Phút lỡ lầm…
Chiều qua, chị đã quay mặt đi giấu đôi mắt đỏ hoe và nét buồn cố hữu. Em lặng thinh, đưa mắt nhìn đứa cháu đang vô tư chơi một mình.
Cháu của em đã hơn năm tuổi, mà mỗi lần có rượu, anh rể lại đay nghiến chị về lỗi lầm thời tuổi trẻ. Ám ảnh câu chuyện của chị, em không làm sao có thể nhẹ nhàng mà đến với anh…
Ngày người ta bỏ em đi, em là một đóa hoa mà “con ong đã tỏ”. Thời gian trôi qua nhanh nhưng không xóa được những cay đắng, bẽ bàng mà phút giây dại khờ để lại. Kỷ niệm buồn ấy in dấu nơi trái tim em, khiến em không còn niềm tin vào tình yêu và hy vọng về một tương lai hạnh phúc, cho đến khi em gặp anh.
Anh không giống như những người đàn ông khác. Anh không ồn ào săn đón, không ngọt ngào hứa hẹn, không giăng bẫy vật chất để chăm chăm đạt mục đích cuối cùng. Từng tháng, từng ngày anh đến bên em thật gần, để rồi khi chỉ một cái chạm vai vô tình hay một ánh mắt dịu dàng trao gửi cũng khiến cả hai bối rối, em mới giật mình choàng tỉnh. Anh luôn trân trọng, giữ gìn dành cho đêm tân hôn, chính điều đó lại làm vết thương cũ trong em buốt nhói. Em lạnh lùng nói lời xa anh, như không thấy giọt nước mắt chực vỡ ra trong đôi mắt anh hôm đó…
Video đang HOT
Trải qua hai năm vật vờ trôi theo nhịp sống và lặng lẽ đi bên lề cuộc đời nhau, em biết, không bao giờ mình tìm lại được tình cảm trong sáng và tuyệt đẹp ấy nữa. Càng quý trọng tình cảm ấy bao nhiêu, em càng lo sợ cuộc sống chung sau này sẽ giết chết nó bấy nhiêu. “Vết xe đổ” trong cuộc đời của chị em, em không muốn lặp lại, nhất là với người mà em nhận ra mình đã hết lòng yêu thương…
Ngày anh cưới vợ, em vẫn xinh tươi đến chúc mừng, cố cười nói bình thường để xua đi nỗi hoang vắng trong lòng. Anh không biết được lý do em từ chối, nên mỗi khi bắt gặp ánh mắt buồn bã của anh, em như rớt một nhịp tim.
Em đã đánh mất cơ hội của chúng mình rồi phải không anh? Nếu em không làm thế, biết đâu giờ này mình đang sống chung trong khổ sở dằn vặt, thay vì mãi êm đềm tiếc nhớ về nhau…
Theo VNE
Tôi chỉ chọn con gái có bằng thạc sĩ để yêu
Không những thế, người yêu của tôi phải xinh đẹp, chân dài và trắng nõn nà nữa.
Là con trai nhà giàu có, bề thế, bố mẹ lại có chức quyền, nhiều tiền nên tôi đã tự đặt ra tiêu chí của mình. Với tôi, người yêu là phải xinh đẹp, cao trên 1m6, làn da trắng và phải có bằng cấp, càng cao càng tốt, ít nhất cũng phải là thạc sĩ. Nếu mà không đạt tiêu chí ấy, nhất định tôi không yêu, hoặc có yêu cũng chỉ là lén lút, không công khai với bạn bè, yêu chơi, yêu bời tí thôi.
Tính đến nay, tôi đã có 5-7 mối tình, trong đó chỉ có 1 mối tình hiện tại là nghiêm túc. Vì cô nàng đáp ứng đủ các tiêu chí của tôi. Cô ấy có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, có tài ăn nói, xinh xắn, duyên dáng, trắng trẻo. Chỉ mỗi cái là cô ấy không xinh lắm, không được nhưnhững cô người yêu trước của tôi. Nhưng những tiêu chí kia hoàn thiện, nên tôi cũng đang thật lòng yêu cô ấy và đang xem xét tính chuyện cưới xin.
Tôi là gã trai con nhà giàu, ga lăng lại đẹp trai nên con gái đổ tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước cô người yêu hiện tại, tôi đã từng yêu vài mối tình. Người thì được cái này lại mất cái kia. Ví dụ có cô rất xinh nhưng học thức không đạt tiêu chuẩn. Có cô học cao, cao ráo, dáng chuẩn, trắng trẻo nhưng lại nói ngọng. Mà không những tôi, bố mẹ tôi cũng kén lắm. Nên tôi không muốn đưa một cô người yêu về mà bố mẹ chê bẻ, chê bai. Với lại, có người yêu, tôi phải dẫn đi chơi với bạn bè, khoe khoang với họ. Nếu công tử nhà giàu như tôi lại yêu một em xấu xí, đen thui, nói ngọng, học ít thì bạn tôi chúng cười cho. Người yêu chúng toàn những em hot girl, xinh như mộng.
Em là thạc sĩ, tôi thì không học cao bằng em nhưng gia đình tôi giàu có, có tiền, bố mẹ tôi cũng có tiền, gia giáo. (ảnh minh họa)
Thế nên, ngay từ mối tình đầu này, tôi đã tính chuyện chơibời thôi. Tôi yêu nàng, cũng nói lời ngọt ngào rồi chỉ sau một thời gian ngắn, khi nàng chết mê, chết mệt tôi, và khi tôi đã có được nàng, tôi chia tay với lý do không còn yêu nữa. Tôi cũng chỉ tính đến chuyện yêu chơi thôi chứ còn cưới xin thì không bao giờ. Tôi phải chọn vợ đúng tiêu chí của bố mẹ tôi, và là người con gái hoàn hảo.
Mấy mối tình đến với tôi cũng chớp nhoáng như thế. Cứ đến rồi lại đi, hoặc là bị tôi đá, hoặc là không chịu được cái tính chỏng lỏn của tôi. Hoặc là, vì sợ bố mẹ tôi, gia đình tôi nên họ tự rút lui. Có người thì không đạt tiêu chuẩn học thức nên tôi cũng loại, bố mẹ tôi cũng không ưng. Và lần này, khi tôi gặp em, người con gái tôi đang yêu, tôi mới là gã bị đánh gục trái tim. Em ngoan hiền, ăn nói dịu dàng, xinh đẹp, lại có học thức. Công việc của em tốt, thu nhập cao, chẳng khác gì tôi cả. Tôi chỉ là dựa hơi bố mẹ để vươn lên, còn em bằng thực lực của mình. Thú thực, trước em tôi thấy mình thấp kém. Vì với em, kiếm một gã người yêu như tôi, thậm chí là hơn tôi chẳng phải chuyện khó. Tôi đã tán tỉnh em đủ thứ, chinh phục em bằng mọi giá, khổ sở vì em, chờ đợi, hẹn hò dù mưa dù nắng, cuối cùng mới đánh gục được trái tim em.
Em là thạc sĩ, tôi thì không học cao bằng em nhưng gia đình tôi giàu có, có tiền, bố mẹ tôi cũng có tiền, gia giáo. Thế nên, tôi nghĩ, em là người con gái hợp lý để tôi lấy làm vợ. Giờ chúng tôi đã yêu nhau, tôi mãn nguyện nhưng tôi cứ lo lắng em sẽ không lấy tôi. Tôi sợ mình bị trả giá vì đã chơi đùa với nhiềungười con gái, rồi đến người mình cần thì họ lại phớt lờ mình. Nhưng, tôi chưa từng có suy nghĩ kết hôn với ai, còn em thì khác. Tôi nghĩ, nếu em đồng ý, tôi sẽ gật đầu lấy em, nhưng khổ nỗi, em vẫn chưa nói gì chuyện đó cả. Hay là em còn chưa tin tưởng tôi? Vậy làm thế nào, tôi có thể lấy được em làm vợ, đúng như tiêu chuẩn mà tôi mong ước?
Theo VNE
Cứ an nhiên mà yêu, ngại gì Tình yêu của tuổi trẻ là một thời nông nổi thoáng qua nhưng rồi cũng là những tháng ngày hằn sâu nhất trong tâm trí... Chúng ta vẫn đang cô đơn, vẫn đang cố gắng để kiếm tìm một ai đó phù hợp. Ngày ngày chúng ta vẫn kết bạn với sự cô đơn tẻ nhạt đến chán ngắt như một thói quen,...