Phụ nữ dù ăn cơm ngon, mặc áo đẹp chưa chắc đã hạnh phúc!
“Em cứ ở nhà chăm lo cho con cho gia đình, cả thế giới cứ để anh lo”, nghe đến đây nhiều người cứ nghĩ tôi sướng, thế nhưng với tôi đó là một nỗi khổ “to đùng”.
Nhiều người cho rằng tôi sướng không biết đường mà hưởng khi có một anh chồng tài giỏi, thương vợ con và lại “điển trai” nữa. Thế nhưng tôi không muốn sống an phận trong một cái tổ kén vo tròn.
Chính vì lẽ đó mà từ khi sinh con tới giờ sự bất đồng quan điểm này của tôi và chồng vẫn chưa có hồi kết. Anh hết ngon ngọt rồi đến cáu gắt khi tôi không bao giờ đồng tình với quan điểm của anh: “Em cứ ở nhà chăm lo cho con cho gia đình, cả thế giới cứ để anh lo”.
Tôi tin rằng với khả năng và sự cố gắng của mình, tôi không những không bỏ bê gia đình, con cái để lao đi làm mà có thể làm tốt cả hai. Vậy tại sao tôi lại phải ở nhà chăm con?
Hầu hết mọi cuộc cãi vã của vợ chồng tôi đều xuất phát từ nguyên nhân bất đồng quan điểm. Thực sự nhiều khi vợ chồng căng thẳng cũng chẳng vì lý do to tát. Chỉ là tôi nhận ra, tôi không thể sống mãi trong sự bao bọc của chồng được.
Nhiều người xung quanh, thậm chí bạn bè nhìn vào tôi đều dè bỉu cho rằng tôi ngu dại, không biết gì, sung sướng mà không biết hưởng lại còn làm màu,…
Thế nhưng mỗi người mỗi khác. Quan điểm của tôi là nếu không được vận động, chỉ ngồi im một chỗ sống trong sự bao bọc của của người khác, trong khi tôi có đủ khả năng làm việc thì đó là một nỗi khổ chứ chẳng phải sung sướng.
Cũng giống như con ngựa được tự do trong môi trường tự nhiên nhưng rồi lại bị xiềng xích kìm hãm vậy. Thế nên từ khi sinh con, tôi luôn phải đấu tranh để được đi làm. Vì việc này mà tôi không thấy mình sướng, còn thấy khổ là đằng khác.
Video đang HOT
Ngày tôi mang bầu, chồng vẫn khuyên vợ ở nhà để nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng nhưng tôi vẫn đấu tranh để bảo vệ quan điểm của mình. Tôi vẫn đi làm đến tận sát ngày sinh. Tôi trân trọng sự yêu thương, quan tâm và muốn bảo vệ, chăm lo cho vợ con thật tốt của chồng. Nhưng đôi khi sự yêu thương, lo lắng không cùng chiều với quan niệm hạnh phúc của người khác thì lại trở nên vô nghĩa. Chính điều này tạo nên hiềm khích, xích mích trong cuộc sống vợ chồng tôi.
Tôi biết, dù tôi có nằm ôm con từ sáng đến đêm, rồi từ đêm đến sáng thì chồng tôi vẫn chăm lo tốt mọi việc. Đối với nhiều người thế là hạnh phúc, là cuộc sống viên mãn nhưng nếu cuộc sống có như vậy thì thật sự rất vô nghĩa, một nỗi khổ,… Mà tôi nhất định sẽ phải đấu tranh chứ không bao giờ chấp nhận.
Tôi cũng tốt nghiệp đại học như ai nên muốn cống hiến khả năng, trí óc của mình, để có một chỗ đứng trong xã hội, giá trị của tiếng nói trong gia đình cũng được đề cao hơn. Hạnh phúc của tôi muốn xây dựng viên mãn hơn bằng cách được làm việc thì có gì là sai cơ chứ. Đôi khi hạnh phúc của con người ta chỉ đơn giản mà sao khó để đạt tới vậy.
Tôi vẫn sẽ đấu tranh để ngày mai đây khi con lớn một chút tôi lại có thể ra ngoài để làm việc, để sống là chính mình. Tôi chắc chắn sẽ không khoan nhượng trong cuộc chiến được đi làm sau sinh. Và khi đó mới là lúc tôi sống đúng với con người mình, bằng tất cả nhiệt huyết của mình để đến khi chân mệt, gối mỏi không bao giờ ân hận vì đã đứng và đi bằng đôi chân của chính mình.
Theo Emdep
Nhìn bóng dáng lầm lũi của mẹ chồng khi đưa con trai về quê, tôi đau thắt ruột
Hôm qua mẹ chồng xin tôi để được đưa con trai về quê chăm sóc, ngay cả chồng tôi cũng muốn về quê. Anh còn khóc và nói đời này không thể làm gì được cho tôi nên không thể ăn bám tôi.
Tôi năm nay 29 tuổi, hiện tại tôi đã có gia đình được 3 năm. Tôi và chồng rất yêu nhau và sống với nhau khá hạnh phúc. Trong nhà tôi không khi nào lớn tiếng cãi vã, giận hờn dù nhiều lúc tôi và chồng cũng có bất đồng quan điểm.
Trước đây khi yêu nhau chúng tôi đã gặp phải sự ngăn cản rất lớn từ gia đình tôi. Tất cả là vì nhà chồng tôi ở quê, sau anh còn có 2 đứa em đang tuổi ăn học nên bố mẹ sợ tôi vất vả. Đã nhiều lần chúng tôi quyết định chia tay nhưng sau đó lại chẳng thể quên được nhau. Chúng tôi đã đợi nhau hơn 4 năm mới được bố mẹ tôi gật đầu đồng ý cho cưới.
Kết hôn xong, vợ chồng tôi được bố mẹ mua cho căn chung cư ở gần nhà. Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc vì trải qua bao khó khăn mới được làm vợ chồng với nhau. Vậy nhưng ông trời không thương chúng tôi.
Năm ấy khi tôi mới sinh con được gần 1 năm thì chồng tôi bị tai nạn ở công trình. Anh bị giàn giáo đổ sập xuống người. Từ đó chồng tôi bị liệt và mọi sinh hoạt của anh đều do tôi làm giúp.
Đã nhiều lần chúng tôi quyết định chia tay nhưng sau đó lại chẳng thể quên được nhau. Ảnh minh họa
Tôi đành phải cho thuê căn nhà đang ở để về nhà sống cùng bố mẹ vì một mình không thể kham nổi con nhỏ và chồng nằm liệt giường. Từ ngày chồng tôi mất khả năng lao động, bố mẹ chồng cũng ngỏ ý đưa anh về quê cho ông bà chăm sóc. Nhưng tôi rất thương anh nên không nỡ để chồng về quê với bố mẹ. Hơn nữa bố mẹ chồng tôi cũng đã già cả, làm sao có thể chăm một người thanh niên như chồng tôi.
Mẹ tôi trước kia đã có ác cảm với con rể nên thấy chồng tôi bị như vậy, mẹ càng khắt khe hơn. Nói là về với mẹ đẻ để được đỡ đần nhưng mẹ tôi chỉ chăm cháu và cho cháu ăn, còn lại tôi đều phải lo hết. Mỗi lần thấy tôi mệt mỏi khi chăm sóc chồng, mẹ tôi cứ đứng ở cửa để than ngắn thở dài không hiểu bà đã làm gì ác độc mà con gái lại phải khổ như thế.
Có hôm tôi về nhà thì thấy mẹ tôi đang thuyết phục con rể bỏ vợ vì tôi còn trẻ. Nếu yêu tôi thì anh nên giải thoát để tôi có một cuộc sống tốt hơn. Tôi rất yêu chồng nên không chấp nhận chuyện ấy.
Ngày hôm đó tôi vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc chuyển về nhà cũ. Nếu không vì bố tôi ra sức ngăn cản thì tôi và chồng con đã chuyển về rồi.
Sáng nay nhìn thấy bóng dáng lầm lũi của mẹ chồng và vẻ mặt của chồng khi lên xe để về quê, tôi đau thắt ruột. Ảnh minh họa
Vài hôm trước mẹ chồng tôi lên thăm con. Vì mặc cảm gia đình không có, giờ con trai lại nằm liệt giường không thể làm gì giúp vợ con nên mẹ chồng tôi rất khép nép và giữ ý. Bố tôi thì không sao nhưng không hiểu sao mẹ tôi luôn tìm cách để hạnh họe thông gia.
Mẹ chồng tôi đã quen với giờ giấc ở quê nên thường dậy sớm. Hôm ấy mẹ dậy sớm nhưng không có gì làm bèn dọn dẹp và quét dọn. Vậy mà mẹ tôi cạnh khóe mẹ chồng là chưa sáng ra đã lục đục dậy rồi làm việc ầm ĩ khiến mẹ tôi không ngủ được.
Mấy ngày nay cũng vậy, mẹ chồng tôi làm gì cũng bị mẹ tôi soi mói. Còn chồng tôi, từ ngày về sống cùng bố mẹ vợ thì anh ít nói hẳn. Có mấy lần vì quá tuyệt vọng mà anh định tự tử bằng thuốc an thần và thuốc ngủ nhưng may mắn là tôi đã phát hiện ra đúng lúc.
Hôm qua mẹ chồng xin tôi để được đưa con trai về quê chăm sóc. Lần này ngay cả chồng tôi cũng muốn về quê. Anh còn khóc và nói đời này không thể làm gì được cho tôi nên không thể ăn bám tôi. Tôi đành phải thuận theo ý mẹ chồng và chồng rồi hàng tuần sẽ về quê để thăm anh.
Sáng nay nhìn thấy bóng dáng lầm lũi của mẹ chồng và vẻ mặt của chồng khi ngồi lên xe lăn để lên xe về quê, tôi đau thắt ruột. Tại sao tôi lại phải khổ như thế này chứ? Chẳng lẽ vợ chồng tôi sẽ mãi phải xa cách như vậy hay sao? Tôi nên làm thế nào để tốt nhất cho chồng lúc này?
Theo Emdep
Đàn bà có thể an phận còn cưới phải đàn ông an phận... như ôm nợ vào người Đàn ông sinh ra với sứ mệnh gánh vác trọng trách gia đình trên vai. Nên đàn ông phải có tài, có chí mới làm nên việc lớn. Lấy chồng giống như canh bạc, thắng thua nào ai chắc chắn được điều gì. Lấy được chồng có tài, thì gia cảnh có khó mấy cũng khá lên. Lấy phải chồng nhu nhược, an...