Phỏng vấn một thường dân
Phóng viên: Thưa anh, đối với một thường dân, sợ nhất là gì? Lạm phát tăng, giá cả leo thang hay dịch tiêu chảy cấp?
Thường dân: Ồ, không. Đối với thường dân, sợ nhất khi trở thành… phó thường dân.
Phóng viên: Phó thường dân? Làm gì có chức danh đó?
Thường dân: Đúng vậy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nó lơ lửng trên đầu, mỗi khi tôi có việc.
Phóng viên: Việc gì?
Thường dân: Thiếu gì việc. Nhất là những việc dính tới hành chính, cơ quan.
Phóng viên: À, anh hiểu ra sao về các cơ quan?
Thường dân: Không hiểu nhiều!
Phóng viên: Anh đừng buồn. Chính các cơ quan nhiều khi còn chưa hiểu được lẫn nhau.
Thường dân: Tôi biết. Tôi có buồn đâu. Thường dân trên thực tế, không giống các nhà văn miêu tả. Họ ít có dịp để buồn. Họ còn phải tập trung thời gian để kiếm sống. Buồn, thật ra là một cảm xúc khá sang. Cái gì sang nghĩa là xa xỉ.
Phóng viên: Thôi, thôi, đừng triết lý nữa.
Thường dân: Tôi biết. Nhưng tôi đang suy nghĩ ý nhỏ này: Một xã hội không nên có nhiều phó thường dân.
Phóng viên: Đúng.
Thường dân: Và một cơ quan, một tổ chức, không nên có nhiều phó giám đốc.
Video đang HOT
Phóng viên: Cái gì?
Thường dân: Phó giám đốc! Anh hiểu ra chưa?
Phóng viên: Hiểu rồi.
Thường dân: Các cơ quan của ta hiện nay, theo thống kê cho thấy, hầu như vô địch về số lượng phó giám đốc… Ở một tỉnh, người ta đã đếm vài công sở có tới mười ông.
Phóng viên: Mười ông?
Thường dân: Phải. Còn tình trạng năm sáu ông là vô thiên lủng.
Phóng viên: Tại sao thế nhỉ?
Thường dân: Tại vì có quá nhiều ông không thể về hưu. Cũng không thể làm cán bộ thường, nhất là những ông có xuất xứ từ những cơ quan sáp nhập.
Phóng viên: Rắc rối thật.
Thường dân: Đúng là như thế! Nhưng giải quyết rắc rối mới chính là lý do để bộ máy sinh ra. Và họ đã tìm được cách tuyệt hay: Họ tạo ra nhiều ghế phó.
Phóng viên: Chán thật.
Thường dân: Vâng. Rất chán. Kinh nghiệm cho thấy, nơi nào càng nhiều phó, nơi ấy càng lề mề. Lắm ông phó sinh ra chỉ để mỗi việc chờ ông trưởng về hưu hay ngược lại.
Phóng viên: Tôi biết.
Thường dân: Anh còn chưa hiểu tường tận. Đã phó thì cũng có phòng riêng, có thư ký và nhiều khi có cả xe hơi… Tóm lại là phó kèm thêm ban bệ, kèm theo một khoản ngân sách chả phó tẹo nào.
Phóng viên: Bực mình quá.
Thường dân: Bực mình nhất là tuy tôi bình dân, tôi cũng biết rằng rất nhiều nước trên thế giới có rất nhiều cơ quan không có phó. Thậm chí họ không hiểu được từ này. Không hiểu từ thời xa xưa.
Phóng viên: Ví dụ?
Thường dân: Hoàng đế Pháp Napoléon Bonaparte nổi tiếng là một vị chỉ huy chiến trận đại tài. Ông đã nói: “Trong một trận đ.ánh, hai viên tướng tài sẽ nguy hơn một viên tướng dở, nếu họ cùng chỉ huy”.
Phóng viên: Chắc do đấy, chức Hoàng đế chưa khi nào có phó.
Thường dân: Ngài chỉ có kẻ giúp việc mà thôi. Trở lại chuyện bên ta, việc nhiều phó, tôi cảm thấy đang trở thành căn bệnh.
Phóng viên: Đúng.
Thường dân: Hình như chỉ ở ta, nhiều vị giám đốc đi vắng cả tháng cũng chả làm sao. Nhiều vị cứ nghĩ thế là hay. Tự đắc rằng không có cá nhân thì bộ máy vẫn điều hành. Tại sao chả ai nghĩ ngược lại là như thế, cá nhân tồn tại để làm gì?
Phóng viên: À, cá nhân tồn tại để cá nhân khác bao quanh.
Thường dân: Thôi đừng đùa, chuyện này nghiêm túc lắm. Hãy nhìn ra ngoài xã hội, có quán tư nhân nào tồn tại phó chủ quán không? Những vũ trường, những khách sạn tư nhân cũng chả khi nào thấy phó. Cho nên có chuyện gì, ta cũng… tóm được rất nhanh, không hề băn khoăn gì về cơ chế cả.
Phóng viên: Đấy là một thói quen chịu trách nhiệm đích danh.
Thường dân: Đích danh, đấy rõ ràng là điều chúng ta cần đạt tới.
Phóng viên: Chả đơn giản như anh nghĩ đâu, anh thường dân ạ. Một số cơ quan của ta, như anh đã hiểu, tồn tại không chỉ để giải quyết những vấn đề trong xã hội. Nó còn phải giải quyết những quyền lợi của nhau. Mà chuyện ấy thì chả bao giờ đơn giản.
Thường dân: Phải. Nó sẽ chẳng đơn giản nếu như các nhà quản lý chỉ nghĩ tới cấp phó của mình chứ không nghĩ tới các phó thường dân. Đấy là điều cơ bản nhất.
Phóng viên: Chính xác.
Thường dân: Tôi thấy nhà nước ban hành rất nhiều văn bản, mà hình như chưa văn bản nào quy định cho phép số lượng phó bao nhiêu. Tôi luôn hy vọng một… phó công văn như thế!
Theo ANTG
Siêu mẫu hóa thường dân giúp chồng tranh cử tổng thống
Khi Nicolas Sarkozy lao vào cuộc tái tranh cử nhiệm kỳ hai với quyết tâm xóa bỏ sự hào nhoáng xa hoa và xây dựng lại hình ảnh của mình là một tổng thống của nhân dân, thì đệ nhất phu nhân Carla Bruni cũng dường như trải qua sự thay đổi bước ngoặt để diện mạo trở nên gần gụi hơn.
Ảnh: Reuters
Từng là một cựu siêu mẫu và ca sĩ - người từng chụp hình n.ude và hẹn hò với những ngôi sao nhạc rock trước khi có cuộc tình lãng mạn với vị tổng thống Pháp mới đắc cử năm 2007, trang phục thời thượng, kiểu tóc thay đổi thường xuyên là hình ảnh thường thấy ở Carla Bruni trong những năm đầu làm đệ nhất phu nhân.
Lần đầu tiên xuất hiện tại một chiến dịch tranh cử hôm chủ nhật, Bruni - 44 t.uổi - dường như đã cố ý trở nên mộc mạc trong chiếc áo khoác sẫm màu đơn giản, trang điểm tối giản dị và để tóc xõa.
Đáng ngạc nhiên hơn là khi xuất hiện trên trang bìa tạp chí truyền hình tuần trước, bà cuộn tròn trên chiếc sofa trong chiếc áo len xám lỗi mốt, quần ống suông thoải mái, đi tất, bình luận tự do về các chương trình bà thích xem.
Một thế giới khác hẳn so với một ngôi sao Bruni trang bìa của Vanity Fair năm 2008, bà đã chụp hình đứng trên nóc điện Élysée trong chiếc váy dạ hội rực đỏ. Giờ đây, Bruni lại hoá thân vào vai người nội trợ khi vừa trò chuyện về những chương trình truyền hình thực tế đang xem, vừa ôm ấp bé con bốn tháng t.uổi Giulia.
Bà xuất hiện cùng ngày trên "20 Minutes", tờ báo hàng ngày phát miễn phí tại các nhà ga xe điện ngầm. Mặc chiếc áo len đan màu nâu, để mặt mộc và tóc buộc cao, Bruni tuyên bố, bà 100% ở bên cạnh chồng trong chiến dịch tranh cử.
Việc đệ nhất phu nhân nước Pháp thay đổi diện mạo diễn ra khi chồng bà, tổng thống đương nhiệm Sarkozy đang vật lộn để xoá bỏ hình ảnh chính ông gây dựng những năm đầu ở nhiệm sở - phung phí và xa hoa, thân cận với những người giàu có - khác hẳn với những tổng thống trong quá khứ thường giản đơn và "hoà điệu" hơn với vùng nông thôn.
Các tay săn ảnh đã theo từng bước chân ông thời điểm Sarkozy hẹn hò với Bruni vào cuối năm 2007 - điều gây chấn động ở Pháp. "Hình ảnh cặp đội nổi tiếng đã gây tổn hại rất nhiều bằng cách hất đổ nền tảng bảo thủ truyền thống của ông ấy", nhà khoa học chính trị Arnaud Mercier của đại học Lorraine nói. "Sarkozy muốn sửa chữa bằng nỗ lực tự họa nên bức chân dung như những người bình thường, nhưng hình ảnh rực rỡ đã quá ăn sâu bám rễ và sẽ khiến mọi người có thể không bị thuyết phục".
Kết quả các cuộc thăm dò cho thấy, 2/3 người được hỏi có quan điểm tiêu cực về Sarkozy và ông bị tụt hậu sau ứng viên đảng Xã hội Francois Hollande - người tự gọi mình là "Ngài bình thường" khi tự lái xe máy tới nơi làm việc.
Ông Sarkozy thuộc phe bảo thủ, người có tiếng là "Ngài đỏm dáng" vì thích đồ trang sức, luôn đeo đồng hồ Rolex trị giá hàng chục ngàn USD, luôn có bạn bè là triệu phú vây quanh, lấy vợ từng là một siêu mẫu, đã thề trong cuộc mít tinh ở Marseille rằng, ông sẽ đại diện "cho người dân, chứ không phải tầng lớp thượng lưu" khi cố gắng giành thắng lợi trong nhiệm kỳ hai.
Có rất nhiều người đã không tha thứ cho ông vì chuyện tổ chức thắng lợi sau bầu cử năm 2007 với những người ủng hộ giàu có tại một nhà hàng đắt đỏ sang trọng nhất Paris mang tên Fouquet, đi nghỉ trên du thuyền xa hoa của người bạn doanh nhân và quyết định cắt giảm thuế cho người giàu. "Thách thức là ở chỗ làm cho mọi người tin rằng, dù có Fouquet, du thuyền, những người bạn tỉ phú và giảm thuế cho nhà giàu, thì ông ấy vẫn là người của nhân dân", báo Libération bình luận.
Trong phát biểu tranh cử, ông Sarkozy đã cáo buộc ông Hollande thiếu can đảm để nói một cách chân thực các nguy cơ kinh tế mà nước Pháp phải đối mặt. Hollande đã đáp trả rằng sẽ không bị lôi kéo vào một cuộc tranh cãi kiểu học trò như vậy.
Theo VietNamNet
Thường dân Libya sản xuất vũ khí chống Gaddafi Ông Aref Abu Zeid, từng là kỹ sư chế tạo thiết bị hạng nặng tại Công ty thép Libya, hiện đang điều hành một nhóm 80 người ở thành phố Misrata sản xuất tên lửa và vũ khí để chống lại lực lượng trung thành với nhà lãnh đạo Muammar Gaddafi. Một thợ cơ khí Libya hàn chiếc khiên tại một trường đại...