Phụ nữ lấy chồng nghèo là có tội với 3 thế hệ
Tôi rất tâm đắc với 2 câu nói “Đừng tự hào vì mình nghèo mà giỏi mà hãy tự hỏi vì sao mình giỏi mà vẫn nghèo”, “Đừng tự ti vì mình giàu mà dốt hãy tự tin vì mình dốt mà vẫn giàu”.
Tôi yêu chồng vì anh ấy làm ra tiền, vì anh ấy lo được cho tôi và con tôi cuộc sống sung túc, đầy đủ, anh ấy không để vợ con mình phải lần ăn từng bữa qua ngày.
Gần đây, trên mục Tâm sự, tôi lại thấy bắt đầu rộ lên bình luận một chủ đề muôn thuở: lấy chồng giàu, chồng nghèo qua phát pháo khởi đầu: “Quen sống sung sướng từ nhỏ, tôi có nên lấy chồng nghèo?”!
Từ hôm ấy, có biết bao nhiêu bài chia sẻ trái chiều. Đọc bình “loạn” của các bạn độc giả, tôi thấy nhiều người tỏ ra khinh rẻ các cô gái ham chồng giàu. Là người thích lấy chồng giàu và đã có được chồng giàu, nói thực tôi rất khó chịu.
Chẳng hiểu sao cứ muốn lấy chồng giàu và đẹp là bị gắn thêm cái mác xấu xa? Nhắc đến đại gia, người ta bĩu môi “Toàn mấy lão bệnh hoạn!”. Nhắc đến người yêu/vợ đại gia, người ta nhếch mép khinh thường “Loại tham tiền bán sắc!”.
Mỗi khi đọc những dòng ấy, tôi thấy tức cười quá. Toàn là những người ghen ăn tức ở, hoặc 1 số nàng trẻ ranh mộng mơ, chưa trải mùi đời nên mới lấy thứ tình yêu nghèo hèn ra tôn sùng. Qua rồi cái thời “Một mái nhà tranh 2 trái tim vàng”. Tiền không có sống làm sao được mà đòi yêu?
Có người bảo, bố mẹ, ông bà ta xưa kia nghèo hèn vẫn cưới, đến giờ vẫn sống hạnh phúc đấy thôi. Xin thưa đó là bởi vì ngày xưa ai cũng nghèo thì làm gì có chuyện so đo.
Thời nay mà lấy chồng nghèo, cơm chẳng có mà ăn nữa là đòi ăn ngon. Ngày xưa ông bà ta chả nhắc nhở “Có thực mới vực được đạo”. Các bạn trẻ ngày nay có câu khác dễ hiểu hơn “Yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn”.
Có người bảo “Không cần lấy trai giàu, chỉ cần lấy trai có tài!”. Xin hỏi mọi người lấy ở đâu ra tiêu chuẩn để đánh giá 1 người nghèo là tài giỏi và thiếu may mắn?
Tôi rất tâm đắc với 2 câu nói “Đừng tự hào vì mình nghèo mà giỏi mà hãy tự hỏi vì sao mình giỏi mà vẫn nghèo”, “Đừng tự ti vì mình giàu mà dốt hãy tự tin vì mình dốt mà vẫn giàu”.
2 câu nói này chửi khéo những kẻ ảo tưởng, nghèo hèn chẳng có thành tích gì mà cứ lên mặt “Rồi mai kia ta sẽ giàu thôi vì ta giỏi mà!”. Cô gái nào tin được mấy anh này thì cứ việc đánh liều với số phận. Còn tôi, tôi chẳng phải thầy bói để nhìn trước được tương lai. Thế nên, tôi cứ nhắm chàng khá giả để có vốn, đỡ thiệt thân sau này.
Mọi người bảo “Thế hóa ra lấy chồng chỉ vì chồng giàu, yêu là yêu tiền của chồng à?”. Không, tôi đâu yêu tiền của chồng. Tôi yêu chồng vì anh ấy làm ra tiền, vì anh ấy lo được cho tôi và con tôi cuộc sống sung túc, đầy đủ, anh ấy không để vợ con mình phải lần ăn từng bữa qua ngày.
Đàn ông như vậy mới xứng được phụ nữ yêu thương, gửi trao cả cuộc đời. Chứ mấy thể loại kém cỏi để vợ phải vất vả lăn lộn ngoài đường, bất tài vô dụng lắm. Nghèo không phải là cái tội. Nhưng để vợ con mình khổ là một cái tội rất lớn.
Theo tôi, cô gái nào lấy chồng nghèo là có tội với 3 thế hệ. Với chính mình, với bố mẹ mình và với con cái mình. Cứ cho là bạn có thể chịu khổ cùng chồng đi, nhưng còn đứa con, chả lẽ cũng bắt nó phải cơ cực, thiếu thốn cùng cha mẹ.
Trừ khi con bạn là thiên tài bẩm sinh, còn không, nếu vào gia đình nghèo khó, đảm bảo tương lai sẽ thua kém xã hội. Nói đơn giản, bố mẹ không có tiền cho con vào trường chuyên lớp chọn, đi học thêm học nếm thì làm sao con có thể học giỏi, có tương lai sáng sủa được.
Video đang HOT
Thế mới bảo, người phụ nữ nào muốn lấy chồng giàu là người có bản năng làm mẹ, biết nghĩ cho tương lai của con mình.
Rồi cả bố mẹ bạn nữa chứ! Hai cụ sẽ đau lòng biết bao khi thấy đứa con gái mình vất vả sinh ra, nuôi nấng, chiều chuộng đi lấy chồng phải vất vả, khổ sở.
Khi chọn 1 anh chàng nghèo, bạn có nghĩ đến tương lai sẽ không chăm lo được cho cuộc sống của bố mẹ đẻ? Bởi vì bạn chẳng có tiền và chẳng có thời gian. Bạn đang phải lăn lộn để kiếm sống duy trì gia đình nghèo hèn của bạn mà!
Bạn ngụy biện rằng sau này giàu sẽ báo hiếu. Nhưng lúc ấy, có thể bố mẹ bạn đã già cả, đi về với tổ tiên rồi. Hoặc nếu còn sống, hai cụ cũng chẳng còn sức lực mà hưởng thụ những của ngon vật lạ bạn mang tới.
Bởi vậy, tôi đánh giá những cô nàng chọn chồng nghèo là những cô nàng bất hiếu. Những cô gái đó chỉ biết nghĩ đến tình cảm phù du của mình, ích kỉ không nghĩ tới những đấng sinh thành và không biết nghĩ cho tương lai xa.
Nhiều người nghĩ lấy chồng giàu chỉ cần bỏ ra tí sắc đẹp. Ôi nhầm to, đàn ông giàu rốt cuộc cũng chỉ là đàn ông bình thường, nhưng có thêm tí tài chính họ cũng thích chinh phục. Nếu cứ rõ ràng ra cuộc đổi chác sắc đẹp lấy tài sản thì hóa ra họ không phải mất công? Thế thì nhàm chán lắm, họ chẳng thèm đâu!
Đàn ông giàu cần một người phụ nữ sở hữu những giá trị tốt hơn cái anh ta đang có là tiền. Trong khi sắc đẹp thời đại nay bị đồng tiền chi phối – đồng nghĩa với việc nó “lép vế” hơn tiền. Muốn lấy được chồng giàu, bạn phải là 1 thứ độc dược pha trộn từ nhiều yếu tố: đẹp, duyên, thông minh,… Như thế mới cuốn hút được họ.
Mình cứ sống hạnh phúc với gia đình mình là được, các chị em có chồng giàu nhỉ?
Thế nên các phụ nữ khác đừng có mà có tâm lý khinh ghét những người lấy chồng giàu và muốn lấy chồng giàu. Trước hết, khi muốn lấy chồng giàu, người con gái đó là người cầu tiến. Họ muốn có cuộc sống tốt hơn cho mình, cho con mình, cho bố mẹ mình. Họ là người con có hiếu, là người mẹ thương yêu con.
Thứ hai, với những người lấy được chồng giàu, họ phải có nhiều phẩm chất đặc biệt mà người thường không có. Họ đáng được ngưỡng mộ chứ không phải bị người đời xỉa xói, nói xấu sau lưng.
Tôi biết kiểu gì bài viết này của tôi cũng bị ném đá bởi nhiều kẻ ghen ăn tức ở. Nhưng xin lỗi tôi nói hơi thô: Các chị, các mợ trong lòng chả thèm rỏ rãi ra nhưng chả đến lượt nên mới đi nói xấu, đố kị với người sung sướng hơn mình.
Nhưng thôi, đời mà! Lúc nào một sự việc nào đó chả có mấy kẻ xấu xa tị nạnh với người khác. Mình cứ sống hạnh phúc với gia đình mình là được, các chị em có chồng giàu nhỉ?
Theo VNE
Tâm sự của một công chúa nhà giàu dám lấy chồng nghèo
Tôi không thể tưởng tượng cảnh sống nhà anh nghèo đến thế. Và điều mà tôi cảm thấy sợ nhất đó chính là nhà vệ sinh nhà anh. Nhà vệ sinh chỉ có một cái nhà tắm tạm bợ được che bằng mấy miếng cao su mục nát. Đã thế, nhà vệ sinh còn lộ thiên.
Được ba mẹ thuyết phục và yêu anh trong sự cảm phục nên tôi quyết định dẹp hết mọi lăn tăn để đám cưới với anh sau 2 năm chúng tôi ra trường.
Chồng giàu, chồng nghèo có lẽ hiện nay đang là chủ đề hot cho các bạn gái đang độ tuổi lập gia đình. Trong chuyện này, tôi không dám đưa ra nhận định hay lời khuyên gì cho các bạn. Tôi chỉ kể câu chuyện của tôi cho các bạn nhận xét và có thể giúp các bạn nhìn nhận vấn đề được rõ hơn.
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng đất Miền Tây. Gia đình tôi không phải quá giàu có, nhưng cũng thuộc dạng có của ăn của để. Trời lại phú cho tôi một ngoại đẹp, với chiều cao 1m67 và gương mặt xinh xắn.
Từ nhỏ, tôi được gia đình cưng chiều, không cần phải làm gì hết, chỉ có việc ăn, ngủ, học và đi chơi, Với điều kiện tốt như thế nên tôi có một học lực rất tốt. Tôi đạt học sinh giỏi quốc gia và được tuyển thẳng vào đại học danh tiếng tại Hồ Chí Minh. Tôi chính là niềm tự hào của ba mẹ bởi vì tôi xinh xắn, học giỏi lại rất ngoan và là con một.
Tôi khăn gói lên Hồ Chí Minh để học đại học. Từ khi bước chân vào đại học, tôi đã có khá nhiều bạn trai chung lớp và khác lớp để ý. Và tôi thật sự rung động trước 1 anh khóa trên. Anh ấy là sinh viên năm cuối còn tôi khi ấy đang học năm thứ nhất.
Ai cũng bảo chúng tôi đẹp đôi. Anh ấy đẹp trai, con nhà giàu. Thời hoàn kim của bất động sản, gia đình anh ấy rất phát đạt nhờ vào nó. Mẹ anh có một cửa hàng vàng bạc đá quý. Nói chung anh ấy là kiểu người hằng mơ ước trong thời tuổi trẻ của tôi.
Tôi và anh ấy rất yêu nhau, tôi có 1 tình yêu đẹp, 1 kỷ niệm đẹp. Nhưng rồi anh ấy ra trường và sang Úc du học. Xa mặt cách lòng, thế rồi chuyện gì đến cũng đã đến, tôi và anh ấy chia tay theo cái quy luật tự nhiên đó.
Tôi buồn một thời gian rồi cũng nguôi ngoai. Đến cuối năm thứ 3 đại học, đứa bạn thân rủ tôi đi theo nó trong dịp họp mặt sinh viên đồng hương Cà Mau của nó. Tôi tình cờ gặp Huy, chồng tôi bây giờ.
Ấn tượng đầu tiên của anh với tôi là một anh chàng cũng khá, năng nổ trong phong trào, nói chung cũng không ấn tượng lắm. Qua lần gặp gỡ đó, tôi và anh còn gặp lại trong lần sinh nhật nhỏ bạn của tôi. Ấn tượng về anh lúc này tốt hơn nhiều.
Anh hát hay và biết rất nhiều trò vui. Ngoại hình cũng rất ok, cũng có khá nhiều cô gái để ý đến anh. Cũng từ sau hôm đó, anh xin được số điện thoại của tôi từ nhỏ bạn, anh bắt đầu theo đuổi tôi.
Qua đứa bạn thân đó, tôi biết được gia đình anh không mấy gì khá giả. Anh phải làm thêm để tự trang trải học phí của mình. Tôi ngưỡng mộ nghị lực của anh. Và sau thời gian 7 tháng hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Khi yêu nhau, tôi cũng lăn tăn suy nghĩ. Tôi quen sung sướng từ nhỏ với lại bạn trai đầu tiên của tôi cũng giàu có và rất chiều chuộng, luôn tặng tôi những món quà đắt tiền, những bữa ăn tại nhà hàng sang trọng. Còn khi quen anh, tôi phải ăn những quán ăn lề đường, những món quà bình thường như móc khóa, kẹp tóc trong những ngày lễ và cả những buổi đi chơi không trọn vẹn vì xe hư. Một tuần gặp nhau được 1-2 lần vì anh còn bận đi làm thêm.
Tôi cũng thầm so sánh và cũng tủi thân lắm. Nhưng thấy anh rất chân thành và đứa bạn cũng nói tốt rất nhiều về anh, nên tôi cũng gác bỏ mọi suy nghĩ sang một bên. Đến lúc tôi ra trường đi làm, bằng tiền của gia đình và ngoại hình xinh xắn tôi xin vào được ngân hàng nhà nước.
Anh cũng xin vào được ngân hàng với vị trí nhân viên tín dụng. Tôi nghe nói gia đình anh phải bán đất và mang nợ rất nhiều để có đủ 50 triệu lo lót cho anh vào đó. (Hàng xóm gần nhà anh có con đang làm việc tại Hồ Chí Minh. Bà ấy đã sang nhà nói chuyện với mẹ anh, và mẹ anh đã động lòng vay mượn khắp nơi với hy vọng cho anh vào được ngân hàng đó. Cũng may mắn là anh vào được).
Thời gian năm đầu đi làm, anh rất lăn xả vào công việc, chăm chỉ làm và rất tiết kiệm để lo trả nợ cho gia đình và lo cho đứa em gái đang học 12. Tôi có ngỏ ý giúp đỡ anh, nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Tôi cũng rất quý anh vì vậy.
Sau khi trả dứt món nợ đó, anh muốn chúng tôi đám cưới. Anh đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Tôi suy nghĩ nhiều và quyết định về Cà Mau một chuyến.
Thật sự tôi biết nhà anh nghèo từ trước, nhưng tôi không thể tưởng tượng cảnh sống nhà anh nghèo như thế. Các bạn biết không, đến Cà Mau, chúng tôi phải đi đò mất mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi gọi là U Minh - vùng đất nghèo nàn.
Mẹ anh và em gái đón tiếp tôi rất nhiệt tình. Bước vào nhà anh, tôi mới bất ngờ hơn nữa, ngôi nhà dột trước dột sau với mấy miếng thiết cũ kỹ, thủng lỗ chỗ. Trời nắng thì nóng kinh người, nền nhà thì bằng đất, không hề được tráng hay lót gạch gì cả.
Nấu ăn thì nấu bằng lò củi, với mấy cái nồi bị lọ bám đen bên ngoài. Nước thì cũng thiếu thốn, nước uống thì bằng nước mưa, nước sinh hoạt thì là nước sông. Hôm tôi về mẹ anh đã phải tốn cả một cái lu (theo mẹ anh gọi đó là cái lu) nước mưa để cho tôi tắm.
Có điều mà tôi cảm thấy sợ nhất đó chính là nhà vệ sinh nhà anh. Nhà vệ sinh chỉ có một cái nhà tắm tạm bợ được che bằng mấy miếng cao su mục nát. Đã thế, nhà vệ sinh còn lộ thiên.
Mẹ anh thì đau yếu liên miên, bố anh thì đã mất, em gái chuẩn bị vào đại học. Anh đang có ý định đưa mẹ và em gái lên Sài Gòn sống chung.
Các bạn có biết không, một người đã quen cuộc sống sung sướng, chưa từng biết cảnh khổ là gì, thật sự tôi rất sốc khi về quê nhà anh. Với hoàn cảnh đó, tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
Khi trở về Sài Gòn, tôi hoang mang lắm nên tôi quyết định về quê ít hôm. Một là để tránh anh, hai là để suy nghĩ lại tình yêu trong tôi đủ lớn để vượt qua khó khăn cùng anh chưa. Khi về nhà thấy tôi không vui, mẹ tôi gặng hỏi và tôi đã tâm sự cùng mẹ. Thế là mẹ đã triệu tập ba tôi về để làm công tác tư tưởng cho tôi.
Ba và mẹ nghe tôi kể về anh là một người có ý chí, hiền lành năng động và rất có hiếu nên ba mẹ không phản đối tình yêu của tôi và có phần thích tính cách của anh ấy. Ba nói ba muốn gặp anh.
Thế là tôi phải sắp xếp một buổi để ba mẹ tôi gặp anh ấy. Khi về ba luôn miệng khen anh là một người có bản lĩnh. Ba còn kể cho tôi nghe về tình yêu của ba mẹ. Ngày xưa nhà tôi cũng rất nghèo, ba mẹ đã phải bươn trải rất nhiều mới có được cơ ngơi như hôm nay. Vì thế ba tin anh ấy chỉ cần có ý chí sẽ thành công.
Được ba mẹ thuyết phục và yêu anh trong cảm phục nên tôi quyết định dẹp hết mọi lăn tăn để đám cưới với anh sau 2 năm chúng tôi ra trường.
Đến hôm nay, chúng tôi đám cưới đã được 3 năm. Tôi thật sự hạnh phúc với lựa chọn của mình. Anh là một người chồng tốt dù hiện giờ chúng tôi vẫn phải sống trong nhà thuê (ngôi nhà thuê 5 triệu sống cùng mẹ anh và em gái) nhưng gia đình tôi rất hạnh phúc.
Cuộc sống hiện tại của tôi dù không được "ăn tôm hùm" hay "mua cái đầm vài triệu" nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì chồng thương yêu vợ, rất quan tâm và chia sẻ cùng vợ.
Lương tôi cũng đủ để trả tiền nhà và ăn uống cho 4 người. Mặc dù phải cân đong đo đếm khi đi chợ, nhưng tôi cảm thấy rât vui, không hề cảm thấy buồn phiền vì tôi nghĩ đó cũng là việc rất thú vị cho thấy bạn là người đảm đang, vun vén tốt cho gia đình.
Chồng tôi hiện nay, thu nhập cũng rất ổn. Ngoài công việc làm tại ngân hàng, anh ấy còn hùn với mấy người bạn làm thêm công việc cho thuê tài chính và chuẩn bị mở công ty về nó.
Cuộc sống hiện tại của tôi dù không được "ăn tôm hùm" hay "mua cái đầm vài triệu" nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì chồng thương yêu vợ, rất quan tâm và chia sẻ cùng vợ. Cuộc sống bình thường nhưng chỉ cần cả hai vợ chồng tôi đồng lòng và anh có ý chí tiến thủ, tôi biết vun vén gia đình, bao nhiêu đó thôi đối với tôi đã là hạnh phúc.
Theo VNE
Nghèo nhưng chồng sĩ diện quá đà Chồng mình vừa nghèo lại vừa sĩ, không có xu nào dính túi nhưng rất thích thể hiện, 'chém gió' cho bằng anh, bằng em. Người ta có tiền, giàu có thì người ta mới sĩ, vì nay tiêu hết mai lại kiếm ra ngay. Đằng này chồng mình vừa nghèo lại vừa sĩ, không có xu nào dính túi nhưng rất thích...