Phút vùng dậy khôn ngoan của người phụ nữ nhẫn nhục suốt 20 năm
20 năm bị chồng đánh đập, gò bó cuối cùng chị Phương cũng nghĩ được cách trị chồng. Chị nói, “Biết trước sẽ sướng thế này thì mình phải đòi ly hôn từ 20 năm trước”.
Kể về câu chuyện của bản thân mình chị Phương cố gạt đi những giọt nước mắt, cố giấu đi nét mặt đau khổ khi nghĩ đến quãng thời gian phải cố gắng chịu đựng sống với người chồng vừa vũ phu vừa gia trưởng.
Chị Phương và chồng cùng là giáo viên trường tiểu học, hai vợ chồng cùng công tác một trường, kết hôn hơn 20 năm, đã có 2 mặt con, trai gái đủ cả. Nếu chỉ biết đến đó thì ai cũng nghĩ gia đình chị hạnh phúc lắm. Nhưng chẳng ai có thể ngờ nổi chị Phương phải sống khổ sở suốt 20 năm trời để cố im cửa nhà, giữ danh tiếng cho gia đình, con cái.
Chồng chị là người đàn ông gia trưởng, ở trường vui vẻ với học sinh bao nhiêu thì ở nhà lại xét nét, ác khẩu với vợ con bấy nhiêu. Đời thủa nhà ai, đều là những nhà trí thức mà tư tưởng của chồng chị Phương lại cũ rích, lạc hậu đến thế. Hễ vợ đi làm về chỉ muộn 5 phút thôi cũng đủ để “lĩnh án” đứng chờ ngoài cửa đến cả tiếng.
Ảnh minh họa.
Anh Hoài chồng chị Phương có thói quen về nhà là đóng sập cửa, vì thế mà việc vợ hay các con về nhà muộn đều phải đứng ngoài cổng hết. Bởi anh “chu đáo” đến nỗi lịch công tác, giờ giấc làm việc, thời khóa biểu của con cái anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu có việc đợt xuất thì vợ con anh phải báo với anh, được sự đồng ý của anh thì mới được về trễ, còn không thì đừng có mơ đến chuyện la cà, ghé các shop nọ, quán kia, hay đàn đúm bạn bè…
Video đang HOT
20 năm sống chung với chồng chị tủi nhục vô cùng, đến về nhà mẹ đẻ chị cũng phải bẽn lẽn, chờ có dịp, vui lòng chồng. Đứa con gái đầu của anh chị cũng phải sống khổ sở với người cha gia trưởng như anh Hoài. Cho đến ngày con bé lên thành phố học đại học thì mới thoát được cảnh gò bó của gia đình. Chỉ có cậu con trai thứ 2 năm này cũng 16 tuổi là vẫn phải cam chịu số phận như mẹ.
Chị Phương nghẹn ngào kể thêm, khi biết con trai có người yêu, anh Hoài không nghĩ trước nghĩ sau, không giữ thể diện cho con cái mà thẳng tay tát con trước mặt bạn gái, về đến nhà còn đánh con thừa sống thiếu chết. Con trai 16 tuổi đủ lớn để cảm thấy xấu hổ, vậy mà một người cha – một người làm nhà giáo lại dạy dỗ con theo cách đó khó lòng mà khiến con cái phục. Qua lần đó, cậu con trai học hành sa sút, tính cách trở nên lầm lì, ít giao tiếp với bạn bè, và cũng không bao giờ gần gũi bỗ, không bao giờ chia sẻ tâm sự với cha mẹ.
Khi đó chị Phương lo con trai sẽ bị trầm cảm nên cũng không ít lần chị tỉ tê khuyên chồng nên thay tính đổi nết, vậy mà chồng chị không nghe, còn đánh chị thâm tím mặt mày. Vì không chịu được cảnh sống khổ sở như vậy, chị phương quyết không giữ thể diện, không sợ dư luận đàm tiếu một mực đòi li hôn.
Đây là lần đầu tiên sau 20 năm nhẫn nhục chịu đựng chị Phương mới có can đảm đưa ra tờ đơn li hôn. Ban đầu anh Hoài còn nghi ngờ, nghĩ là chị dọa dẫm. Thế nhưng sau đêm cãi nhau đó chị Phương đưa cậu con trai lớn về nhà ngoại ở. Gần 1 tuần anh Hoài không thấy chịu về nhà, đến trường thì hay tin chị Phương xin nghỉ phép, lúc ấy anh Hoài mới tin chắc lá đơn li hôn đó là thật. Lần đầu tiên anh sợ mất vợ, anh về nhà ngoại đón vợ con nhưng gia đình chị không đồng ý, bản thân chị cũng không đồng ý.
Anh Hoài năm lần bảy lượt chờ đợi, túc trực trước cửa nhà vợ để xin được đón về nhưng lần này chị Phương không dễ nhượng bộ. Cho đến khi anh Hoài đồng ý ký vào cam kết, không đánh vợ, không gia trưởng, không gò bó con cái,… buộc anh phải thay tính đổi nết thì chị Phương mới chịu về nhà.
Hơn 1 năm kể từ đó đến nay chị Phương mới thực sự được sống an nhàn, đến tiếng thở cũng dễ chịu hơn. Căn nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười của ba mẹ con, việc chị đi làm về có chậm trễ đến 30 phút hay cả tiếng cũng không còn sợ nữa. Anh Hoài, vì sợ mất vợ nên từ đó cũng im bặt, không dám hăm dọa vợ con.
Thế nhưng đến khi câu chuyện chị Phương kể gần kết thúc, giọng nói chị tươi hơn hẳn, có lẽ vì hiện tại chị Phương đang hạnh phúc. Chị cười lớn: “Biết mọi chuyện tốt thế này mình đòi li hôn sớm hơn. Hóa ra đàn ông cứng rắn đến mấy thì nếu còn yêu vợ đều sợ vợ bỏ hết…”.
Theo PNVN
Tôi ngoại tình vì chồng sống chết không chịu ký đơn li hôn
Tôi cũng không biết anh níu kéo cuộc hôn nhân này làm gì nữa, nhưng tôi thì đã khô kiệt cảm xúc và chán lắm rồi.
Đến tận giờ phút này tôi vẫn luôn nghĩ, sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình là lấy người mà tôi không yêu. Tôi gật đầu lấy anh cũng chỉ vì bố mẹ tôi thích, vì nhà anh môn đăng hộ đối, và anh có công việc tốt, kiếm ra nhiều tiền.
Mặc dù vậy, nhưng chồng lại yêu tôi thật lòng, anh chăm sóc, quan tâm và đối xử rất tử tế với tôi. Có thời điểm trước khi diễn ra đám cưới, tôi cũng nghĩ hay là hủy hôn, vì tôi thấy trong lòng mình hoàn toàn nguội lạnh. Nhưng rồi sau đó lại chặc lưỡi, thôi thì tìm được người yêu mình, lại có kinh tế, như vậy là ổn rồi, chẳng phải đã quá đủ cho một cuộc hôn nhân.
Nhưng rồi cuộc hôn nhân với tình yêu không trọn vẹn nhanh chóng xảy ra mâu thuẫn. Anh vì yêu tôi nên ghen tuông, kiểm soát, tôi vì không yêu anh nên thấy vậy rất khó chịu, mất tự do. Anh vì yêu tôi nên luôn quan tâm tôi, mong tôi cũng ngọt ngào với anh như vậy, nhưng tôi không làm được, bởi trong lòng tôi không muốn.
Ảnh minh họa
Cứ như thế, hai đứa đi cạnh nhau, cuộc song hành đầy chán nản và mỏi mệt. Ngay cả khi tôi sinh con, cuộc sống vẫn không có gì cải thiện. Tôi chán lắm, chẳng muốn nói gì, cũng chẳng cười, chỉ hay cáu kỉnh, gắt gỏng, đá thúng đụng nia. Người ta nói không ưa thì dưa có dòi cũng chẳng sai. Tôi thấy phiền phức bởi tình yêu của chồng.
Khi con tròn 3 tuổi, tôi nói muốn ly hôn, chồng không đồng ý, anh khóc lóc, níu kéo, còn dọa tự tử nọ kia. Bảo xin hãy cho anh thêm thời gian, nhất định sẽ làm tôi yêu anh. Bố mẹ tôi biết chuyện, chửi bới tôi không ra gì, còn nói tôi mà cứ thế, ông bà sẽ từ mặt. Sướng không muốn còn muốn gì nữa.
Thế rồi trong chuỗi ngày nhạt nhẽo, buồn bực ấy, tôi vô tình gặp lại một anh bạn ngày trước từng theo đuổi. Đến giờ anh vẫn chưa lấy vợ. Tôi và người đó nhanh chóng kết thân lại, gặp gỡ hẹn hò, thu thực anh như làn gió mới thổi vào cuộc sống ngột ngạt của tôi. Chúng tôi vụng trộm với nhau, và say mê nhau như điếu đổ.
Tôi không định che giấu mối quan hệ sai trái này. Tôi muốn chồng tôi biết để anh chấp nhận ly hôn. Tôi cũng chẳng biết sau đấy tôi sẽ thế nào, vì thú thực, tôi không có ý định tái hôn với người tình bây giờ, chỉ là tôi muốn được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này, thế thôi.
Tôi làm vậy có ích kỷ và tàn nhẫn quá không? Dù sao chồng vẫn yêu thương tôi thật lòng, nhưng để tiếp tục cuộc hôn nhân không tình yêu này, tôi thấy khó khăn quá. Xin hãy cho tôi lời khuyên?
Theo PNVN
Lời xin lỗi muộn màng của người chồng sau 20 năm bội bạc Thanh xuân, tuổi trẻ của anh dành cho cô nhân tình. Đến khi về già, chân mỏi, đầu gối chùn anh mới trở về xin vợ con tha lỗi để giang tay đón nhận. Hỏi rằng, tôi biết đón nhận lại người chồng bội bạc đó như thế nào đây? Đời phụ nữ chỉ mong có được tấm chồng để nương tựa, còn...