Phụ nữ cần một người đàn ông hay cần một cuộc hôn nhân?
Đôi khi phụ nữ hay nhầm lẫn… Tôi từng nghe rất nhiều câu chuyện về những ông chồng bồ bịch, vì đủ mọi lý do mà những người đàn ông ấy đã rời bỏ mái ấm của mình để thoả mãn những niềm vui cá nhân, quên đi trách nhiệm làm chồng, làm bố.
Bằng lòng quả cảm và thiết tha của chính ta…
Mà rõ ràng ở nhà vợ đẹp con khôn không kém gì ai, thế mà lòng tham và một cái gì đó bản năng vẫn có thể trỗi dậy được. Nhưng như thế đã là nhẹ nhàng, còn có những người bòn rút tiền mua bỉm cho con, mua đồ cho vợ để mang đi cho nhân tình, những người đó thì quá bỉ ổi.
Thương thay cho phận đàn bà, người thì đâm đơn luôn không đắn đo, còn có những người lại cam chịu cảnh chung chồng chỉ vì “nghĩ cho con”, nhưng “nghĩ cho con” đồng nghĩa với việc bản thân tự đánh mất cơ hội tìm hạnh phúc mới, trong khi con cái chưa chắc đã có được cuộc sống tốt đẹp nhờ quyết định ấy. Phụ nữ luôn nhầm lẫn giữa việc tiếc một ông chồng với tiếc một cuộc hôn nhân và vì thế họ không dứt ra khỏi những buồn đau, cô đơn và những hệ luỵ từ đổ vỡ. Bởi chừng nào ta hiểu nỗi đau trong mình, ta sẽ thoát khỏi nỗi đau nó, bằng lòng quả cảm và thiết tha của chính ta.
Không ngờ rằng khi viết ra những dòng chữ này, tôi lại chính là một người phụ nữ đang phải sống trong tình cảnh bị phản bội. Tôi với chồng tôi yêu nhau 3 năm trước khi kết hôn, hồi đầu mới yêu nhau, cả hai đứa chỉ là sinh viên mới ra trường, nhà lại ở quê nên gặp không ít khó khăn về kinh tế, nhưng cả hai cứ động viên nhau mà vượt qua hết mọi thứ. Có lần đói quá, tôi còn phải đi bán chiếc xe wave mà gia đình mua cho để anh có tiền mua từng cái áo mới để đi xin việc, vì anh mà tôi dám làm tất cả. Thế rồi chính tôi mới là người có công việc ổn định trước, thu nhập dù không quá cao nhưng cũng có thể lo cho bản thân và lo cho anh, vì anh vẫn đang thất nghiệp dài ngày.
Video đang HOT
Sáng dậy đi làm sớm, chiều tối tranh thủ về cơm nước giặt giũ, lo cho anh từng ly từng tí. Anh cũng thương tôi nên cố gắng đỡ đần nhiều. Tôi bảo anh rằng nếu sống tốt thì đời sẽ không phụ, anh đừng bao giờ đánh mất niềm tin, rồi anh sẽ sớm xin được việc thôi. Anh cũng nắm tay tôi và nói rằng anh cảm ơn tôi và yêu tôi rất nhiều.
Nhưng đúng là phải rất lâu sau anh mới ổn định được nhờ vào mối quan hệ của tôi, tôi xin cho anh vào làm nhân viên của một khách sạn lớn, ban đầu chỉ chạy bàn, sau đó nhờ siêng năng, anh cũng được lên làm quản lý. Đó cũng là thời điểm thăng hoa mới trong tình yêu và chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới để hợp thức hoá việc chung sống.
Ít lâu sau đó thì tôi sinh con cho anh, lúc này kinh tế gia đình có thể nói là đã có của ăn của để nên sống tương đối thoải mái, anh đầu tư kinh doanh cũng thu được kết quả khả quan, dần dà cũng sắm sửa được nhà cửa khang trang, không thiếu thứ gì. Rồi có tiền, anh lại sinh tật, tôi phát hiện ra anh bồ bịch ở ngoài rất nhiều, ngủ với cô nọ cô kia, tất cả những thứ đó tôi đã giữ lại làm bằng chứng nhờ có lần anh bị lộ việc giả đi công tác để dẫn gái đi chơi. Tôi đau khổ vì đã hy sinh cho anh quá nhiều, đã dốc hết cả thời son sắc cho anh, đã nghỉ việc để ở nhà chăm con, làm hậu phương cho anh, và giờ thì anh đối xử với tôi như một kẻ thừa thãi.
Tôi kể hết câu chuyện này với bạn thân của tôi, người cũng vừa ly hôn chồng vì anh ta không chung thuỷ. Cô ấy bảo: “Cũng nghĩ đến con cái, nhưng phụ nữ có giá của mình, đôi khi cũng phải mạnh mẽ mà sống”. Tôi cũng nước mắt ngắn, nước mắt dài. Vẫn muốn tha thứ cho anh, nhưng không biết phải sống chung với nỗi ám ảnh rằng anh đã ngủ với hết cô này đến cô khác, đêm nay ngủ với tôi, đêm mai anh ngủ với ai, chẳng ai biết được. Tôi thấy thương cho chính bản thân mình nhưng không biết phải làm thế nào?
Theo VNE
Em sẽ mãi yêu anh
Tình yêu là gì nếu con người không biết tôn trọng và nâng niu. Nếu thật lòng yêu em tại sao anh lại làm như thế?
Nếu nói rằng đến với em bằng sự chân thành thì tại sao lại để cho em một khoảng trống hụt hẫng đến vậy? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi của em là vì sao và tại sao?
"Yêu anh là em biết đắng cay, đợi chờ. Yêu anh dù bên em biết bao gọi mời, dù em biết tình này không lối thoát mà vẫn lao vào vòng xoáy ái ân, để đêm về nghe lòng thao thức, uống cho say để thấy anh bên mình, Tình ta trao nhau, là tự tìm đến nỗi đau, dù rằng mình quá khác xa, vẫn yêu anh dù anh là chính anh".
Anh à, có biết bao điều em muốn nói nhưng em phải nói thế nào đây và ra sao để người khác có thể hiểu được? Em sẽ im lặng tập cho mình một thói quen im lặng để người khác xa lánh em như anh xa lánh em vậy. Em chỉ biết rằng trong khi yêu cuộc sống của con người sẽ bị đảo lộn và con người sẽ sống thật với tình yêu của mình.
Gặp anh và yêu anh là một sự tình cờ giữa anh và em đúng không? Em thật sự không dám tin rằng có lúc mình cũng ngồi tự viết nên những dòng này. Có lẽ anh sẽ không đọc được nó và hi vọng anh không nên đọc nó nhưng em vẫn viết bởi nếu em có thể khóc, có thể hận anh có thể ghét anh thì em sẽ không viết ra anh à. Nhưng thực tế em đã không thể khóc được. Người ta nói rằng nếu khi buồn bạn nên khóc thật to, nên đến nơi bạn muốn đến và hét thật to lúc đó bạn có thể thấy thoải mái hơn, nhưng có những lúc em đã khóc, khóc một mình thật nhiều, thật nhiều nhưng tại sao em vẫn thấy buồn nỗi buồn và sự tự ti càng lớn khiến em không đủ tự tin để khóc, nước mắt em không thể rơi được em thấy khó chịu tim mình nhói đau anh à. Tim em đau đến nghẹn thở.
Con người ta khi yêu ai cũng có một sự huyền bí không phải đó là sự đòi hỏi lãng mạn nhưng là cách để biêt rằng người mình yêu thật sự chân thành với mình hay không? Thế giới này đâu chỉ mình anh và em yêu nhau đúng không có rất nhiều người mà. anh đã không chứng minh cho em thấy rằng đó là tình cảm chân thành của anh mà anh đã để cho em hiểu một cách khác về con người anh. Rất yêu anh em biết phải làm thế nào đây? Em yêu anh cũng chẳng giấu anh điều gì cả, chẳng vì một điều gì cả, chỉ vì một tình yêu chân thành muốn đến với anh. Em không dối anh, có những điều em làm anh không bằng lòng thật nhưng em muốn thử thách tình yêu của anh đó. Nhưng anh đã không hiểu và làm cho em biết rằng anh có chân thành với em như không?
Em buồn em thất vọng, em đã hi vọng về anh rất nhiều, tôn trọng anh bởi em cần anh. Khi em cần anh cho em biết được những gì chân thành từ anh cho em thì anh lại để em thất vọng, anh bỏ mặc em quay đi lạnh lùng. Em đã khóc thật nhiều vì điều đó. Em tự hỏi rằng chẳng lẽ anh đến với em vì một thử thách với bạn anh chăng? Vì một kế hoạch gì đó sao? Một tháng thôi, tình yêu chỉ một tháng thôi sao? Bất cứ nơi đâu, lúc nào em cũng nhớ đến anh có thể khóc vì nhớ anh. Lúc này đây em cũng đang khóc? Tình yêu là duyên phận và mỗi người sinh ra để dành cho một người có lẽ mình không thuộc về nhau nhưng em sẽ lặng lẽ nhìn bước anh đi dù sau này cuộc sống của em thế nào anh thì em cũng mãi yêu anh? Em hàng ngàn hàng vạn lần không muốn tin rằng anh chỉ coi em là một cuộc chơi qua đường, là một cơn gió thoảng qua anh à. Anh hãy hiểu cho em, em làm sao để có đủ sự tự tin trở lại đây. Anh đã nói rằng anh không tin tưởng em thì em cũng không còn gì phải giải thích vì có giải thích thì anh cũng đâu có tin đúng không? Thời gian sẽ chứng minh tất cả, em sẽ không yêu ai cả. Em làm tất cả cũng chỉ vì sợ mất anh - người mà em cần em yêu anh biết không?
Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc... (Ảnh minh họa)
Ông trời sao lại trêu đùa số phận của em nhiều đến thế, em đã không gặp được may mắn như những người khác lại càng thêm những nỗi lo âu. Em từng nghĩ rằng có lẽ cuộc sống sẽ bù đắp cho em là anh. Anh sẽ là người mang lại cho em tất cả niềm vui và cùng nhau vươn tới một điều gì tốt đẹp. Chính anh cũng đã nói ra, nhưng sao trớ trêu thế anh? Tại sao thế? Anh đã yêu em thì em không bỏ cuộc đâu, dù anh có thế nào vào lao lý hoặc khó khăn em vẫn mãi bên cạnh anh, mãi yêu anh khi nào em chết đi sẽ thôi yêu anh. Dù hạnh phúc không mỉm cười với em bởi bây giờ em còn gì đâu để tự tin chứ, em sợ rất nhiều sợ nhiều lắm anh à. Anh đến và đi đã vô tình cứa thêm một vết sâu vào con tim nhỏ bé nhạy cảm của em, thật sự quá sức chịu đựng của em và giờ nó tê dại sẽ không còn cảm giác gì nữa em không biết lúc nào nó đau lúc nào nó không đau chỉ biết rằng mỗi lúc nghẹn đăng nơi cổ họng và lồng ngực nhói buốt làm thế nào đây? Nó cần một trái tim che chở chân thành không được sao, một điều mong muốn nhỏ bé như vậy thôi cũng không được sao? Nó sẽ không nhìn về một điều gì ngoài cuộc sống của anh. Anh là người lớn và người khác mãi là trẻ con sao? Anh đừng có làm như vậy? Trẻ con nhưng con người ta cũng đủ nhận thức được những gì mình nên làm và không nên làm mà.
Trong cuộc sống này một người xuất hiện trước một người bằng cả lòng chung thuỷ và sự chân thành khó vậy sao? Em từng nói với anh rằng yêu một người rất khó vì khi đã yêu em sẽ cố gắng và vun vén vậy mà anh đã không ủng hộ em anh đã gạt em ra khỏi cuộc sống của anh. Anh không cần em anh đùa cợt tình cảm của em sao? Em không tin anh à, anh đừng có đùa cợt và thử thách em nếu là thử thách thì em sẽ vượt qua đó em sẽ vượt qua để đón nhận hạnh phúc và cầu mong sẽ có người cổ vũ em.
Cuộc sống đã đá cho em một cú thật đau có lẽ đó là một bài học em sẽ nhớ mãi anh à. Nếu em không xứng đáng để anh hi sinh, không phải là người anh yêu thì nên dừng lại vì cuộc sống của anh còn có nhiều mục đích hơn. Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, hãy đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Em không đủ mạnh để níu kéo anh nhưng em sẽ chờ đợi một ngày nào đó một lúc nào đó anh thấy buồn thì hãy nhớ đến em, nhớ đến một cơn gió thoảng qua trong đời anh. Là đứa trẻ con anh từng coi thường ngày nào đó vẫn đợi anh lau cho nó những giọt nước mắt, cho nó dựa một bờ vai đủ tự tin về hạnh phúc anh à. Và có một điều rằng "Nếu không đắng sẽ không phải là trái khổ qua và nếu không có chút đau khổ sẽ không có tình yêu chân thành, em đã đau khổ nhưng có lẽ em vô duyên không may mắn đón nhận điều đó số em là vậy mà". Anh hãy cố gắng nha, em không hận anh đâu chỉ hận chính bản thân em mà thôi. Anh buông tay em xuống khoảng không thì có lẽ em sẽ va vào đất đá hoặc sông nước trên đường đời cuộc sống anh à. Có thể sẽ giết chết một người con gái với trái tim tê dại vì tổn thương hoặc có thể trưởng thành hơn thì em không biết chỉ biết một điều rằng nó mãi yêu anh dù anh thoảng qua như một cơn gió, lúc nào nó chết thì nó sẽ gọi tên anh. Anh biết không, anh sẽ không phải đau khổ khi đi tìm hạnh phúc mới đâu.
Mãi yêu anh yêu một ngày khi em còn sống. Từng phút không lúc nào không thổn thức nhớ anh nó làm sao để bắt mọi suy nghĩ của nó không nghĩ về anh đây?
Theo VNE
Tại em đã "giữ gìn" quá Cánh cửa không khóa, tôi mừng rỡ khi anh đang ở nhà. Vừa đẩy cửa, trước mắt tôi là hình ảnh hai kẻ trần như nhộng... Hận thù bốc cháy, tôi nhìn hai kẻ đó như muốn thiêu sống họ. Ngày đầu gặp anh, tôi bị ma lực của anh cuốn hút. Anh làm cùng công ty tôi nhưng khác phòng. Anh nổi...