Phát chán với vợ xấu người xấu nết
Tôi cũng đã chấp nhận và hy vọng rằng có thể tìm hiểu cô ấy từ từ và vun đắp tình yêu sau hôn nhân. Thế nhưng tôi đã nhầm…
Trước kia tôi có yêu một người con gái ngay gần nhà, em còn đi học và trẻ hơn tôi 12 tuổi. Chúng tôi yêu nhau thắm thiết nhưng đều không được sự đồng ý của cả hai gia đình vì thế chúng tôi đã chia tay trong sự nuối tiếc và nhớ nhung da diết.
Tôi phải yêu người con gái mà mẹ tôi thích. Năm 30 tuổi tôi lấy vợ theo yêu cầu của mẹ, vì mẹ tôi đã cao tuổi nên muốn có cháu bồng, cháu bế, có tiếng trẻ thơ trong nhà cho vui cửa, vui nhà. Cũng một phần vì tôi là con cả trong gia đình nên tôi chiều theo ý mẹ.
Tôi đã rất cố gắng để làm một người chồng cho thật sự xứng đáng. Trừ bố mẹ tôi ra thì chẳng ai đồng ý chuyện tôi lấy cô ấy bởi lý do cô ấy quá xấu. Bạn bè tôi không ngớt thắc mắc tại sao tôi lại lấy cô ấy. Họ cho rằng: “Cái thằng đàn ông như mày thiếu gì người mà phải lấy nó”. Ra đường nếu có đi cùng nhau thì họ đều nghĩ rằng chúng tôi là hai chị em vì thật sự cô ấy trông già hơn tôi rất nhiều và xấu (theo lời nhận xét của bạn bè tôi).
Gia đình cô ấy cũng chỉ như gia đình tôi, thậm chí còn không được bằng gia đình tôi, nhưng chẳng hiểu sao bố mẹ tôi lại khăng khăng bắt tôi lấy cô ấy đến vậy. Đám cưới của chúng tôi trôi đi thật nhanh dưới con mắt khiêu khích và những lời dèm pha của mọi người. Tôi cũng đã chấp nhận và hy vọng rằng có thể tìm hiểu cô ấy từ từ và vun đắp tình yêu sau hôn nhân. Thế nhưng tôi đã nhầm…
Những ngày tháng bên nhau cũng là bắt đầu của những chuỗi ngày dài cãi vã và đau khổ. Mấy ngày đầu mới cưới, ngày nào cô ấy cũng về nhà mẹ đẻ với lý do là về đó làm việc, có khi đến chiều tối mới về. Tôi tỏ thái độ không vừa lòng thì cô ấy phân trần rằng nhớ nhà và chưa quen cuộc sống ở gia đình tôi và phần nữa là cô ấy đang làm một nghề thủ công tại nhà mẹ đẻ.
Tôi thật sự chán nản lắm, tôi không thể cố gắng với một người vợ không biết cố gắng… (Ảnh minh họa)
Đến nay, đã gần 2 tháng, việc về “ngoại” thường xuyên vẫn được cô ấy duy trì đều đặn. Mẹ tôi đã tỏ thái độ muốn cô ấy bỏ nghề vì thật ra tiền công không đủ tiền xăng xe thời điểm này và tôi cũng chẳng thể chịu nổi. Chúng tôi bắt đầu đã có những tranh cãi lớn. Mỗi lần như thế cô ấy đều bỏ về nhà mẹ đẻ của mình, có hôm còn đi qua đêm không cần về nhà.
Video đang HOT
Cô ấy rất lười việc nhà, việc cơm nước thường do em trai tôi đảm nhiệm, cô ấy chỉ đi làm về là ngồi vào mâm cơm. Lúc đầu còn chẳng chịu rửa bát, tất cả đều là em trai tôi làm hết. Tôi đã nhắc nhở cô ấy nhưng rồi đâu lại vào đấy, cô ấy vẫn không có chút chuyển biến mà ngược lại còn tỏ ra khó chịu với tôi.
Lần gần đây nhất tôi và cô ấy có tranh cãi về chuyện cô ấy về nhà mẹ đẻ đến chiều muộn mà không chịu về. Trong nhà hôm ấy chẳng có ai nấu cơm, bố mẹ tôi đi làm về muộn, em trai tôi đi học chưa về. Vậy là buổi tối hôm đó cả nhà phải bắt tay vào nấu cơm trong khi mọi người đều rất mệt và đói. Chúng tôi đã cãi nhau và lần này thì thật sự là rất nghiêm trọng. Cô ấy không tỏ ra hối lỗi mà ngược lại còn bỏ về nhà mẹ đẻ 2 ngày không chịu về.
Những lần trước nếu có cãi nhau, cô ấy bỏ về ngoại tôi đều đến đón cô ấy về, nhưng lần này tôi cũng không thèm đến vì thật sự hành động của cô ấy đã đi quá giới hạn cho phép của tôi. 10 giờ đêm hôm thứ hai cô ấy trở về cùng với bố mẹ đẻ. Họ xin lỗi gia đình tôi và mong gia đình tôi tha thứ vì hành vi của cô con gái “yêu” của họ. Họ hứa là sẽ dạy lại con gái. Cô ấy thì không nói một tiếng xin lỗi hay tỏ ra ăn năn. Quá tức giận, tôi đã không chấp nhận lời xin lỗi ấy và đuổi luôn cô ấy về ngoại.
Tôi thật sự chán nản lắm, tôi không thể cố gắng với một người vợ không biết cố gắng. Cô ấy cho tôi biết cô ấy đã có thai. Quyết tâm ly hôn của tôi tự nhiên bị cản trở. Bây giờ tôi không biết phải làm thế nào nữa? Ly hôn thì đứa bé sinh ra sẽ thế nào, tôi rất thương đứa bé, mà vẫn sống với nhau thì tôi phải làm sao với cái tính cách khó ưa của cô ấy? Bố mẹ tôi không có ý kiến, bạn bè tôi thì ra sức khuyên tôi nên ly hôn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi khổ lấy vợ nhà giàu
Giỏi giang, tự trọng, chẳng bao giờ phải ngửa tay xin ai một xu nhưng Thắng lại luôn mang tiếng là kẻ "đào mỏ" chỉ vì lấy vợ xấu và... giàu.
Lấy vợ nhà giàu, nghe thì ai cũng thấy thích, thấy nhiều lợi ích. Nào có của hồi môn "hời", nào không cần lo cho vợ, khỏi cần lo cho con, rồi có khi lại nhờ nhà vợ mà thăng tiến, nói chung rất nhiều hậu thuẫn. Song, chỉ có người trong cuộc mới thực sự hiểu.
Cái giá để cưới "tiểu thư"
Là kĩ sư xây dựng nay đây mai đó nên đã 36 tuổi Hùng vẫn là chàng trai độc thân. Mới đây, cái tin anh sắp lấy vợ đã khiến bạn bè xôn xao, vui mừng. Mọi người còn nghe nói, vợ chưa cưới của Hùng tuy đã xấp xỉ 30 nhưng mặt mũi dễ nhìn và lại là con nhà giàu nữa. Ai cũng cho rằng: "Số anh chàng này thế mà hên! Trâu chậm uống nước trong". Nhưng họ đâu có biết, càng gần ngày cưới, nhà Hùng đang ngày một "nóng" lên. Không phải vì vui mà vì... ức.
Ăn hỏi phải có 9 tráp bao gồm 200 quả cau thật to đẹp, một lẵng quả, 200 bánh cốm, 200 bánh phu thê, 200 bánh đậu xanh, 200 gói chè, 200 gói mứt sen, một con heo quay, 3 chai rượu vang Pháp, 3 tút thuốc lá "ba số", 1 mâm xôi gấc cộng với 3 lễ, mỗi lễ giá "cắt cổ": 9 triệu đồng (con số được cho là đẹp và mang lại nhiều điều may mắn). Đó là yêu cầu của nhà gái. Trong khi gia đình Hùng gọi là có của ăn của để song cũng chỉ ở mức trung bình khá. Con trai cưới vợ đã bạc mặt vì phải lo đủ thứ chuẩn bị nhà cửa, cưới hỏi. Rồi cưới xa cũng đội thêm bao chi phí tốn kém. Nay nhà cô dâu lại còn "bắt bí".
Ảnh minh họa
Phải chăng đó là cái giá để lấy vợ "tiểu thư"? Không phải gái Thành phố song nhà vợ chưa cưới của Hùng vốn là một gia đình "danh giá" đất Lạng Sơn - vùng đất nổi tiếng có nhiều thương nhân giàu có nhờ buôn bán. Bởi thế, đám cưới con gái họ đương nhiên phải thật "ra trò".
Lấy vợ nhà giàu, chưa hiểu liệu sau này có được nhờ vả gì không, chỉ biết trước mắt gia đình anh phải lo sốt vó vì khoản thách cưới "ngất ngưởng" của nhà gái. Tâm trạng Hùng rối bời. Vừa muốn lấy vợ nhưng cũng vừa uất ức vì thói "kênh kiệu" đến lố bịch của nhà cô dâu.
"Ước gì vợ là con nhà nghèo!"
Còn Thắng, chỉ vì lấy vợ nhà giàu mà rơi vào hoàn cảnh "éo le" khác. Giỏi giang, tự trọng, chẳng bao giờ phải ngửa tay xin ai một xu nhưng anh lại luôn mang tiếng là kẻ "đào mỏ".
Chuyện bắt nguồn từ việc Thắng là chàng thanh niên cao ráo đẹp trai, từng làm bao mỹ nhân điêu đứng nhưng nay lại lấy một cô vợ vừa thấp vừa không mấy ưa nhìn. Nếu người ngoài nhìn vào thì bà xã anh chỉ có một ưu điểm duy nhất là nhà rất giàu có. Thắng biết, dù cố giải thích rằng anh mê vợ bởi cái đầu thông minh, bởi cách cư xử tế nhị, bởi sự khéo léo đảm đang hay vì 1001 đức tính tốt nào nữa thì vẫn nhiều người trong số bạn bè nghi ngờ, không tin và cho rằng anh là kẻ cơ hội, "hám" giàu.
Tuy hai vợ chồng Thắng rất hạnh phúc, không hiểu sao vẫn nhiều lời ong tiếng ve, đàm tiếu. Cũng như bao đàn ông khác, thỉnh thoảng anh đi nhậu đến khuya mới về thì có kẻ nói rằng anh không yêu vợ nên chán đời thích đi nhậu nhẹt. Hoặc ở công ty, anh nhiệt tình giúp đỡ một đồng nghiệp nữ nào đó, ngay lập tức có tin đồn anh là kẻ lẳng lơ, vì tham giàu, lấy vợ xấu quá nên hay thèm các cô gái trẻ đẹp bên ngoài. Chung qui, hiếm có ai tin rằng người đàn ông tài cán, tốt mã, đào hoa như Thắng lại lấy vợ xấu, chắc chắn chỉ vì tiền mà thôi. Thắng chỉ còn cách thường xuyên tự nhủ: "Sống phải đạp lên dư luận! Mình sống vì mình chứ đâu phải vì miệng lưỡi thế gian!".
Tuy nhiên vẫn có những lúc bất khả kháng. Một lần, ngồi nhậu cùng bạn, rượu vào lời ra, có gã buột mồm nói: "Chính như ông khôn! Lấy vợ xấu một tí nhưng nhà giàu đỡ vất vả!". Câu nói chọc đúng bọc tự ái đã bị ghìm nén bấy lâu, lại đúng lúc hơi men khiến Thắng không giữ được bình tĩnh. Anh sẵng giọng lớn tiếng chửi gã kia. Rồi lời qua tiếng lại, họ "choảng" nhau một trận ầm ĩ. Từ lần ấy, mọi người biết ý, không dám động đến "nỗi đau" của Thắng, nhưng anh biết tỏng, sau lưng nhiều kẻ ác miệng vẫn không ngừng thêu dệt, dèm pha đủ điều. Tâm sự với người bạn thân của mình, đã có lần anh nói: "Ứơc gì, vợ tôi là con nhà nghèo ông ạ!"
Buộc phải "chui gầm chạn"
Ảnh minh họa
"Đi uống tí rượu với bạn phải về đúng giờ và thật hạn chế. Dù tức vợ đến đâu vẫn phải ăn nói dè chừng. Trời có nóng, muốn cởi trần mặc quần đùi giữa nhà cũng thấy ngaị. Ở rể là mất hết cả tự do!". Đạt thở dài, tâm sự với ông bạn thân.
Ngày trước, thời còn là "anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất", Đạt từng tuyên bố chắc nịch: "Thà chết còn hơn là phải "chó chui gầm chạn". Thế mà nay, thậm chí đến bản thân Đạt cũng không tin nổi mình đang phải chui vào một cái "gầm" vàng son và kiên cố thế nào.
Số là trời run rủi, Đạt yêu phải đúng cô con gái cưng duy nhất của "sếp", mà sếp này lại to quá! Sếp của cả bố lẫn con anh. Bởi vậy, dù cũng có nhà cao cửa rộng đề huề, lại là con trai trưởng, Đạt vẫn buộc lòng phải ở rể với một lí do chính đáng là nhà bố vợ neo người, "hai vợ chồng chúng mày về đây ở cùng cho vui cửa, vui nhà".
Một đám cưới diễn ra hoành tráng được sắp đặt theo chương trình của... nhà gái. Tiệc cưới tổ chức ở khách sạn sang, đoàn khách mời toàn các quan chứ cấp cao, doanh nhân có tiếng. Người ngoài, ai cũng bảo: "Thằng Đạt giỏi thật, lấy được con ông "cốp" tha hồ mà thăng tiến! Đúng là nhà có phúc!". Người thì nói: "Lấy vợ như thế mới sướng, đã chẳng phải lo cái gì lại mát mày mát mặt!".
Chỉ có Đạt và người nhà tuy vui nhưng trong lòng vẫn phảng phất nỗi chạnh lòng. Cũng dư sức lo được một đám cưới tử tế, song chỉ vì ngại không dám qua mặt sếp nên đành phải chịu làm "kẻ yếu thế". Riêng Đạt, phải đi ngược với nguyên tắc bản thân, "chui gầm chạn" dài dài. Với anh, "thế là hết đời trai chinh chiến!"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thật khó tìm thấy tình yêu Là một con người sống nội tâm, trầm cảm tôi luôn sống chân thật với tình yêu của mình. Trải qua mối tình đầu vời nhiều đau khổ tôi cảm thấy thất bại trong tình yêu và không dám bước tới bước nữa. Đến khi tôi gặp được "anh ấy"" tôi những tưởng rồi cuộc đời mình sẽ trôi ềm đềm từ đây...