Qua cầu rồi rút ván…
Tuấn bảo, &’cứ yêu nhau đi, cứ yêu hết mình hết dạ, cứ hiến dâng cho nhau khi đang nồng thắm, chuyện đâu sẽ có đó’.
Nếu còn yêu nhau, chẳng ai lại dại mà bỏ nhau. Nên nếu em thật lòng yêu anh,em chẳng cần phải suy tính thiệt hơn, toan tính quá nhiều. Chỉ cần bây giờ chúng ta cảm thấy cần nhau, khát khao nhau, thế là đủ’. Phải nói Tuấn nói không sai và lời Tuấn ngọt như mía lùi khiến bất cứ người con gái nào cũng phải động lòng. Tuấn nhìn vào mắt tôi, nhìn thật sâu, đầy tình cảm và ẩn ý để thốt ra những lời như vậy. Gần như rất chắc chắn vào tình cảm của mình và dường như Tuấn muốn, tương lai chúng tôi là của nhau, thuộc về nhau.
Từ ngày quen nhau, Tuấn chưa có biểu hiện gì của một người không nghiêm chỉnh. Từ lúc tán tỉnh tới lúc yêu, mọi thứ đều rất nghiêm túc. Tuấn có ngoại hình đẹp trai, vốn không được lòng tôi vì tôi thường rất cảnh giác với những gã hình thức. Nhưng chính sự trong sáng, cách nói chuyện dí dỏm, khôi hài và sự thông minh của Tuấn đã khiến trái tim tôi rung động. Tôi yêu Tuấn…
Tình yêu ấy cứ tự nhiên đến sau mỗi lần Tuấn đến đón tôi đi cà phê, đi ăn và đi dạo. Cảm giác được ở bên một người mà mình quý mến, thời gian trôi nhanh thật. Nhiều khi ước buổi tối thật dài để được tâm sự nhiều hơn.
Có vẻ như anh không hài lòng về cách ứng xử của tôi, nên những lần sau, anh chủ động đưa tôi đi chơi khuya và đưa tôi vào nhà nghỉ với lời hứa sẽ không làm gì. (Ảnh minh họa)
Cái lần Tuấn nắm lấy bàn tay tôi và áp lên má mình một cách bất giác, người tôi mềm nhũn ra, cảm giác đó đích thực là tình yêu. Nhiều khi tôi còn tự nhủ &’hay là tại mình chưa yêu bao giờ nên khi có đàn ông gần mình, mình cảm thấy lạ như vậy?’. Nhiều lần tôi kiểm chứng bằng cách thử cầm tay người đàn ông khác nhưng không giống như khi bàn tay Tuấn chạm vào tay tôi, rạo rực, cảm giác khó tả vô cùng. Tôi tin đó là tình yêu. Và cứ như thế, chúng tôi dù không ai nói với nhau lời yêu nhưng cảm nhận trong trái tim đích thị là tình yêu, không thể nào khác được. Tuấn nhìn tôi âu yếm, nắm lấy tay tôi và hôn lên đôi bàn tay nhỏ bé. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ trái tim anh truyền qua. Tôi yêu anh nhiều lắm!
Anh đã tỏ tình với tôi vào một đêm rất lãng mạn, có nến, có hoa. Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Có lẽ là lần đầu được yêu nên đối với tôi, những thứ đó quá xa xỉ, tôi không dám tin có ngày mình lại ngập tràn trong hạnh phúc như vậy.
Video đang HOT
Tuấn biết tôi chưa từng yêu ai nên anh luôn gây cho tôi những bất ngờ làm tôi si mê anh. Tôi yêu anh đến điên dại, cùng anh xây dựng kế hoạch tương lai và rồi còn tính cả chuyện sinh bao nhiêu đứa con. Chúng tôi vẽ ra một tương lai như mơ, và đó là tất cả những gì tôi hi vọng ở Tuấn.
Tuấn bắt đầu biết cách làm cho tôi phải phụ thuộc vào anh vì tình yêu. Sau những lần hẹn hò lãng mạn cà phê, nước uống, rồi đi chơi, anh thay đổi cách tán tỉnh tôi. Anh thường hay chọn những chỗ kín đáo chỉ có hai đứa và anh ôm hôn tôi. Tôi lẩn tránh vì ngại ánh mắt của người khác, có vẻ không được lịch sự ở chốn công cộng nhưng anh cứ bảo như thế không sao, vì người ta hay thiết kế như vậy để phục vụ những đôi yêu nhau. Nói thì nói vậy nhưng tôi lo lắng lắm, sợ người khác nhìn thấy sẽ không hay ho gì.
Có vẻ như anh không hài lòng về cách ứng xử của tôi, nên những lần sau, anh chủ động đưa tôi đi chơi khuya và đưa tôi vào nhà nghỉ với lời hứa sẽ không làm gì. Giá như tôi đã yêu vài người, có lẽ tôi sẽ không tin lời nói của anh. Nhưng vì tôi chưa yêu ai, thế nên, việc anh nói tôi tin. Tôi nghĩ, hai người có thể nằm cạnh nhau và tôi có thể cương quyết không làm gì, anh sẽ không thể động được vào tôi.
Anh ta biết, tôi bây giờ chính là người theo đuổi, quỵ lụy anh, tôi đã trao thân và quá yêu anh, tôi không thể từ bỏ anh. (ảnh minh họa)
Nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ. Anh đưa tôi vào nhà nghỉ và cứ lấn tới người tôi, anh dường như không cho tôi làm chủ bản thân mình. Anh ôm ghì lấy tôi, nói muốn có được tôi và như thế, tôi phải thuộc về anh.
Dù vậy, tôi cũng không hề trách anh, giận anh, có lẽ vì tôi quá yêu anh. Tôi buồn vì anh không tôn trọng tôi nhưng bây giờ thì mọi thứ quá rõ ràng rồi, tôi không thể rút lui được. Tôi vẫn sẽ phải chấp nhận chuyện này và yêu anh. Nhưng thật không ngờ, cơn ác mộng ập xuống đầu tôi. Sau lần vui vẻ bên tôi, anh thay lòng. Anh bắt đầu dở thói trăng hoa, anh gái gú lăng nhăng, nhắn tin gọi điện với rất nhiều cô gái. Anh thường không ngại khi nói chuyện tình tứ với họ trước mặt tôi. Anh coi tôi không ra gì. Anh biết tôi yêu anh, chấp nhận anh nên anh ta không hề bận tâm tới sự xuất hiện của tôi.
Anh ta biết, tôi bây giờ chính là người theo đuổi, quỵ lụy anh, tôi đã trao thân và quá yêu anh, tôi không thể từ bỏ anh. Vậy đó, anh trở mặt, anh đúng là một gã Sở Khanh chứ không phải là người tử tế như tôi đã từng nghĩ. Anh yêu tôi nhưng chỉ lợi dụng thân xác tôi mà thôi, còn bây giờ, anh đã rút ván sau khi qua cầu. Anh không thèm đả động gì tới tôi nữa, chỉ khi nào anh muốn được vui vẻ với con gái, anh mới gọi tôi. Còn anh mặc những cuộc gọi điện và tin nhắn của tôi. Tôi buồn quá. Có lẽ anh không còn yêu tôi nữa, anh đã lợi dụng tôi xong rồi và giờ, tôi trở thành kẻ bám theo anh như con đỉa. Tôi cảm thấy xấu hổ và bị xúc phạm. Có lẽ ngày chúng tôi chia tay không xa mà thôi… Có phải tôi quá dại khi đã yêu người đàn ông này không?
Theo Khampha
Ai cũng phải sống với cuộc đời thực tại
Hãy quên mọi thứ thuộc về tình yêu của chúng ta, có chăng giữ lại là một chút tình bạn cho ngày hôm nay.
Đám cưới của anh diễn ra trong niềm vui hân hoan của hai bên gia đình, trong sự chúc tụng của bạn bè, trong niềm hạnh phúc của người con gái anh gọi bằng vợ. Còn anh, cảm xúc trong anh khi nhìn thấy em tới dự đám cưới như thế nào?
Có một chút tiếc nuối nào không anh? Hay chỉ là sự thờ ơ của một người đang cố phải quên đi tất cả. Em đã đọc được trong mắt anh một cái nhìn bối rối. Xin anh đừng như thế. Hãy gật đầu chào em như chào một người bạn cũ. Kỉ niệm bỏ lại phía sau lưng đi anh nhé. Ngày hôm nay, người nắm tay anh bước vào lễ đường là cô ấy, là cô ấy chứ không phải em. Hãy sống vì thực tại đó được không anh?
Nếu anh hỏi em rằng em có tiếc nuối cuộc tình với anh không thì câu trả lời là có. Nói không chỉ là một sự dối lòng. Mà anh thì quá hiểu em nên em không thể lừa gạt anh bằng một câu trả lời giả dối ấy. Vì thế em thật tình thú nhận. Em tiếc nuối, tiếc đến xé lòng khi chấp nhận buông tay anh. Làm sao em có thể bình thản cho được khi gần 4 năm tuổi trẻ gắn bó bên anh, cùng anh vượt qua những khó khăn, xây dựng biết bao hoài bão. Những kỉ niệm đó đâu phải chỉ là một chút vu vơ mà là quãng một phần đời không thể nào quên được. Em khó có thể dối lòng rằng em thấy nhẹ tênh khi anh ra đi.
Em tiếc nuối vì cuộc tình mình sang ngang nhưng em không hận thù (Ảnh minh họa)
Nhưng nếu anh hỏi em rằng em có đớn đau và thù hận khi anh lấy người con gái khác hay không thì câu trả lời là không.Vì đó là duyên phận anh ạ! Chúng ta có duyên mà không có phận. Cuộc đời cho em và anh gặp nhau, cùng nhau trải nghiệm một quãng đời đáng nhớ rồi buông tay, mỗi người lại tiếp tục cuộc hành trình mới của mình bên một người khác thuộc về chính chúng ta. Vì thế có gì để oán, để hận, để mất niềm tin?
Rời ghế đại học sau 4 năm mơ mộng, cả em và anh đều nhận thấy rằng cuộc sống không giống như những gì ta tưởng tưởng. Em và anh đều va vấp, đều bị tổn thương bởi thực tế ngoài kia phũ phàng quá. Tình yêu của chúng mình cũng vì thế mà phai nhạt dần. Cuộc sống cứ cuốn ta đi đến khi ngoảnh lại mới nhận ra rằng mình đã bỏ lại sau lưng cảm giác của đối phương. Một sự cô đơn và trống rỗng lớn trong cõi lòng khiến sự xa cách ngày càng lớn.
Và rồi khi ta nhận ra rằng tình yêu không phải là thứ duy nhất cứu cánh chúng ta khỏi những khó khăn, em và anh đã dũng cảm nhìn vào thực tế. Thực tế là chúng ta đã không dám đấu tranh đến cùng vì tình yêu này. Thực tế là chúng ta đều sợ những khó khăn phía trước và chấp nhận buông tay nhau sau những mệt nhoài của cãi vã, dằn vặt...
Hãy sống với cuộc đời hiện tại của mình anh nhé. Chuyện tình đôi ta là quá khứ mất rồi (Ảnh minh họa)
Anh trở về với vùng quê nơi anh sinh ra và lớn lên, nơi cách em bằng một nửa chiều dài đất nước. Ở nơi đó anh thiết lập một cuộc sống không có em và dường như mọi thứ dần ổn định hơn. Anh cưới vợ. Đó là điều tất nhiên. Anh cũng đã trân trọng tình cảm cũ tới mức đợi 3 năm sau khi chia tay em anh mới tiến xa hơn với hạnh phúc mới của mình. Điều đó đủ làm em an lòng rồi anh ạ. Dẫu sao em và anh cũng đã có với nhau một cuộc tình trọn vẹn. Một cuộc tình mà khi rẽ ngang ta không giữ lại trong nhau những hận thù.
Ngày hôm nay anh cưới, xin hãy cất đi ánh mắt nhìn em đầy đắm đuối ấy. Nhớ rằng từ nay trở đi, người con gái duy nhất được đón nhận sự yêu thương ấy từ anh chỉ là vợ anh thôi nhé. Em là quá khứ mất rồi. Một quá khứ dẫu có đẹp hay đau khổ thì cũng là cái qua rồi. Hãy quên mọi thứ thuộc về tình yêu của chúng ta, có chăng giữ lại là một chút tình bạn cho ngày hôm nay. Ai cũng phải sống với cuộc đời thực tại. Nhớ nhé anh!
Theo VNE
Anh bỏ rơi sau khi đã làm tôi vô sinh Vì yêu anh, sống thử với anh mà tôi trở thành người phụ nữ vô sinh sau 2 lần phá thai. Giờ anh lại bỏ tôi. Hiện tại tôi như người rơi xuống vực sâu, tôi không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nỗi đau quá lớn này. Tôi mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết...