Phát hiện chiếc bút chì trong ngăn kéo của chồng sắp cưới, tôi bàng hoàng nhớ lại câu chuyện sốc óc hơn 20 năm trước
Không ngờ trái đất rộng vậy mà chúng tôi lại gặp nhau…
Trước giờ tôi cứ nghĩ những trường hợp éo le chỉ xảy ra ở trên phim, trong tưởng tượng hoặc hi hữu lắm mới dính phải. Song không ngờ chính bản thân tôi lại rơi vào một câu chuyện rối ren, đầy những khúc mắc, nguyên nhân xuất phát từ quá khứ.
Chồng sắp cưới của tôi là Sơn. Anh ấy năm nay 31 tuổi, còn tôi 27 tuổi. Đà Lạt là thành phố nơi tôi với anh gặp nhau, nên duyên. 3 năm trước là thời điểm lần đầu tôi bước chân lên Đà Lạt. Sau những biến cố, vấp ngã của cuộc đời, tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi. Năm đó sau khi tốt nghiệp Đại học, trong tay có một chút tiền nhưng tương lai thì mờ mịt, tôi đành lựa chọn giải thoát bằng cách tìm đến miền đất mới.
Tôi chưa đi Đà Lạt bao giờ, cũng chẳng biết mình sẽ làm gì ở đó. Chỉ biết là muốn lên Đà Lạt, như một tiếng gọi định mệnh. Thành phố mờ sương dường như là mảnh đất dành cho tôi, khiến tôi lạc quan hơn về cuộc sống. Con người nơi đây cũng cực kỳ phúc hậu, hiền lành.
Để trang trải cuộc sống, ban đầu tôi làm nông nghiệp cho một vườn dâu, sau dần kinh doanh bán dâu tây và các đồ ăn, thức uống liên quan. Thu nhập tất nhiên chẳng thể so với thành phố lớn nhưng cũng đủ để tiêu pha dư dả, tiết kiệm dự trù tương lai. Qua giao lưu, kết bạn, tôi quen Sơn và dần dần cảm mến chàng trai này.
Anh đúng chất của một người đàn ông lãng tử, mái tóc dài bồng bềnh, cơ thể săn chắc. Sơn tuy không phải người gốc Đà Lạt nhưng anh cũng tới đây sống được từ rất lâu rồi. Chúng tôi cực kỳ hợp tính nhau, yêu thương nhau từ những điều nhỏ nhất. Và đặc biệt một điểm chung giữa hai đứa khiến tình yêu sâu sắc hơn nằm ở việc cả hai đều không có mối quan hệ tốt với bố mẹ đẻ. Hiện tại, chúng tôi ở đâu, làm gì… thì bố mẹ cũng chẳng đoái hoài, quan tâm nữa.
Tất nhiên, đó là góc khuất trong cuộc đời mỗi người. Vậy nên dù quen nhau tới 3 năm, tôi và Sơn chỉ đề cập qua qua, không hề nói kỹ về chuyện ấy. Mọi thứ tôi biết là bố mẹ Sơn vì đam mê cuộc sống bên trời Tây, còn anh chỉ muốn ở lại Việt Nam nên nảy sinh mâu thuẫn. Họ quyết định ra đi cùng nhau và bỏ lại con trai một mình. Tôi thì cũng chỉ kể bố mẹ ly dị, tôi ở với mẹ và sau đó mẹ đi lấy chồng mới. Bởi căm ghét bố dượng nên mới phải tách ra ngoài sống.
Ảnh minh hoạ.
Video đang HOT
Sau 3 năm yêu đương, tôi và Sơn muốn tổ chức một đám cưới chỉ có sự xuất hiện của vài người bạn thân thiết. Chúng tôi cũng tin độ tuổi này là thích hợp để đi tới một hành trình mới đầy nghiêm túc. Tuy nhiên, trước đám cưới khoảng 2 tháng, tôi phát hiện ra thân phận của Sơn…
Chả là hôm đó tôi qua nhà Sơn dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị hai đứa về chung một nhà. Sơn thì đang đi làm, anh giao tôi chìa khóa nhà. Lúc mở ngăn kéo trong phòng Sơn, tôi thấy có một chiếc hộp nhỏ, ghi “hộp kỷ niệm”. Quả thực nhìn hộp trông đúng kiểu thiết kế của rất nhiều năm về trước.
Vì quá tò mò nên tôi mở ra xem thử, bỗng đứng hình ngay lập tức vì chiếc bút chì. Chiếc bút chì đã quá cũ rồi, nhưng tôi thề là tôi không thể quên đây chính là bút chì bị thất lạc của tôi. Trên đó còn có chữ C – tên tôi là Chi. Tôi dần dần nhớ ra mọi chuyện, giật mình khi Sơn cũng chính là tên anh hàng xóm nhà tôi năm xưa…
Chuyện là như thế này. Hơn 20 năm trước, nhà tôi sống hạnh phúc ở một con phố nhỏ. Năm ấy tôi 6 tuổi. Bên nhà hàng xóm có một gia đình chuyển đến. Tôi lại chơi thân với cậu con trai nhà đó. Tôi nhớ mang máng anh tên Sơn. Vì đang độ tuổi đi học lớp 1 nên tôi chỉ thích cầm bút, vở sang nhờ anh Sơn dạy học. Khi ấy anh Sơn khoảng lớp 4, lớp 5. Có một lần tôi về nhà nhưng quên không cầm chiếc bút chì và quyển vở về.
Sau đó, bỗng nhiên nhà anh Sơn chuyển đi đột ngột. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Bố mẹ Sơn vay tiền của mẹ tôi, trốn đi nơi khác để “bùng nợ”. Bố tôi biết chuyện, cả hai cãi nhau om tỏi. Từ đó, mâu thuẫn gia đình gay gắt hơn. Bố mẹ tôi chỉ cãi nhau, thậm chí bạo lực vì kinh tế. Cuối cùng, họ ly dị và đi tìm hạnh phúc mới.
Giờ đây, gặp lại Sơn trong sự bất ngờ này, lòng tôi như nghẹn lại. Tôi hiểu Sơn là người tốt, nhưng bố mẹ anh thì đã gián tiếp gây ra tai họa cho gia đình tôi. Liệu tôi có thể bỏ qua hết quá khứ, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra và vẫn tiếp tục mối duyên này với Sơn không?
Chăm chỉ uống thuốc bổ vẫn sảy thai, tôi chết lặng biết chồng sắp cưới làm điều ghê tởm này
Tôi không thể hiểu được tại sao tôi lại sảy thai? Tôi vẫn đang bàng hoàng và rối bời vì không hiểu, thì ngay lập tức anh kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi và Tuấn Anh yêu nhau cũng được ngót nghét một năm, tôi đã xác định sẽ tính chuyện trăm năm với người này. Anh ta cũng thuộc tuýp người lý tưởng của tôi. Nào là cao ráo, đẹp trai, sự nghiệp ổn định đủ trang trải và đặc biệt là rất chiều tôi. Dù tôi là đứa khó tính, hay càu nhàu, nhưng chưa một lần anh tỏ ra khó chịu và mất kiên nhẫn với tôi cả.
Nhiều lúc tôi nghĩ, có khi nào mình đã tìm được vị thánh sống của đời mình rồi hay không. Nhưng hóa ra, tôi đã quá ảo tưởng. Tuấn Anh không những không phải thánh thần gì mà còn là môt con quỷ đội lốt người.
Trong một lần tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn, cả hai chúng tôi đều tham dự. Tiệc vui quá chén, tôi và anh ta đều say sưa và đã mặn nồng cùng nhau vào đêm đó. Đáng ra ngay từ lúc đó, tôi phải thấy rõ được bộ mặt thật của anh ta rồi chứ. Chỉ trách tôi đã quá u mê, vì tình cảm mà ngu ngốc.
Sau một đêm suy nghĩ kĩ càng xem phải nói gì, tôi quyết định hẹn gặp Tuấn Anh.
Thực ra, dù yêu nhau được một năm, nhưng lúc đó, cả tôi và anh ta đều chưa có dự định gì trước mắt cả. Đêm đó xảy ra là ngoài ý muốn. Nhưng tôi cũng không mấy bận tâm, vì chuyện cũng đã lỡ rồi. Anh ta đưa tôi vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp, bảo tôi uống đi. Lúc đó, tôi cũng lo lắng chuyện sẽ có con, vì tôi cũng chưa muốn sinh đẻ gì vào lúc này cả. Tôi không nghĩ ngợi gì mà nhận thuốc rồi uống luôn, chẳng bận tâm nghĩ đến chuyện làm thế nào anh ta kiếm được thuốc nhanh thế. Cứ như là anh ta lúc nào cũng thủ sẵn bên mình đống thuốc ấy vậy.
Nhưng mọi chuyện lại cứ trái ngược với ý tôi. Theo lịch đã đánh dấu, tôi chậm kinh những hai tuần. Tôi đi mua que thử thai trong lo lắng. Và kết quả cũng như một cú đánh giáng xuống đầu tôi khi trên que hiện lên hai vạch đỏ chói.
Lúc đó, tôi sợ chết khiếp đi được, có thai rồi thì sẽ phải kết hôn, phải chăm con. Toàn bộ dự định sự nghiệp tương lai của tôi sẽ bị vứt bỏ. Nhưng tôi vẫn cố trấn an bản thân, dựa trên mối quan hệ bền lâu của chúng tôi thì việc có thai có khi lại là bước tiến mới.
Sau một đêm suy nghĩ kĩ càng xem phải nói gì, tôi quyết định hẹn gặp Tuấn Anh. Tôi còn lo lắng anh ta cũng chưa muốn cưới vội nên sẽ bảo tôi phá cái thai. Nhưng không! Những gì anh nói đều khiến tôi bất ngờ. Anh ta bảo muốn đón tôi về nhà tiện chăm sóc. Còn chuyện cưới hỏi, anh ta sẽ từ từ bàn sau, vì hiện tại gấp quá, chưa có đủ tiền lo đám cưới. Tôi đúng là mù rồi nên mới tin tưởng những lời sáo rỗng đó, lại còn cảm thấy yên tâm hơn.
Từ khi về nhà anh ta "dưỡng thai", tôi được hầu hạ đến tận miệng. Ăn uống là một tay anh ta nấu. Anh ta còn tự tay sắc thuốc đông y cho tôi uống, nói là tốt cho thai nhi và cho cả sức khỏe của tôi. Dần dần, tôi cũng cảm thấy chuyện có thai cũng không tệ, có tình cảm với con hơn. Nếu như gả cho Tuấn Anh, tôi chắc cũng không thiệt thòi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, tất cả những hạnh phúc kia đều là giả tạo, anh ta chỉ đạo diễn ra vở kịch này để lừa tôi.
Sáng hôm đó khi tỉnh lại, tôi thấy bụng mình nhâm nhẩm đau. Đi nhẹ thì ra máu. Hoảng quá, tôi kêu anh ta đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra. Tôi chỉ nghĩ là động thai thôi, nhưng kết quả bác sĩ đưa ra chính là tôi đã sảy thai.
Tôi không thể hiểu được tại sao tôi lại sảy thai? Tôi vẫn đang bàng hoàng và rối bời vì không hiểu, thì ngay lập tức anh kéo tôi ra khỏi phòng bệnh. Anh ta chửi tôi như tát nước, nói là vì đứa bé là con anh ta nên mới chấp nhận nhún nhường vì tôi như thế. Bây giờ con mất rồi, chửi tôi là đồ vô dụng, con cũng không giữ được, không biết đẻ. Tôi sững cả người, cứng họng, không nói được gì.
Sau đó, anh ta bỏ đi, để lại tôi một mình trong bệnh viện. Về đến nhà, đón chào tôi không còn là Tuấn Anh như mọi ngày, mà là cái vali đồ của tôi bị vứt trước cửa, quần áo còn rải rác mỗi chỗ một ít. Tôi rơm rớm nước mắt, gom đồ của mình vào vali, vẫn còn đang nghĩ xem phải giải thích thế nào về chuyện mất con.
Anh ta chửi tôi như tát nước, nói là vì đứa bé là con anh ta nên mới chấp nhận nhún nhường vì tôi như thế. Ảnh minh họa.
Vừa bước vào nhà, tôi đã được nghe tiếng nam nữ bên trong. Là giọng của Tuấn Anh. Anh ta nói với người phụ nữ trong phòng cái câu mà tôi vẫn nhớ như in đến nay: "Thuốc của em đưa cho anh có tác dụng thật! Cô ta bây giờ sảy thai rồi, không còn đứa bé để níu giữ anh nữa. Bây giờ chỉ còn em với anh thôi...". Và sau đó là tràng dài tiếng mặn nồng mà tôi không nhớ nổi nữa.
Tôi chết lặng cả người. Hóa ra là anh ta. Hóa ra, chính người tôi yêu đã dàn dựng tất cả để cắm cho tôi cái sừng to tổ bố, thậm chí còn bỏ thuốc cho tôi, giết con mà không hề day dứt. Thế mà tôi cứ ngu muội nghĩ rằng anh ta thực sự đối tốt với tôi.
Ngày hôm đó, tôi lẳng lặng xách vali rời đi. Tôi tự rút ra một bài học để đời cho mình sau mối tình đầu tiên.
Sau 1 tuần ly thân, chồng vào bếp tìm phích nước nóng mới bàng hoàng phát hiện ra một sự thật, sau đó cuống quýt đến xin lỗi vợ Mở cửa, anh định vào bếp tìm phích để uống cốc nước ấm. Vừa đẩy cánh cửa nhà bếp, cảnh tượng trước mắt khiến Tuân hãi hùng. Vợ chồng là những người bạn đồng hành bên nhau trong chặng đường đời dài đầy chông gai. Thiết nghĩ có yêu thương và thấu hiểu cho nhau bao nhiêu cũng chẳng bao giờ là thừa....