Phát bực vì phải dọn ‘cái ấy’ của vợ chồng con dâu dúi dưới gầm giường
Dọn hoài, tôi bực, tôi mắng. Con dâu cũng xin lỗi, cũng hứa, cũng thề. Nhưng được vài ba hôm lại đâu vào đấy.
Tôi mới có dâu được 4 tháng nhưng tôi đã thấy bắt đầu chán ngán cái ‘bà’ dâu nhà tôi lắm rồi.
Vợ chồng tôi có mỗi cậu con trai. Tôi thương yêu, chăm bẵm nó từ lọt lòng đến 30 tuổi mới chuyển tay sang dâu. Vậy mà dâu nhà tôi chẳng chăm được cho chồng, còn bắt chồng chăm ngược lại.
Ban đầu, tôi cũng suy nghĩ sẽ thương con dâu như thương con gái, vì dù sao tôi cũng chẳng có con gái. Ngay đêm tân hôn, tôi cũng cho vợ chồng nó một cuốn sổ tiết kiệm 100 triệu nhưng đứng tên con trai tôi.
Tôi nói chúng dùng tiền này làm gì cũng được, còn vàng cưới, cứ để dành làm vốn liếng sau này.
Ngay hôm sau, vợ chồng nó dẫn nhau đi mua chiếc xe tay ga hơn 80 triệu. Tôi bảo sao không mua chiếc nào rẻ hơn một tí, tầm 50 triệu là được rồi. Còn tiền thì dành dụm để sau này có con nữa. Vậy mà, con dâu tôi giận dỗi.
Nó không chịu đi xe mới, thậm chí con trai tôi chở nó cũng không chịu đi mà nhất định đi xe cũ. Thấy thái độ ngúng nguẩy của dâu, tôi cũng bực mình nên mặc kệ.
Tôi mới nói như vậy, mà con dâu tôi giận dỗi. Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Chừng mấy hôm sau, tôi đã nghe được con dâu đi nói xấu mình khắp chợ. Nào là cho tiền cũng không cho 2 vợ chồng mà chỉ cho con trai. Lúc cho tiền thì bảo làm gì cũng được, thế mà mua xe thì lại quản lý, chẳng được thoải mái…
Tôi nghe mà tức chịu không nổi. Tối đó, tôi gọi nó xuống nói chuyện thì nó khóc lóc thanh minh. Con trai tôi thấy vậy còn bao che cho vợ.
Cưới dâu về, tôi như có thêm một cục nợ không hơn không kém. Dâu nhà người ta sáng dậy thấy mẹ chồng quét dọn thì cũng có ý mà vào bếp chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà.
Còn con dâu nhà tôi, sáng dậy chạy bộ rồi mua đúng 2 tô phở về cho 2 vợ chồng nó ăn. Con trai tôi hỏi phần bố mẹ đâu thì nó hồn nhiên bảo không biết bố mẹ thích ăn gì nên không mua. Mà ngày nào cũng như ngày nào.
Sống kiểu nó, chẳng khác nào của ta, ta ăn, của người, ta ăn nhưng của ta thì không ai ăn được. Có gì ngon ngọt, nó giấu trong phòng ăn một mình. Vậy chứ món gì tôi mới mua bỏ tủ lạnh chung ở phòng khách, nó đều ăn trước cả, có hôm còn chẳng phần ai.
Lắm lúc tôi bực nhưng cũng chỉ nhắc con trai để nó khéo léo nói với con dâu. Tôi nói thẳng thì lại bảo mẹ chồng chua ngoa, lắm điều.
Đã ham ăn, con dâu tôi còn ở bẩn kinh khủng. Nhìn nó bên ngoài, ai cũng tưởng nó sạch sẽ lắm. Người lúc nào cũng bóng lộn, nước hoa phưng phức, tóc tai chải chuốt kĩ càng. Vậy nhưng có ở chung mới biết.
Đi làm về, giày dép nó vứt mỗi cái một nơi. Tôi là mẹ chồng mà phải đi dọn dẹp cho nó vì không chịu đựng nổi. Phòng vợ chồng nó ở thì lộn xộn đến mức ba ngày bốn bữa tôi phải dọn một lần.
Váy áo chẳng biết cái nào sạch, cái nào bẩn, cứ vứt lung tung trên giường. Giấy tờ thì mỗi nơi một xấp, có khi còn vo trong vứt trong hộc giường.
Thậm chí, nhiều lần tôi còn dọn được cả ‘cái ấy’ của vợ chồng chúng nó đêm dùng xong tiện tay dúi vào gậm giường. Dọn hoài, tôi bực, tôi mắng.
Dâu cũng xin lỗi, cũng hứa, cũng thề. Nhưng được vài ba hôm lại đâu vào đấy. Cũng vì chuyện này mà vợ chồng nó cãi nhau nhiều lần inh ỏi cả nhà.
Sống chung 4 tháng, tôi đã muốn cho vợ chồng nó ra ở riêng. Nhưng như vậy thì tội con trai tôi quá. Vì ra ở riêng, tôi biết người khổ sẽ là nó. Giờ tôi phải làm sao để con dâu sống sạch sẽ và bớt ham ăn, bớt ích kỉ hơn đây mọi người?
Theo Bacthuat/Netnews
5 năm và 5 tháng
Yêu nhau 5 năm mà mới xa nhau năm tháng cô ấy đã thay lòng. Em làm sao vượt qua được nỗi đau này?
Gửi chị Hạnh Dung,
Em và cô ấy ở gần nhà, yêu nhau 5 năm, từ khi đang học lớp 12. Tốt nghiệp phổ thông, cô ấy vào đại học, em thi trượt nên theo người quen đi làm xây dựng, lang thang theo các công trình, mỗi năm chỉ về thăm nhà vài lần. Tuy sống xa nhau nhưng chúng em vẫn thường xuyên nhắn tin, gọi điện, bày tỏ yêu thương, nhung nhớ.
Những khi cùng nhau bàn chuyện tương lai, em thấy mình thua kém cô ấy nhiều, tuy nhiên, cô ấy khẳng định chuyện đó không quan trọng, chỉ cần em chịu khó phấn đấu. Tin vào cô ấy, chúng em đã công khai tình cảm để xem ý người lớn thế nào, đáng mừng là cha mẹ hai bên đều bằng lòng, chờ cô ấy tốt nghiệp là tổ chức cưới.
Cách đây nửa năm, sợ vị trí xã hội của mình thấp kém, em quyết định đi xuất khẩu lao động ba năm, hy vọng khi về có một số vốn làm ăn, thay đổi cuộc đời. Lo mình đi xa lâu ngày có thể mất cô ấy, trước khi đi, em xin bố mẹ lên nhà cô ấy bỏ trầu, gia đình cô ấy đã nhận, xem như hai bên đính ước với nhau.
Thời gian em mới đi, hai đứa vẫn thường nói chuyện qua mạng, nhưng sau đó em bận việc, cô ấy thì ra trường, đi làm, lại chênh lệch múi giờ nên những cuộc trò chuyện cứ thưa dần. Không chỉ ít nói chuyện, em còn cảm thấy cô ấy đối với em cứ ngày càng lạnh nhạt nên lo lắng, nhưng cô ấy luôn bảo không có gì.
Bất ngờ, một hôm mẹ em điện thoại sang, báo là cô ấy đã trả lễ, xin lỗi bố mẹ em. Em lập tức gọi về, cô ấy không bắt máy. Em nhắn vào facebook, mấy ngày sau cô ấy mới trả lời, bảo em hãy quên cô ấy đi, cô ấy đã yêu người khác, không thể chờ em mấy năm đằng đẵng được. Lúc này, em chỉ mới đi được năm tháng. Yêu nhau 5 năm mà mới xa nhau năm tháng cô ấy đã thay lòng. Em làm sao vượt qua được nỗi đau này?
Ảnh mang tính minh họa: Internet
Vấn đề ở đây không phải là chuyện thời gian, mà do sự gắn kết tình cảm giữa hai em quá lỏng lẻo, không đủ để giữ chân cô ấy. Em thử tính lại xem, trong 5 năm đó, hai em thực sự gần gũi, trực tiếp quan tâm, chia sẻ cuộc sống cùng nhau được bao nhiêu?
Tình yêu bắt đầu từ tuổi học trò tuy rất đẹp nhưng đã không được nuôi dưỡng đúng mức nên ngày một khô héo mà hai em không kịp nhận ra. Không có sự gắn kết, lại chưa từng qua thử thách, nên càng xa cách, tình cảm của hai em càng trở nên nhợt nhạt. Những kết nối qua điện thoại, qua internet chỉ tạm duy trì một mối quan hệ mong manh, chứ không tiếp được thêm sức sống cho tình yêu, không hình thành được nhu cầu phải có nhau trong đời.
Em đã lầm khi cho rằng, đính ước rồi thì không sợ mất cô ấy. Có lẽ cô ấy nhận lời với em chỉ như một quán tính của cái tâm thế "mình đang là người yêu của anh ấy, đây là chuyện tất nhiên", chứ không nghĩ ngợi xa xôi. Nhưng, khi ra đời làm việc, hoàn cảnh thay đổi, có thêm nhiều vấn đề lo nghĩ, nhiều mối quan hệ phức tạp... những nhu cầu, cảm nhận, định hướng tương lai của cô ấy cũng chuyển biến theo.
5 năm yêu đương chỉ thấy mỏi mòn chờ đợi, giờ lại thêm ba năm xa cách, tương lai chưa biết thế nào, trong khi những khao khát tình cảm cần có người gần gũi chia sẻ lại hiện hữu từng ngày. Giả sử thời gian này hai em được gần gũi chăm sóc nhau, chuyện có thể đã khác...
Hoàn cảnh như thế nên em đừng trách cô ấy mà hãy tự trách bản thân đã để vuột mất tình yêu vì không biết giữ gìn. Do thiếu gắn bó nên cô ấy không đủ yêu thương và tin tưởng để đợi chờ. Hãy tự an ủi là dù sao cô ấy cũng đã thẳng thắn với em, không né tránh sự thật để tìm sự yên ổn tạm thời, làm cho em sống trong ảo tưởng. Em nên thông cảm và tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Không oán trách, lòng sẽ dễ bình an trở lại, thời gian sẽ dần giúp em nguôi quên mất mát.
Theo Hạnh Dung/Baophunu
Mẹ chồng thu hết lương, đẻ con cũng phải xin tiền mua tã Tiền lương của chồng mình anh ấy tự nguyện đưa hết cho mẹ giữ, cần gì thì ngửa tay xin. Lúc mình nghén, thèm ăn pizza chồng cũng phải hỏi mẹ tiền. Mẹ chồng kêu pizza đắt đỏ, không cho mua, vậy là con dâu đành chịu nhịn. Vợ chồng mình mới lấy nhau được 3 năm, hiện mình đang mang bầu đứa...