Phương châm của gái ế: Yêu thôi, cần gì cưới!
Thay vì lo lắng, những nàng gái ế này lại e ngại hai chữ “lấy chồng” bởi họ vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho câu hỏi “Lấy chồng để làm gì?” khi mà họ sẽ phải gánh thêm cả đống trách nhiệm.
Phương (Cát Linh, Hà Nội) năm nay đã 31 tuổi – cái tuổi người ta vẫn gọi là “gái ế” và càng ngày càng khó tìm đối tượng. Đã có vài mối tình đến với cô nhưng rồi đều ra đi không lưu luyến.
Hỏi ra mới biết, lí do mà các anh chàng cứ lần lượt rời bỏ cô mà đi là vì cô chỉ muốn yêu thôi chứ không chịu kết hôn với họ. Họ đợi mãi, lâu dần sinh chán nản, phải đi tìm đối tượng khác.
Gia đình bao phen giục giã, bạn bè hớt hải hỏi thăm, Phương thì vẫn đủng đỉnh: “Cứ từ từ!”. Chả phải cô luyến tiếc tự do tuổi trẻ, được rong chơi, được làm mọi việc theo ý mình. Mà là vì cô còn đang trên đường đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: “Lấy chồng để làm gì?”. Chừng nào chưa tìm được câu trả lời thì cô còn loay hoay trong mù mịt và chưa muốn lấy chồng.
“Mình thấy rất nhiều người lấy chồng chỉ vì… đến tuổi rồi thì phải cưới. Quen nhau lâu quá rồi nên phải cưới, rồi thì bạn bè lấy chồng lấy vợ hết nên mình cũng phải lấy. Con gái khoảng 26 – 30 tuổi mà chưa thấy gì là đi đâu, gặp ai, làm gì cũng bị hỏi: &’Khi nào lấy chồng?’. Chả lẽ cứ phải theo lệ &’gái lớn gả chồng’ mới được à? Đời người còn bao nhiêu thú vui và những việc ý nghĩa, sao cứ phải lấy chồng mới là đúng? Lấy chồng để làm gì chứ mà sao ai cũng hỏi câu giống nhau như vậy?” – Phương ấm ức.
Phương nhận xét: “Quan trọng là mình thấy càng ngày vai trò người chồng trong gia đình càng ngày càng bị lu mờ. Người thì mải chơi, người thì mải công việc, người thì trăng hoa, ngoại tình, người thì vũ phu, người thì cờ bạc rượu chè…
Đa phần phụ nữ đến tuổi lấy thì phải lấy, không thì sẽ bị những người xung quanh dè bỉu là “hàng tồn kho”, “gái ế”, “gái già” (Ảnh minh họa).
Mà các chàng khi đi cưa vợ thì cái gì cũng tốt, nhưng lấy về rồi mới bắt đầu lột mặt nạ xuống. Lấy phải những người như vậy, không những chẳng được nhờ vả gì mà còn phải đau khổ, buồn phiền và người vợ chắc chắn lại phải cáng đáng tất cả mọi việc lớn bé trong gia đình. Vậy thì, thà không có chồng còn an nhàn hơn!”.
Video đang HOT
“Thời buổi bây giờ không như xưa nữa, phụ nữ cũng đi làm và hoàn toàn độc lập về kinh tế. Hôn nhân chỉ là sự đóng góp của cả 2 người vào mà thôi. Đa số chúng ta lại đều cho, con dâu và 2 vợ chồng phải hỗ trợ về tài chính cho gia đình chồng, chịu chung những khó khăn của nhà chồng mà không hề có chiều ngược lại. Lấy chồng không những không được hưởng hạnh phúc và quyền lợi gì mà chỉ toàn thấy trách nhiệm! Vậy thì đàn ông có còn thực sự là chỗ dựa không mà chúng ta phải cưới?”.
“Phụ nữ Việt Nam còn bị rất nhiều tư tưởng phong kiến bủa vây nên một khi về làm vợ, làm dâu sẽ phải chịu vô vàn thiệt thòi! Nên thực sự mình nghĩ cứ yêu nhau có lẽ tốt hơn. Lấy nhau có hơn gì đâu, ngoài tờ giấy đăng kí kết hôn. Nếu yêu thương và thật lòng muốn gắn bó với nhau thì đâu cần đến tờ giấy mỏng manh ấy. Yêu nhau vẫn có thể sinh con và chăm sóc, lo lắng cho nhau cơ mà …” – Phương kết thúc câu chuyện với quan điểm “chỉ yêu thôi, cần gì cưới!”.
Thu (Quận 7, TP HCM) thời gian gần đây luôn trở thành đề tài bàn tán trong khu nhà cô ở, trong công ty và trong đám bạn bè của cô. Lý do duy nhất là bởi, cô đã qua sinh nhật tuổi 30 được 2 năm rồi mà chưa có ý tưởng gì về chuyện chồng con cả, vẫn hồn nhiên đi về lẻ bóng.
Bố mẹ cô thì bó tay bất lực, nhìn cô con gái ế ẩm giờ cũng chỉ biết lắc đầu, thở dài ngán ngẩm, không còn muốn nói nữa. Hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè cứ hễ nhìn thấy cô là dồn dập hỏi: “Bao giờ lấy chồng?”, “Bao giờ cho ăn cỗ thế để còn chuẩn bị phong bì?”.
Những lúc ấy, Thu chỉ cười trừ. Nhưng mãi không thấy cô “động đậy” gì, những tin đồn suy diễn lại nổi lên: “Hay nó bị làm sao, giờ les cũng không phải hiếm!”, “Hay nó mắc bệnh nan y khó nói nên không muốn lấy chồng?”, “Hay nó từng bị phụ tình, giờ như con chim sợ cành cong, chả dám yêu đương lấy chồng gì nữa?”. Thôi thì đủ mọi loại tình huống mọi người có thể tưởng tượng ra.
Nhưng lí do thật sự mọi người lại ít ai ngờ tới, đó là Thu cho lấy chồng chẳng để làm gì cả. Theo cô, thiên hạ người ta lấy chồng vì rất nhiều lí do chứ chẳng phải tất cả vì tình yêu, không thể sống thiếu nhau. Đa phần là đến tuổi lấy thì phải lấy, không thì sẽ bị những người xung quanh dè bỉu là “hàng tồn kho”, “gái ế”, “gái già”.
“Cưới chồng, phụ nữ đều hy vọng người đàn ông đó sẽ là chỗ dựa về tinh thần và tài chính cho mình và các con, là trụ cột trong gia đình. Nhưng chỗ dựa đâu chưa biết, đáp lại, chúng ta lại phải làm tốt hết vai trò làm mẹ, làm vợ, làm con dâu của chồng và nhà chồng.
Mà phụ nữ Việt từ xưa tới nay lúc nào cũng phải hô vang khẩu hiệu, nào là &’giỏi việc nước, đảm việc nhà’, &’thuyền theo lái, gái theo chồng’, &’tam tòng, tứ đức’, trong khi đó chả thấy khẩu hiệu nào dành cho đàn ông cả. Vô hình chung, sinh ra là phận phụ nữ đã bị gán cho bao nhiêu đức tính, phải biết hy sinh, phải nhẫn nhịn, phải bao dung…
Thật không hiểu lấy chồng để làm gì nữa, khi mà lấy chồng tức là tự mình đeo vào mình một đống những trách nhiệm. Khi còn độc thân thì chỉ gánh bằng một vai, nhưng khi lấy chồng thì phải gánh bằng 2 vai, thậm chí 3,4 vai cũng nên!” – đáp lại những thắc mắc liên tiếp của mọi người, Thu nói.
“Đấy là còn chưa nói tới, vớ phải những ông chồng không ra gì, ông thì ngoại tình, ông thì cờ bạc, ông thì ích kỉ vô tâm… thì cái gánh nặng ấy lại sẽ tăng gấp nhiều lần nữa chứ chẳng ít. Nhưng vì cái lí do &’là phận phụ nữ’ nên các chị em vẫn phải chịu đựng để con có bố, gia đình không tan đàn xẻ nghé và tránh tai tiếng. Một cái vòng luẩn quẩn, quanh đi quanh lại chỉ là chịu đựng và hy sinh mà thôi!
Cứ yêu nhau có lẽ tốt hơn, cần gì cưới! Rồi thích thì sinh con và làm single mom. Lúc ấy phụ nữ sẽ chỉ phải đảm nhiệm vai trò làm mẹ thôi, nhẹ gánh phần làm vợ và làm con dâu, cũng không phải lo đến trường hợp chồng đổ đốn mà tổn thương, đau khổ. Bây giờ phụ nữ đều đi làm và tự lập được rồi, sao phải lấy chồng, lấy chồng để làm gì nếu bản thân không thích?” – Thu kết luận.
Theo VNE
Người ta thường ngu si khi yêu?
Tôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ.
Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào đã từng giáng xuống đời tôi. Và bây giờ, tôi muốn thoát ra cũng không được, càng vẫy vùng thì lại càng bị quấn chặt.
Mỹ Lan thua tôi 20 tuổi và rất đẹp. Chính vì vậy mà vừa trông thấy nàng lần đầu, tôi đã không cưỡng lại được ham muốn được ôm nàng, hôn nàng và... lên giường với nàng. "Trên danh nghĩa em và Minh là vợ chồng nhưng thật ra đó chỉ là kết hôn giả để anh ta bảo lãnh em sang Mỹ. Em đã mất 40.000 USD cho chuyện này và mất cả đời con gái vào tay anh ta"- Mỹ Lan khóc tức tưởi trên vai tôi trong lần gặp thứ hai. Lần gặp này cách lần trước 1 ngày.
Tôi thấy căm giận ngút trời gã đàn ông vừa lừa tiền, vừa lừa tình nàng. "Từ nay, anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm em buồn khổ. Em hãy trở về bên ấy lo thủ tục ly dị để chúng mình tự do đến với nhau". Tôi nói điều đó với Mỹ Lan khi ngày lễ đính hôn với Trà Mi, người con gái đã chờ đợi tôi suốt 10 năm qua đã được định sẵn.
Lễ đính hôn với Trà Mi đã không diễn ra mà không có bất cứ lời giải thích thỏa đáng nào từ tôi. Làm sao tôi có thể giải thích rằng tôi đã bị cô gái khác hút hồn? Tôi chỉ có thể nói dối rằng mẹ tôi vừa coi lại tuổi của hai đứa và thấy rằng năm nay không hạp chuyện cưới xin. Trà Mi nghi ngờ nhưng có lẽ không bao giờ nghĩ rằng tôi đã có người khác.
Lễ đính hôn với Trà Mi đã không diễn ra mà không có bất cứ lời giải thích thỏa đáng nào từ tôi. Làm sao tôi có thể giải thích rằng tôi đã bị cô gái khác hút hồn? (ảnh minh họa)
Cuối cùng, tôi cũng đã thực hiện được điều mong ước cháy bỏng của mình trong lần đầu gặp Mỹ Lan: Tôi đã ở cùng nàng trên một chiếc giường thật ấm áp ngay trong buổi tối cuối cùng trước khi nàng về Mỹ. Hai đứa tôi đã dành cho nhau những ngọt ngào nhất có thể. Nàng bảo tôi: "Em sẽ thu xếp chuyện ly hôn. Em chỉ ngại một điều là hiện nay chiếc xe em đang đi chưa trả hết tiền; credit card của em Minh đang giữ...".
Tôi không rõ thực hư nhưng lúc đó mà còn phân định gì nữa? Nàng bảo bị chồng đánh đập, phong tỏa tài khoản thì tôi nghe và tin như vậy bởi một người con gái trẻ, đẹp, có học thức như nàng thì không thể nói dối. Thế là tôi chứng tỏ tình yêu chân thật của mình bằng cách... hỏi vay Trà Mi thêm một số tiền để đưa cho nàng làm lộ phí.
Sau đó chúng tôi chia tay. Từ đó, hàng ngày tôi gặp nàng qua điện thoại, tin nhắn, chát, Facebook... Chúng tôi công khai với nhau trên mạng vì theo lời nàng "Minh dốt đặc về công nghệ thông tin, chẳng bao giờ biết đến mạng xã hội". Bạn bè, người quen của tôi vào Facebook người ngạc nhiên, kẻ chúc mừng, không ít kẻ ganh ăn ghét ở thì ném đá, mong cho chúng tôi mau "tan đàn xẻ nghé", bị "quả báo nhỡn tiền"... Chỉ có Trà Mi là không nói gì. Đúng hơn là có một lần, cô chúc phúc cho tôi.
Tôi không biết những lời nguyền rủa ấy có tác dụng đến đâu mà bỗng dưng tôi thấy... nản. Giờ đây, nhìn thấy Facebook của nàng, tôi thậm chí không còn muốn mở ra nhưng ngặt nỗi, nàng đã giao kèo, mỗi ngày tôi phải vô đó nói lời yêu thương, tán tỉnh nàng. Ngược lại, nàng cũng sẽ vô Facebook của tôi để bày tỏ lòng nhớ nhung, mong đợi. Rồi nàng lấy ảnh tôi và nàng ghép lại đủ thứ kiểu này, kiểu kia, bắt tôi gọi là vợ, còn nàng gọi tôi là chồng. Thế nhưng khi tôi hỏi nàng "thủ tục ly dị đến đâu rồi cưng" thì nàng bảo "hắn đòi em phải đóng lệ phí và các khoản này nọ, em không có nên hắn cứ trơ ra".
Tôi là người thông minh nên tôi hiểu ngay ý tứ của nàng. Nhưng khổ quá, tôi lấy đâu ra tiền cho nàng khi đồng lương kỹ sư của tôi còn chưa nuôi nổi thằng con riêng với bà vợ trước. Tôi đã hỏi vay bạn bè mấy lần rồi, giờ không ai cho mượn nữa. Tôi không dám hỏi Trà Mi bởi ít ra thì tôi cũng còn chút sĩ diện, hơn nữa, số tiền đã mượn trước đây con chưa trả thì là sao dám mở miệng mượn thêm?
Tôi chết chắc rồi. Mấy hôm nay, tôi không dám vào Facebook, không dám mở điện thoại; nói chung là tôi... án binh bất động. Đúng hơn là thỉnh thoảng tôi len lén vô Facebook như thằng ăn trộm để rình xem nàng thế nào. Thú thật là tôi cũng nhớ nàng nhưng cái sợ lấn át nỗi nhớ nên tôi đành phải "chém vè".
Bây giờ tôi không biết phải làm sao. Nếu cắt đứt với nàng thì bao nhiêu tiền bạc tôi cho nàng mượn từ trước tới nay làm sao lấy lại? Còn nếu như cứ tiếp tục dây dưa với nàng thì e rằng, tôi sẽ càng lún sâu vô nợ nần.
Chẳng lẽ khi yêu, người ta ngu si, đần độn, mất hết lý trí như vậy sao trời!
Theo VNE
Cú sốc "thay máu" hoàn toàn cuộc hôn nhân của tôi Đợi em phân chia xong xuôi, tôi lẳng lặng nói một câu duy nhất: "Em cứ lấy bất cứ thứ gì em muốn. Còn anh, khi ra khỏi nhà này, sẽ chỉ lấy duy nhất một thứ, đó là em". Liên quan đến vấn đề phân chia tài sản, xin được góp vui bằng câu chuyện về một lần ly hôn hụt của...