“Phố đèn đỏ” Phạm Văn Đồng – con đường dẫn đến… da thịt
Tại “phố đèn đỏ” Phạm Văn Đồng, chỉ cần khách dừng xe là có ngay 2 thiếu nữ lao tới chặn đầu xe, liên tục múa miệng không ngớt với những lời nói đầy gợi dục…
Để đối phó với tình hình khó khăn hiện tại, gái mại dâm một số ra đứng đường bắt khách, số đông khác dạt về “hoạt động”‘ chui tại các quán tẩm quất thư giãn.
Gọi là tẩm quất cho “sang” chứ thực tế ở đây không có chuyện đấm bóp mà chỉ cần khách gật đầu là có thể “hành sự” tại chỗ hoặc cùng nhau đi nhà nghỉ…
Nằm ở cửa ngõ phía Bắc thủ đô Hà Nội, con phố Phạm Văn Đồng càng trở nên “nổi tiếng” bởi hoạt động kích dục, mại dâm trá hình dạt về “đóng đô” ở đây vài năm gần đây. Chẳng thế mà, mọi người vẫn gọi vui con phố “nức tiếng” này là “phố đèn đỏ”.
21h, trời lất phất những hạt mưa và lạnh, trên đường Phạm Văn Đồng (huyện Từ Liêm – Hà Nội), các quán cà phê đèn mờ, thư giãn hắt ra thứ ánh sáng màu đỏ nhợt nhạt cùng các cô tiếp viên ăn mặc quần áo mát mẻ, mặt “trát” đầy phấn son lượn lờ trước cửa.
Hai cô gái đang chờ khách đến tẩm quất thư giãn trên đường Phạm Văn Đồng
Đang lánh mặt phía sau tấm biển “café thư giãn”, tôi bất ngờ bị giật lại bởi một giọng nữ đong đưa: “Vào đi anh. Cho xe vào đây đi anh ơi!”. Ngoái đầu lại phía sau, một cô nàng váy ngắn hết cỡ đứng lấp ló bên trong, tay không ngừng vẫy vẫy đầy ẩn ý.
Thoái mặc lời mời chào, chúng tôi định nổ máy bỏ đi thì cô gái này vội vàng từ phía trong lao ra, thề thốt: “Anh vào đi để các em phục vụ cho, còn mấy em nữa đấy. Vào đi các em “làm” cho “phê” luôn”.
Nhùng nhằng với mấy ả vài phút, chúng tôi vẫn giữ ý định chuyển bánh xe đi thì cô gái này nài nỉ: “Nhà em không có “cái ấy” nhưng các em sẽ chiều các anh hết mức. Còn sướng hơn cả đến “Z” ấy chứ! Có trăm hai (120.000 đồng) thôi mà, thanh toán rồi vào đi anh…”.
Video đang HOT
Thấy khách chuyển sang chê vì nhân viên già, mùi “ghê lắm” thì một cô nàng dáng vóc, dung mạo khá bắt mắt với chiếc áo khoét sâu cổ bước ra nũng nịu: “Em ấy “làm” nhiều anh đến không muốn về đấy, vào đi anh không người khác nhận mất lại không đi được với anh đâu…”.
Căn phòng “thư giãn” chỉ kê vừa chiếc giường tầm 60 cm và chừa lối nhỏ vừa 1 người đi vô cùng ẩm thấp và bẩn thỉu. Kế bên là một gian phòng lớn hơn được bố trí 2 giường và được ngăn cách với nhau bởi một chiếc ri đô cáu bẩn.
Thú thật, khách chỉ cần nhìn đã thấy khiếp vía rồi lấy tâm trạng đâu mà hưởng thụ cái được gọi “thoải mái sung sướng hết cỡ” như các ả ấy quảng cáo cơ chứ…!
Không những thế, nếu những vị khách nào vào mà “lắm chuyện” hỏi nhiều không chịu “làm” thì ngay tức khắc sẽ bị nhân viên trong quán đuổi và không quên “khuyến mại” thêm cho một bài đốt vía khôi hài.
Chiếc đệm hôi hám, đặc quánh mùi xú uế, khiến chúng tôi không khỏi kinh hãi, lợm giọng.
Cách quán này chưa đầy 20m, 4 “chân dài” cũng đang ngồi chờ khách. Sau màn ngã giá, một nam thanh niên phi thẳng xe vào phía trong và cánh cửa sắt vội vàng khép lại.
Theo tìm hiểu của PV, nếu là khách lạ, nhân viên chỉ mời khách vào tẩm quất thư giãn bằng tay miệng, còn với người quen mặt có thể đến “Z” ngay tại trận. Những vị khách được các ả nhắm chọn (thuộc những người thân quen với quán – PV) và muốn một không gian riêng, chỉ sau cái gật đầu thì họ sẽ cùng nhau đi nhà nghỉ…
Có thể nói, với giá từ 100.000 – 150.000 đồng, các tụ điểm café thư giãn trên đường Phạm Văn Đồng cũng được khách làng chơi đánh giá là “chợ tình giá bèo” ở Hà Nội. Còn nhân viên ở đây được xếp vào loại “quá đát”, tầm U40 hết thời nên cũng không được nhiều khách ham của lạ ngó ngàng tới.
Dù liên tục bị lực lượng chức năng quét vét nhưng hoạt động tẩm quất thư giãn, mại dâm núp bóng ở đây vẫn khá nhộn nhịp. Hoạt động này tồn tại như cái gai trong mắt người dân địa phương từ nhiều năm nay và nhất là lại nằm sát ngay Bộ Công an, nhưng không hiểu sao chúng vẫn không được dẹp bỏ (!?).
Theo vietbao
HN: Gái mại dâm than trời vì ế khách
Trời rét, khách vào ngã giá vẫn thưa thớt. Họ có tấp vào rồi cũng vội phóng xe đi, bỏ lại phía sau những tiếng gọi như nài nỉ của các cô gái...
Những cô gái làm nghề "đưa người cửa trước, rước người cửa sau" ở đường Phạm Văn Đồng tới chân cầu Thăng Long (Hà Nội) co mình lại để tránh rét, nhưng đôi mắt không quên tìm bóng khách đi qua với mong muốn... một tối làm việc không ế ẩm.
Con đường Phạm Văn Đồng hôm nay vẫn ồn ào, tấp nập người qua lại nhưng vắng bóng những cô gái đứng hai bên đường như mọi ngày. Chỉ còn lại những cánh cửa xếp khép hờ của những căn nhà âm u, tối tăm, đủ thấp thoáng bóng dáng 1, 2 đào co ro trong áo rét, ngồi "hóng khách".
Đường Phạm Văn Đồng (Hà Nội) những ngày mưa rét vắng bóng những cô gái đứng hai bên đường, chỉ còn những cô gái ngồi sau cánh cửa xếp trong những căn nhà âm u, tối tăm.
Dưới ánh đèn mờ nhưng vẫn đủ để người qua đường nhận thấy lớp phấn son lòe loẹt trên gương mặt của những người phụ nữ với đủ mọi lứa tuổi: 20, 30 thậm chí cả U40. Rét đấy, nhưng họ vẫn diện cho mình những bộ quần áo sao cho thật mát mẻ để "câu" được khách ngon. Khi khách đi qua, họ khoác lên mình chiếc áo ấm những mong chống chọi lại với cái giá buốt.
Thoáng nhìn thấy 1 vị khách dừng lại, họ lại nhoài người tìm hi vọng. Vẫn là những thao tác mời khách như mọi ngày, nhanh chóng và kín đáo. "Bao nhiêu?", người đàn ông hất hàm hỏi. "200.000 tàu nhanh, nhà nghỉ bên em lo", một chị phụ nữ đậm người, phấn son trát đầy mặt, đang co ro vì cái lạnh nhưng cũng cố bước nhanh ra, đáp lại. "Nhìn cổ kính thế này mà giá cao thế. Trời lạnh giảm giá đi?", người đàn ông hỏi tiếp và nhận được câu mát mẻ: "Đồ cổ đánh đổ đồ kim, các anh cứ đi rồi biết". Còn cô gái đứng bên cạnh người phụ nữ, hai hàm răng va vào nhau nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi với vị khách "hiếm", những mong giữ chân được khách.
Nhưng sau hồi ngã giá không thành, người đàn ông lại ngậm ngùi bước tiếp bỏ lại phía sau là cô gái đang đứng, mái tóc ướt không phải vì những hạt sương đêm mà vì cơn mưa phùn gió bấc. Đi thêm vài ba cửa, anh ta vẫn chỉ lắc đầu bước tiếp và chấp nhận "trắng tay" trên đoạn đường này. Ngay cả khách khi "giao dịch" cũng giữ dáng vẻ co ro, hai tay để trong túi quần.
Một ngày làm việc ế ẩm nên chỉ thoáng thấy có khách tới, các cô gái lại tập trung nhau "săn đón" dù cho cả hai bên đang run lên trong cái lạnh dưới 10 độ của Hà Nội.
Khách đi rồi, mỗi cô gái lại quay trở về chỗ của mình, cũng có một vài câu chửi thề. Họ tự tìm cách sưởi ấm cơ thể bằng cách dúi tay vào trong áo hay chạy sang quán nước bên cạnh nơi ánh lửa đang bập bùng trong gió, mũ áo kéo cao trùm kín đầu... Dáng đào đổ liêu xiêu trong ánh lửa hồng. Chốc chốc họ lại run lên bần bật khi có cơn gió thổi tới.
Nhận được điện thoại, nét mặt họ bỗng chốc tươi hơn nhưng rồi nét vui ấy nhanh chóng vụt tắt khi khách hàng là người chủ động từ chối buổi "hẹn hò". Trở lại với chiếc ghế đã ấm lên vì người ngồi lâu, cô gái đặt đôi tay lên má, xoa xoa cho tan đi cái giá để rồi lại tiếp tục... hóng khách. Một vài thanh niên rú xe lướt qua họ rồi bỏ lại một vài câu lả lơi: "Đi chơi với anh thôi em ơi, rét mướt thế này, làm gì cho nó khổ". Tiếng cười của những thanh niên ấy đủ để làm tan cái khoảng không yên tĩnh đang bao trùm nhưng không xóa được cái lạnh đến với họ và cũng chẳng thể tìm giúp họ khách để "mở hàng" khi trời đêm.
Khách đi rồi, họ lại tụ tập nhau ngồi bên đống lửa để tự sưởi ấm cho mình và chờ cơ hội mong manh ở những khách tiếp theo khi ngoài trời "mưa phùn gió bấc" vẫn đang bao trùm con đường nơi họ đang "hành nghề".
Suốt từ 7h tối tới 11h đêm, các cô gái vẫn đốt lửa sưởi ấm cho nhau, quyết tâm bám trụ địa bàn. Đôi bàn tay họ cũng ửng lên vì cái giá buốt của Hà Nội. Họ lại bàn bạc những câu chuyện đời, chuyện người, chuyện ông khách này, người khách kia rồi bọn này ở đây làm ăn được, bọn kia ở chỗ khác cũng ế ẩm như mình... Đó là những câu chuyện mà bao ngày qua họ vẫn nói với nhau. Vẫn là những tiếng cười khanh khách nhưng họ đang bỏ vào đó sự lo lắng cho một ngày làm việc không "lương, thưởng" nếu không được "cuốc khách" nào.
"Xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai trời vẫn tiếp tục rét. Có khi bọn mình còn chết đói dài dài" - lẫn trong tiếng than củi lép bép, tiếng gió thổi, tiếng xe cộ hai bên đường, nhưng vẫn nghe rõ tiếng những cô gái "làng chơi" than thở với nhau.
Khách vào ngã giá vẫn thưa thớt. Họ có tấp vào rồi cũng vội phóng xe đi, bỏ lại phía sau những cánh tay vẫy lại đến cuồng nhiệt và những tiếng gọi như nài nỉ, van xin của các cô gái.
Tỏ ra rất quen thuộc với cảnh tượng trên, bà bán quán nước ven đường Phạm Văn Đồng nói: "Ngày nào chả vậy, rét mướt như thế nào họ cũng đứng đó. Nhưng nghề của họ cũng như đi câu ấy mà. Toàn gái hết đát cả, nhiều khi đứng đường vẫy mãi mà có ai nhòm ngó đâu. Trời rét này cũng khổ thân chúng nó, khách thì không có mà cứ phải co ro hết đứng lại ngồi, không dám đi đâu vì nếu đi sợ khách tới mình không có ở đó lại mất cơ hội".
Thỉnh thoảng lại có cô gái hết thở dài rồi lắc đầu ngao ngán. Có lẽ với họ thì đây là thời điểm ế khách nhất trong năm.
Theo Hoàng Lâm - Huệ Nguyễn (Giáo dục Việt Nam)
Chặn đầu xe "gạ"... kích dục bằng miệng! Kỳ 1 "Đi đâu mà vội thế anh? Vào đây các em làm thoải mái cho" - đó là những lời mời và chặn trước đầu xe máy của PV. Sau khi "cò" thuyết phục khách bất thành thì một ả tiến đến tiếp tục mời chào: "Vào đi anh ơi!". Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn điện cao áp đủ chiếu sáng toàn...