cãi vã, em sợ tính cố chấp của hai” thằng” Canh Ngọ… Nhưng trái tim em đang nhớ anh nhiều lắm, em không biết phải làm gì để trọn vẹn với cảm xúc của con tim…
Video đang HOT
Theo Emdep
"Anh chỉ là 1 thằng cóc ghẻ"
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Chào bạn Anh Quân - Tác giả tâm sự "Tôi muốn dùng clip ân ái bỉ ổi để đe dọa em".
Đọc bài viết của bạn, bản thân tôi rất cảm thông với nỗi lòng bạn đang mang. Nhưng đúng như bạn nghĩ, tôi đánh giá bạn là người đàn ông tốt.
Vì quá yêu và hối tiếc cho tình yêu mình vun đắp bấy lâu nên bạn mới có ý định níu kéo chứ chưa thực hiện. Như vậy bạn còn rất biết suy nghĩ hơn khối đàn ông khác. Lòng con người tham lam vô đáy, có được cái này rồi thì lại muốn có thêm cái kia. Kể cả trong tình cảm cũng vậy, có người yêu rồi nhưng vẫn muốn được người khác quan tâm và để ý tới.
Điều đơn giản đó tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích mình được nhiều người quan tâm và để mắt tới. Nhưng trong lòng tôi thì chỉ ấp ủ hình bóng của một người duy nhất. Một người có thể làm trái tim tôi đau và biết làm cho tôi vui, hạnh phúc.
Nhưng dường như tình yêu nó như một trò đuổi bắt. Tôi cố chạy theo cuộc tình mà tôi cho là lý tưởng thì tôi lại phải đối mặt với những anh chàng si mê tôi đến điên dại. Tôi phải chạy trốn để không gặp họ nữa vì tôi không thể mở lòng để đón nhận họ được.
Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Nhân đây tôi cũng kể một câu chuyện buồn. Lúc là sinh viên năm thứ hai, đợt đó tôi nạp card điện thoại xong, tôi kiểm tra tài khoản hiện ra một số rất đẹp. Tinh nghịch tôi liền lấy máy nháy vào số điện thoại y như số tiền trong tài khoản điện thoại của tôi.
Sau khi nháy máy thì có đổ chuông, tôi sợ quá tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau có người gọi lại, tôi bắt máy và bảo do nhầm và xin lỗi. Người đàn ông đó tắt máy đi và một lúc sau anh gọi lại hỏi tôi đang ở đâu? làm gì? bao nhiêu tuổi? cho anh làm quen.
Thấy anh cũng nói tiếng dễ thương thân thiện nên tôi đồng ý. Từ đó ngày nào anh cũng "nấu cháo" điện thoại với tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như thế khoảng 5 tháng. Ngày nào không nghe được giọng nói của tôi là anh điên cuồng ngộ dại.
Anh làm nghề sữa xe máy. Tôi không phân biệt nghề nghiệp gì hết miễn sao người ta tốt và làm bạn mình. Có một ngày anh ta tỏ tình nói rất yêu và muốn gặp mặt ngay thời điểm bây giờ. Tôi thì lại sợ sau khi gặp mặt sẽ làm cho chúng tôi xa cách nên vẫn ngần ngại.
Rồi anh nhắn tin tôi ít trả lời, anh gọi điện tôi ít nghe máy. Anh quan tâm tới tôi từng ly từng tí, có lúc tôi tưởng anh đã yêu được mấy năm và quá hiểu về tôi nữa thì phải.
Tôi suy nghĩ một thời gian và một buổi sáng tôi nhắn tin "Em nhớ anh và rất muốn được gặp anh". Chiều hôm đó anh chạy mấy trăm cây số xuống thành phố gặp tôi. Lúc nghe anh xuống thăm lòng tôi thấy vui vì không biết nhìn anh như thế nào.
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng xấu trai đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Tôi dẫn anh về phòng chơi nhưng thực sự trong lòng không được vui với bạn bè. Tôi cũng cố tình đi xa anh ra. Lúc đó sắc mặt tôi biến chuyển rõ rệt, nhưng lời nói tôi dành cho anh vẫn rất tế nhị và ngọt ngào.
Tôi biết anh đang rất buồn và đang tự ti về hình thức xấu trai của chính mình. Thấy ngoại hình của anh là tôi cũng sởn gai lấy đâu ra cảm hứng mà đánh mắt đưa tình. Tôi biết anh là người rất tốt, nhưng tôi không thể cho anh một tia hi vọng.
"Chạy 200 cây số chắc anh mệt lắm" tôi vẫn rất quan tâm để anh không thấy mình bị bỏ rơi khi xuống gặp tôi. Ngồi được một tiếng thì anh xin phép về vì trời đã tối. Tôi tiễn anh ra về mà thấy buồn vì quá thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nên nhìn ánh mắt anh xa xăm vô vọng.
Sau khi về tới nhà, anh nhắn tin cho tôi "Anh vui và hạnh phúc khi gặp được em - người anh thương nhớ bấy lâu". Trời ơi tôi nghe lạnh hết cả người. Lấy lại bình tĩnh tôi hỏi "Anh đi xa có mệt không?". Anh nói "Gặp được và thấy em là anh vui quên hết mệt nhọc".
Tôi biết anh dành thiện cảm cho tôi nhiều lắm. Anh cũng không quên nói rằng "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?". Lúc đó tôi chẳng biết nói gì nên bảo "Thôi cứ để thuận theo tự nhiên anh nhé. Anh là người tốt, em vẫn rất yêu quý anh".
Điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi thưa dần, tôi biết anh mặc cảm. Tôi có động viên để anh ít buồn nhưng anh chìm trong men rượu. Câu cuối cùng anh dành cho tôi "Em mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Anh chúc em hạnh phúc".
Và thế là anh đổi luôn số điện thoại, tôi không còn liên lạc được nữa. Giá như ngoại hình của anh cũng ấm áp như trái tim anh thì có lẽ tôi đã yêu.
Tôi không quá ham về hình thức nhưng ít ra anh cũng phải nhìn được. Đằng này anh ấy quá xấu, xấu trai nhất trong những người tôi đã từng gặp (người đen như dân tộc, răng cũng đen, môi cũng đen. Ngoại hình thì nhìn khắc khổ và không muốn nói là quá lôi thôi).
Anh nói: "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?"
Tôi biết ngoại hình đó cũng không phải anh tự muốn vậy nhưng đúng là quá thiệt thòi cho anh. Tôi hi vọng anh sẽ kiếm được người con gái thật sự yêu về tâm hồn và yêu hết con người anh.
Vì thế, đúng là hình thức không là tất cả nhưng nó cũng đóng một vai trò trong tình yêu. Có tấm lòng tốt nhưng không có ngoại hình thì cũng không thể có tình yêu trọn vẹn. Anh đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp mà tôi không bao giờ quên. Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Như bạn Quân đây, tình yêu không thuộc về mình nữa bạn níu kéo cũng không bao giờ hạnh phúc. Mà có được nhau rồi thì nó đã không còn nguyên vẹn để bạn không nhớ về sai lầm của cô ta sao?
Cũng như anh chàng trong bài, anh ấy có níu kéo tôi thì anh ấy chỉ nhận thêm đau khổ nên tự động rút lui để khỏi suy nghĩ cho nặng đầu. Tôi suy nghĩ thiển cận nên cũng đâu có xứng đáng với tâm hồn anh ta.
Bạn hãy quên và tìm cho mình người con gái khác. Đừng dằn vặt chẳng có lợi cho bản thân đâu bạn mặc dù bạn rất cay cú vì đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Tôi hi vọng bạn sẽ gặp được người con gái.
Theo VNE
Cách vạch mặt cô nàng "thợ mỏ" chính hiệu quá trơ tráo? Chị ấy than laptop hỏng, sửa đi sửa lại tốn cả đống tiền. Anh trai em mang luôn macbook của anh cho mượn mà chẳng thấy đòi lại. Cái iphone mua bằng cả tháng lương, anh cũng đưa luôn cho người yêu "dùng tạm" sau một lần chị ấy than điện thoại tậm tịt. Nói thật, em cũng không phải độc giả thường...