Phát hiện động trời sau khi về thăm nhà bạn trai
Khi đã ngồi trên xe rồi, tôi bật khóc nức nở. Chẳng biết là thương vợ con anh hay thương cho chính tôi.
Tôi và anh quen nhau khi cả hai chúng tôi đều làm chung công ty. Tôi thì làm nhân viên văn phòng còn anh phụ trách nhóm bán hàng.
Do tính chất công việc nên anh phải thường xuyên di chuyển hết nơi này đến nơi khác. Đi xa nhiều vất vả nhưng anh chưa hề than vãn hay chê trách này nọ.
Anh luôn phấn đấu hết mình với tinh thần cầu tiến cao nên vị trí quản lí anh có hiện nay là hoàn toàn xứng đáng. Tình cảm tôi dành cho anh xuất phát từ chính sự khâm phục ấy.
Anh hơn tôi 10 tuổi, vẻ ngoài già dặn từng trải đã vậy anh còn là trai quê. Nếu so anh với các cậu bạn theo đuổi tôi thì có lẽ anh thua xa về ngoài hình và thân thế.
Tuy nhiên, tình cảm anh dành cho tôi là chân thật, anh giản dị mộc mạc và tôi cảm nhận được điều ấy.
Càng gắn bó với anh tôi càng quý mến anh nhiều hơn, một chàng trai đầy nghị lực gia đình anh ở quê chẳng giúp được gì nhiều.
Anh đã vượt qua mọi khó khăn khi phải bươn chải vừa học vừa làm và ở lại thành phố cho đến hôm nay.
Bố mẹ tôi đều là viên chức nhà nước, ông bà cũng khá tâm lý nên không đặt nặng vấn đề gia thế hay địa vị của con rể tương lai. Khi tôi đưa bạn trai về nhà chơi như một người bạn họ rất hài lòng.
Anh cư xử nhã nhặn chừng mực, cách nói chuyện thì thành thật và trải đời nên bố mẹ tôi rất quý mến anh.
Ảnh minh họa
Những ngày yêu nhau, bạn trai cũng thường kể cho tôi nghe về quê của anh, về kí ức tuổi thơ, về bố mẹ già vẫn còn vất vả với ruộng vườn.
Video đang HOT
Tôi rất muốn được cùng anh về quê chơi nhưng thời gian nghỉ của chúng tôi lại không giống nhau. Nên dù quen nhau gần năm nhưng tôi chưa có lần nào ra mắt bố mẹ anh hết.
Tình cảm cả hai dành cho nhau cũng nhiều nhưng tôi đợi mãi mà chẳng thấy anh đề cập gì đến chuyện kết hôn.
Cuối tuần vừa rồi tôi có nói với anh, tôi muốn bố mẹ hai bên chính thức gặp nhau để còn bàn chuyện cưới hỏi.
Anh cứ hết đưa ra lý do này đến lí do khác nhưng đều bị tôi gạt đi. Thấy lạ nên tôi càng cương quyết, tôi nói với anh nếu không có ý định lâu dài với tôi thì chia tay để tôi còn lấy chồng.
Tôi không thích anh xem thường hay chỉ yêu đương đùa vui với tôi.
Rồi nghe anh thú nhận mà tôi bàng hoàng sửng sốt. Anh nói là anh yêu tôi rất nhiều, anh cũng muốn cưới tôi và sống hạnh phúc cùng tôi nhưng mà anh đã có vợ và con ở quê rồi.
Anh còn nói thêm đó là người vợ mà bố mẹ anh chọn chứ thật ra anh không hề yêu cô ấy.
Tôi thấy đất trời quay cuồng, không thể kiềm chế được tôi mắng anh là kẻ hai mặt là thứ giả tạo, sao lại có thể lừa dối tình cảm của tôi.
Anh hết lời thề thốt anh nói hãy tin anh vì tình yêu anh dành cho tôi là thật.
Tôi nói nếu vậy anh hãy bỏ vợ đi. Nghe anh than thở mà tôi chỉ muốn giết anh cho xong.
Anh không thể làm tổn thương vợ con và bố mẹ anh được. Nếu tôi đồng ý thì anh sẽ cùng sống ở thành phố với tôi nhưng không làm đám cưới.
Tôi không thể nào hiểu nổi anh là người quá thật thà hay là quá đỗi gian trá. Chỉ biết rằng ngay lúc ấy tôi đã tạt nguyên cốc nước trên bàn vào mặt anh rồi bỏ về.
Suốt mấy ngày liền tôi như muốn phát điên, cảm giác bị phản bội bị lừa dối làm tôi không thể chịu nổi. Anh nghĩ tôi là ai mà có thể làm một kẻ thứ ba sống không danh không phận như thế?
Tôi xin nghỉ phép vài ngày và một mình tìm xuống quê anh. Khi nghe nói tôi là đồng nghiệp của anh tiện đường công tác ghé thăm, bố mẹ anh vui mừng khôn tả.
Họ đối xử với tôi cực kì tốt, bố anh còn làm gà để đãi khách thành phố.
Còn vợ anh một cô giáo mầm non nhỏ nhẹ hiền lành. Cách nói chuyện lịch sự tế nhị vô cùng, cứ luôn miệng kêu tôi bằng chị xưng em.
Cô ấy gần gũi với tôi như những người bạn thân. Đã vậy khi ra về họ còn gởi cho tôi rất nhiều trái cây vườn nhà để làm quà. Nhìn vợ và cô con gái 4 tuổi của anh tiễn tôi ra tận cổng lòng tôi như xát muối.
Khi đã ngồi trên xe rồi, tôi bật khóc nức nở. Chẳng biết là thương vợ con anh hay thương cho chính tôi.
Tôi muốn nói cho bố mẹ vợ con anh biết thật ra anh là kẻ khốn nạn. Tôi muốn làm cho anh mất tất cả để anh biết cảm giác đau đớn ra sao.
Tuy nhiên, rồi khi đến nơi tôi lại không nỡ, tôi không đành lòng phá vỡ hình ảnh tốt đẹp của anh trong lòng tất cả mọi người.
Họ sẽ thất vọng và tổn thương đến mức nào khi biết được sự thật, họ cũng đâu có lỗi gì nhưng còn tình cảm bấy lâu tôi dành cho anh thì sao, những ngày tiếp theo tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Bạn gái 'khóc thét' mà bỏ chạy chỉ sau 1 lần về thăm nhà người yêu
Khi từ xa nhìn thấy ngôi nhà mà Tiến giới thiệu là nhà anh, trong lòng Quỳnh không tự chủ được giật thót một cái...
ảnh minh họa
Yêu nhau gần 1 năm nay nhưng chưa lần nào Quỳnh về thăm quê nhà người yêu cả. Phần vì công việc bận rộn, phần vì cô cũng chưa muốn mối quan hệ có sự xuất hiện của người lớn quá sớm. Thời này đầu mới yêu cô nghĩ là thời gian riêng tư để 2 người thoải mái, tự do tìm hiểu nhau, tới một thời điểm nhất định, lúc ấy về ra mắt các bậc cha mẹ cũng không muộn.
Lần này là vì Tiến mở lời đề nghị nên Quỳnh mới gật đầu theo anh về quê chơi chứ ý định của cô là đợi đến sang năm cơ. Nhưng Tiến bảo, nếu 2 người định tiến xa hơn thì về quê cho biết hoàn cảnh nhau, làm quen với những người lớn trong nhà sớm một chút cũng có cái tốt. Quỳnh không phản bác được, bèn ưng thuận.
Trước đó, mỗi khi nhắc về gia cảnh nhà mình, Tiến chỉ nói qua loa rằng nhà anh không khá giả gì, anh sẽ phải tự lập bằng chính khả năng của mình, nên Quỳnh cũng chỉ biết vậy. Quỳnh cũng không quan trọng nhà bạn trai phải thế nọ thế kia, quan trọng Tiến là người thế nào, tự lập cũng không có gì không tốt.
Cô biết, hiện tại lương tháng của Tiến ngoài chi tiêu thì vẫn gửi toàn bộ về cho bố mẹ dưới quê, nhưng cô không suy nghĩ gì. Cô cho rằng, giờ anh chưa lập gia đình nên làm thế cũng phải. Và chắc là bố mẹ anh giữ hộ thôi, khi nào anh lấy vợ sẽ đưa lại, sợ thanh niên không biết tiết kiệm lại tiêu hoang ấy mà.
Ấy thế nhưng khi từ xa nhìn thấy ngôi nhà mà Tiến giới thiệu là nhà anh, trong lòng Quỳnh không tự chủ được giật thót một cái. Dù ở quê đất rộng người thưa nhưng nhà Tiến chỉ chưa đầy 100m2, căn nhà nhỏ lợp mái pro xi măng đã gãy vỡ đủ chỗ, vách tường đất thì lỗ chỗ thủng, đủ thấy chủ nhân của nó thiếu thốn tiền bạc tới mức nào, đến tu sửa chỗ ở cho gọi là kiên cố vững chắc một chút cũng không thể.
Vào trong, ngắm nhìn mọi thứ trong căn nhà ấy mà Quỳnh thẫn thờ không nói nên lời. Một bộ bàn ghế bằng gỗ tạp đóng kiểu đơn giản, chiếc giường đã mối mọt, vài thứ vật dụng cũ kĩ, chiếc ti vi cổ lỗ màn hình bé bằng 2 bàn tay, những vật dụng thiết yếu nhất như tủ lạnh, bếp gas cũng không thấy bóng dáng - mọi thứ toát lên sự khốn khó, bần cùng của những người sống nơi đây. Thật sự Quỳnh không nghĩ, thời đại này rồi còn có nhà thiếu thốn tới mức này. Không hiểu tiền Tiến gửi về đi đâu hết, chẳng lẽ bố mẹ anh không dám sắm sửa mà thương con nên để dành hết cho anh sau này. Nghĩ thế, trong lòng Quỳnh hơi xúc động.
Nhưng rồi, những phát hiện tiếp theo khiến cô phải ngay lập tức gạt phăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Bà nội Dũng già yếu bệnh tật liên miên, đang sống cùng với nhà anh, nghĩa là tiền thuốc thang của bà đều do bố mẹ anh chi trả. Bố anh cũng yếu, chẳng làm được gì, ngày chỉ loanh quanh cơm nước dọn dẹp. Kinh tế cả nhà trông chờ vào quán nước nhỏ nhoi của mẹ anh. Chị gái Tiến sau khi li hôn chồng cũng mang con về đây ở, cùng phụ mẹ bán nước. Cả nhà từng ấy miệng ăn, một đứa trẻ đang tuổi lớn, 2 người cao tuổi ốm yếu, sợ rằng thêm cả khoản Tiến gửi về cũng vẫn thiếu thốn đủ bề.
Giờ thì cô hiểu tại sao Tiến luôn rất cần kiệm trong chi tiêu rồi. Anh là con trai duy nhất, lao động chính trong nhà, bao nhiêu thứ đều trông chờ vào đồng tiền anh gửi về, anh có muốn chi tiêu cho mình nhiều một chút cũng khó. Những trách nhiệm trên vai Tiến sau khi anh lập gia đình sẽ chỉ có thêm chứ không bớt. Liệu anh có gánh vác được không? Bỏ bê bà nội, bố mẹ là không thể nào, vậy còn gia đình nhỏ của anh, sẽ để ai cáng đáng? Càng nghĩ Quỳnh càng thấy phiền muộn vô cùng.
Biết người yêu rất sốc về hoàn cảnh nhà mình, nhưng Tiến cũng chẳng biết làm thế nào, vì đó là sự thật. Ngay bản thân anh nhiều lúc cũng thấy bế tắc. Chẳng lẽ anh lại không lập gia đình, dành sức lo cho người thân? Chứ không 1 mình anh với sức lực có hạn, nhất là ở nơi thành phố bon chen anh không người thân không quan hệ, đến khi nào anh mới có năng lực để chu toàn cho cả vợ con và mọi người dưới quê. Có thể là 10 năm, 20 năm, cũng có thể là chẳng bao giờ.
Quỳnh ngủ ở nhà Tiến 1 đêm rồi trở lại thành phố. Thời gian ở nhà anh, mặc dù mọi người đối xử với cô rất hòa nhã, nhiệt tình, nhưng cô vẫn không thể vui nổi. Cứ có một cái gì đó đè nặng lên ngực cô, khiến cô khó chịu, bí bách không yên.
Sau khi trở về thành phố, cả tuần liền Quỳnh không liên lạc với Tiến. Anh cũng hiểu nguyên do nên không chủ động tìm cô. Quỳnh suy nghĩ đi suy nghĩ lại, và cô nhận thấy, cô không thể cùng Tiến vượt qua những khó khăn chắc chắn phải đối mặt khi 2 người kết hôn ấy. Cô không đủ sức chịu đựng, cũng chẳng đủ dũng cảm, tự tin để đương đầu. Hoặc tình yêu cô dành cho Tiến chưa lớn, cô cũng không biết nữa. Chỉ biết, thoáng nghĩ đến cái viễn cảnh tương lai ấy, cô đã muốn khóc thét, sợ hãi bủn rủn cả chân tay.
Quỳnh không tham giàu, cũng không xác định nhờ vả xin xỏ gì nhà chồng, nhưng nếu gánh nặng của chồng cô quá lớn như vậy, cô cũng không thể cùng anh gánh vác nổi. Con người có trái tim, cũng có khối óc, tình cảm là một chuyện, thực tế cũng là điều không ai có thể phủ nhận. Thôi thì đành dứt khoát chia tay, để mỗi người sớm có cơ hội đi tìm hạnh phúc khác của mình vậy... Nghĩ thế nhưng Quỳnh cũng không phải không có chút gợn lòng với quyết định của chính mình.
Theo Afamily
Đón chồng về thăm nhà, vợ quê hất cả mâm cơm đi khi thấy anh ta làm điều đó với mẹ mình Nhưng đến khi ngồi vào chiếu ăn cơm, thấy mẹ chồng lau bát bằng cái khăn đã ngả màu, Phong vội chạy ra ngoài nôn ọe dữ dội. ảnh minh họa Lam và Phong cưới nhau đã được 2 năm nhưng số lần Phong về thăm nhà Lam chỉ được khoảng 3 lần, 2 lần đầu là về để lo chuyện cưới xin....