Phụ nữ nặng gánh khi sinh con một mình
Tôi mặc kệ sự phản đối của gia đình, mặc kệ sự khuyên can của bạn bè xung quanh, tôi cứ lao vào tình yêu ấy như con thiêu thân lao vào chỗ có ánh sáng.
ảnh minh họa
Ngày ấy tôi cũng mù quáng tin vào tình yêu của một người đàn ông, tôi không ngần ngại sống với anh ta và vẫn tin rằng với người đàn ông đó tôi là số 1, là duy nhất, không gì có thể thay thế được.
Tôi mặc kệ sự phản đối của gia đình, mặc kệ sự khuyên can của bạn bè xung quanh, tôi cứ lao vào tình yêu ấy như con thiêu thân lao vào chỗ có ánh sáng.
Tôi chỉ biết rằng niềm tin và tình yêu của mình đã dặt nhầm chỗ khi tôi biết mình mang thai. Lúc đó, tôi rất hi vọng anh ta sẽ cưới tôi để khẳng định với mọi người anh ta yêu tôi như những lời hứa về tình yêu và cái viễn cảnh anh ta đã vẽ ra trước đó với tôi. Nhưng trái lại hoàn toàn với sự mong đợi của tôi, anh ta chỉ cười nhạt bảo tôi chắc gì đó đã là đứa con của anh ta, rằng tôi dễ dàng lên giường với nah ta như vậy thì cũng đơn giản khi lên giường với một kẻ tương tự. Hoa ra, trong mắt anh ta, tôi không hơn không kém một cô gái làng chơi bị anh ta sẵn sàng đá bỏ khi tàn cuộc vui.
Xấu hổ với bạn bè, đồng nghiệp vì không chồng mà chửa, nên tôi nghỉ việc ở nhà. 9 tháng mang bầu là 9 tháng tôi sống trong sự mặc cảm, xấu hổ, vì đi đến đâu người ta cũng xì xào, có lúc tôi nghe được họ nói mình là đứa con gái hư, không chồng mà chửa, rồi họ chửi bố mẹ tôi, có con gái lớn không biết dạy dỗ để bây giờ về làm khổ bố mẹ. Những lúc đó, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, cố gắng đợi đến ngày sinh nở xong để ôm con đi đâu đó thật xa, nơi không ai biết mình là ai.
Video đang HOT
Rồi tôi một mình đi vào viện, một mình vượt cạn sinh con. Những lúc ấy tôi thầm tự nguyền rủa mình dại chưa khi tin vào những lời đường mật. Nhìn những bà bầu bên cạnh, họ có chồng bên cạnh nâng đỡ, chăm sóc từng li từng tí, tôi nghĩ mà thấy buồn.
Mẹ tôi ở bên cạnh cũng ứa nước mắt nhưng mẹ tôi quay lưng chùi nước mắt, mẹ tôi sợ làm tôi đau khổ thêm. Vậy mà tôi lại làm mẹ mình khổ hơn.
Sinh con xong, tôi không dám bước chân về quê, một mình chăm con trên thành phố. Thương con, thương cháu, ngày tôi bước chân ra đi mẹ tôi khóc cạn cả nước mắt còn bố tôi thì im lặng không nói một lời nào. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy mình có lỗi với bố mẹ rất nhiều, vì lối sống buông thả, dễ dãi của tôi mà bố mẹ tôi phải mang tiếng với làng xóm.
Những ngày sau đó, tôi một mình bươn trải lên thành phố xin việc làm để nuôi con. Đã có lúc tôi tưởng mình gục ngã, nhưng vì con tôi lại đứng dậy, lại bướn chải. Ốm đau, mất việc… có lúc tôi không lấy đồng xu dính túi, mẹ con tôi cùng ốm nhau khóc. Nghĩ lại những năm tháng đó, tôi thấy rùng mình, ớn lạnh.
Đến bây giờ, con tôi đã được hơn 3 tuổi, cuộc sống hai mẹ con tôi cũng đỡ khó khăn hơn, nhưng có một câu hỏi của con mà tôi vẫn không dám trả lời đó là “Bố con đâu”. Sợ con mất tuổi thơ, tôi vẫn nói dối với con là bố đi công tác chưa về. Rồi tôi vẫn ru ngủ con bằng những câu chuyện về một người đàn ông tuyệt vời chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Nhiều lúc nghĩ lại, tôi thấy mình thật tệ vì đã sinh ra con trong hoàn cảnh như thế, tôi sợ sau này con biết chuyện, nó sẽ lại hận tôi. Tôi kể ra câu chuyện của mình không phải có ý để kheo khoang mình tìa giỏi mà tôi chỉ muốn nói với các bạn trẻ rằng làm mẹ đơn thân là điều không hề đơn giản. Bạn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề của cuộc sống, phải tự mình chăm con, đối mặt với hàng ngàn tủi nhục từ dư luận xã hội.
Hơn nữa, mất mát lớn nhất chính là đứa con thiếu thốn tình cảm của người cha trong khi đúng ra nó xứng đáng được tất cả mọi người yêu thương. Trước khi bước vào tình yêu, các bạn chớ nên mù quáng để tránh một mình khổ cực sau này. Nuôi con một mình không hề nhẹn nhàng đâu các bạn ạ.
Theo VNE
Mới tán mà trả tiền gì anh cũng bảo cưa đôi
Có lần anh mời tôi đi ăn, đi uống cà phê. Nhưng những lần đó, khi tôi chủ động đứng lên trả tiền thì anh đều bảo cưa đôi.
Một câu chuyện như thế này mà tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên nói ra để chị em cho ý kiến hay không. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định tâm sự, để mong nhận được sự sẻ chia của chị em.
Tôi và anh mới quen nhau được tầm 5 tháng. Sau 3 tháng đầu quen biết, chúng tôi thường đi chung với đám bạn. Ngày ngày, có vụ gì tụ tập là cả hai chúng tôi đều xuất hiện. Tôi thì chơi thân với các anh trong nhóm, còn anh là người độc thân, lại chơi thân với một anh bạn thuộc nhóm này. Thấy anh vui vẻ, cởi mở nên chúng tôi cho gia nhập nhóm, và từ đó, bất cứ cuộc hẹn hò nào, chúng tôi cũng đều không vắng mặt.
Những lần đi chơi nhóm như vậy, chúng tôi thống nhất quan điểm cứ &'campuchia' cho sòng phẳng. Chuyện đó thì tôi tán đồng, vì chẳng ai có tiền mà cứ chi trả được. Vả lại, có sòng phẳng, có chia đều như thế thì bạn bè mới bền được.
Tôi và anh hài hước nhất đội nên hay trêu mọi người. Thấy hai người hợp nhau nên bạn bè trong nhóm có ý gán tôi và anh với nhau. Tôi cũng không phản ứng gì nhiều vì coi đó là chuyện vui đùa, không sao cả.
Uống một cốc cà phê anh cũng đòi cưa đôi tiền (Ảnh minh họa)
Thế rồi, sau một thời gian đi chơi chung, chúng tôi đã cảm tình với nhau. Anh có ý quan tâm, tán tỉnh tôi. Nhiều lần, anh rủ tôi đi chơi riêng. Có lần anh mời tôi đi ăn, đi uống cà phê. Nhưng những lần đó, khi tôi chủ động đứng lên trả tiền, vì nghĩ là sẽ mời anh, anh đều bảo cưa đôi. Anh không muốn tôi tốn tiền, cũng không tự động trả. Có khi anh cứ ngồi ỳ ra, hỏi là bao tiền nhưng không thấy trả nên tôi mới chủ động. Những lúc đó, anh cứ để tôi trả, xong rồi anh đưa lại cho tôi một nửa số đó, anh nói là chia.
Tôi thấy cứ kì kì làm sao đấy. Ai cũng nhìn chúng tôi vì rõ là giống hai người đang hẹn hò, quán ấy cũng chỉ dành cho cặp đôi yêu nhau. Thế mà, chúng tôi chia nhau vài chục bạc trả tiền cà phê, có lẽ họ đang cười thầm trong bụng. Nhưng thiết nghĩ, có cười thì họ cười anh, chứ cười gì người con gái như tôi. Họ lại thương cảm cho tôi cũng nên.
Đồng ý hôn nhân là hôn nhân, nhưng khi yêu nhau anh không nên cư xử như vậy mới đúng. Chí ít anh cũng nên thể hiện sự ga lăng của một kẻ đang tán gái chứ.(ảnh minh họa)
Sau lần ấy, tôi cũng không thấy anh tiến triển gì. Thật ra, đi đông thì mình nên chia nhưng đi hai người như thế, chia thấy hài hài sao ấy. Tôi bèn chủ động đứng dậy tranh trả tiền và nhất định không cho anh trả, rồi anh cũng chịu thua. Thế nhưng, lần sau đi cùng anh, anh cũng không có ý định trả dù trước đó tôi đã trả rồi. Nhớ có hôm đi ăn lẩu, hai người vào quán lẩu 1 người, ăn hết nổi lẩu tầm hơn 3 trăm nghìn. Ăn xong anh cầm hóa đơn "cưa đôi nhé" làm tôi ngại chín mặt. Thật ra, nếu người ta không biết chúng tôi là đôi yêu nhau thì cũng coi như bạn bè đi ăn cùng, nhưng những gì chúng tôi thể hiện giống với một đôi tình nhân hơn là bạn bè. Tôi đành ngậm ngùi đưa tiền cho anh.
Nhiều lần quá, tôi bức xúc và nói thẳng với anh. Anh nói, sau này lấy nhau về cũng cứ chia đôi tiền nong, cái gì cũng sòng phẳng. Vợ chồng cũng phải sòng phẳng về kinh tế, không nên phụ thuộc ai hết, vì như thế mới tự do được. Cần làm việc gì lớn thì bàn kĩ với nhau rồi góp tiền tính toán. Tôi hơi choáng, thật ra anh còn tính cả tới chuyện sẽ lấy tôi, vậy mà còn kiểu chi li như vậy.
Đồng ý hôn nhân là hôn nhân, nhưng khi yêu nhau anh không nên cư xử như vậy mới đúng. Chí ít anh cũng nên thể hiện sự ga lăng của một kẻ đang tán gái chứ. Tôi không hiểu anh suy nghĩ thế nào mà lại nói, làm như thế cho tôi quen. Tôi buồn lắm, dù là có tình cảm với anh, nhưng thật tình, tôi đang muốn chia tay lắm rồi. Các bạn nói xem, tôi nên làm gì lúc này?
Theo VNE
"Mày đã ngủ với nó chưa?" Thật chẳng thể ngờ, mẹ anh gọi riêng anh vào bếp và hỏi câu đó, mẹ không hay biết tôi đứng sát cửa và nghe được tất cả. Tôi buồn chán vô cùng. Còn nhớ ngày đầu tiên về ra mắt nhà anh, gặp bố mẹ và anh chị anh, tôi choáng váng và đau khổ vô cùng khi nghe mẹ anh lén...