Phân tích: Solskjaer cần phải can đảm hơn trước các đối thủ Big Six
Ole Gunnar Solskjaer đã tiếp tục sử dụng cùng một đấu pháp trong một cuộc đối đầu với một đối thủ Big Six khác, và nhận về cùng một kết quả.
Manchester United đang ở năm thứ hai của một dự án được cho là 3 năm tái thiết. Xem xét vị trí mà Quỷ Đỏ của Ole Gunnar Solskjaer đã kết thúc ở mùa giải trước, vậy thì kết quả mà họ cần đạt để được nhìn nhận như một sự tiến bộ ổn định có thể dễ dàng được xác định là một vị trí vững chắc trong top 4 và thậm chí là tham gia vào cuộc đua vô địch.
Tương tự như việc vị trí thứ 3 với 66 điểm là một kết quả đầy may mắn bởi sự chật vật của các đội bóng khác ở mùa giải trước, đó cũng chính là sự ngẫu nhiên đã giúp Man United đứng đầu bảng sau 18 trận mặc dù chỉ thi đấu với một tiến độ được phân tích là sẽ mang về 78 điểm vào cuối mùa giải.
Trước chuyến hành quân đến Anfield vào hôm Chủ Nhật, Solskjaer đã mô tả về vị trí đầu bảng của Man United như sau: “Nó giống như khi bạn lên đến đỉnh Everest hoặc Kilimanjaro vậy, chỉ cần bạn ngồi xuống để nghỉ ngơi, bạn sẽ chết cóng. Hiện tại là thời điểm cần tiếp tục tiến bước.”
Đó là một chia sẻ tuyệt vời của Solskjaer, nhưng nói phải đi đôi với làm. Hàng thủ của Liverpool bao gồm 2 tiền vệ trung tâm thay thế cho 3 trung vệ hàng đầu của họ – những người đều đã bị dính chấn thương. Đối thủ đã trở nên rất mong manh, nhưng Man United, hoặc Solskjaer, đã không tận dụng điều này.
Đây là trận đấu thứ năm của họ trước các thế lực truyền thống hàng đầu của Premier League. Đó là trận hòa 0-0 thứ ba của họ trước các đối thủ này cho đến hiện tại (hai trận còn lại đều thua). Ngay cả khi tính đến việc Man United đã giành được 4 chiến thắng trước Chelsea và Manchester City ở mùa giải trước, đây là những kết quả tốt đối với 1 đội đang cố gắng kết thúc mùa giải trong top 4. Nhưng đối với một đội bóng muốn giành chức vô địch thì sao? Bạn cần bắt đầu giành một số chiến thắng trong những trận đấu đó.
Đối với một vị huấn luyện viên nổi tiếng với những kế hoạch chiến thuật tuyệt vời khi đối đầu các đội bóng mạnh nhất, các đấu pháp của Solskjaer trong những trận đấu đó ở mùa giải này đều giống nhau. Án treo giò của Anthony Martial đã buộc nhà cầm quân người Na Uy phải đưa Daniel James vào đội hình xuất trận trong cuộc chạm trán Chelsea, nhưng kế hoạch thì rất quen thuộc. Juan Mata đảm nhận “vai trò Mata” ở cánh phải, thường xuyên bó vào bên trong khu trung tuyến để giúp cặp đôi pivot #McFred thực hiện nhiệm vụ phát triển bóng. Nó đã không hoạt động hiệu quả.
Trong trận đấu với Manchester City, Mason Greenwood đã thay thế Daniel James và Paul Pogba thay thế Mata, còn kế hoạch thì y nguyên. Man United đã có một màn trình diễn phòng ngự rất tốt, nhưng họ chỉ tạo ra được một hoặc hai cơ hội ở đầu bên kia của sân bóng và không tận dụng được chúng. Họ đã tiếp tục sử dụng cùng những chiến thuật tương tự trong trận bán kết League Cup một tháng sau đó và trong khi Man United chỉ để thủng lưới bởi các tình huống cố định, họ cũng không hề thực sự đe dọa được khung thành của Man City.
Những “thay đổi lớn” của Solskjaer cho chuyến hành quân đến Anfield hóa ra chỉ là một vài sự điều chỉnh nhỏ. Anthony Martial được đưa ra cánh trái, còn Marcus Rashford tiếp tục đảm nhận vai trò tiền đạo trung tâm – một chuyện rất hiếm khi diễn ra. Paul Pogba được đưa từ cánh trái sang cánh phải.
Giống như trong cuộc đối đầu với Chelsea, Man United đã chơi hay hơn khi trận đấu đi sâu hơn. Họ đã tạo ra một vài cơ hội ngon ăn nhưng không tận dụng được. Đó chẳng hề là một chuyện gây ngạc nhiên – Man United không phải là một đội bóng quá sắc bén và thường cần từ 3 đến 5 cơ hội ngon ăn trước khi ghi bàn. Có cảm giác như Man United sẽ là đội giành chiến thắng trong cuộc đối đầu này khi một cơ hội tuyệt vời đến với Pogba vào thời điểm trận đấu chỉ còn 8 phút.
“Đáng lẽ ra Pogba phải ghi bàn,” Roy Keane than thở trên Sky Sports sau trận đấu. Thật khó để không đồng ý với ông, mặc dù xG được ghi nhận trong cơ hội của Pogba chỉ là 0,38 và ngôi sao người Pháp (có thể chuyện này không được biết đến nhiều, nhưng về mặc thống kê thì chắc chắn là vậy) là một cầu thủ khá kém về dứt điểm.
Sau khi trận đấu kết thúc, Liverpool đã kiểm soát bóng 66% và tung ra 18 cú dứt điểm, còn của Man United là 8. Các cổ động viên Man United sẽ than thở về những cơ hội mà Pogba và Bruno đã bỏ lỡ, nhưng Roberto Firmino cũng đã bỏ lỡ một cơ hội ngon ăn tương tự cơ hội của Pogba. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu tiền đạo người Brazil chuyền bóng cho Andy Robertson trong tình huống dưới đây?
Sau khi trận đấu kết thúc – tùy thuộc vào việc bạn tìm đến dữ liệu được cung cấp bởi tổ chức nào – xG của cuộc đối đầu này đã nghiêng về phía Liverpool với 1,2 – 1,13 (theo Opta), 1,20 – 1,19 (theo understat), 1,40 – 1,18 (theo infogol), hoặc 1,5 – 0,9 (theo Statsbomb). Nói cách khác, nếu Man United xứng đáng có một bàn thắng trong trận đấu này thì Liverpool cũng vậy, nhưng kết quả cuối cùng cũng rất công bằng.
Một năm trước, khi Man United rời Anfield, họ kém Liverpool 30 điểm. Lần này, họ đang có nhiều hơn The Reds 3 điểm. Điều đó cho thấy họ đã tiến bộ nhiều đến thế nào và chắc chắn là một chuyện tốt khi Man United và các cổ động viên đã cảm thấy rất khó chịu với việc họ chỉ giành được 1 điểm tại Anfield thay vì cảm thấy thỏa mãn.
Solskjaer đã than thở về màn trình diễn của Man United khi nói rằng “chúng tôi đã không tận dụng được những ca chấn thương của đối thủ,” nhưng sau đó, ông sẽ phải nhìn vào gương và tự trách bản thân mình. Khi bạn tiếp tục triển khai cùng một hệ thống trước các đội bóng hàng đầu, bạn sẽ không thể ngạc nhiên hay có quyền trách móc bất kỳ ai khác về việc mình đang nhận về cùng những kết quả tương đương nhau và gặp cùng những vấn đề giống nhau.
Không có gì bất ngờ với việc Solskjaer chọn sử dụng double pivot Scott McTominay – Fred cho trận đấu này, bất chấp thực tế rằng “cuốn sách” về cách đánh bại họ đã được viết và xuất bản rộng rãi. Manchester City đã cho chúng ta thấy điều đó với việc giữ bóng ở gần biên và khiến hàng thủ Man United phải di chuyển từ cánh bên này sang cánh bên kia cuối cùng sẽ mở ra những “vết nứt” ở trung lộ, và vô hiệu hóa khả năng duy trì quyền kiểm soát bóng của Man United khi họ đoạt được nó.
Man United muốn Pogba thường xuyên bó vào bên trong từ cánh phải vào hôm Chủ Nhật để giúp đỡ các đồng đội ở trung lộ, đặc biệt là trong khía cạnh phát triển bóng. Dưới đây chính là một ví dụ về cách thiết lập này, và theo như những gì chúng ta thấy thì Man United đã không thể thực hiện một tình huống phản công nhanh vì Marcus Rashford – một cầu thủ không đặc biệt giỏi trong các tình huống xử lý khi quay lưng lại với khung thành đối phương – không nhận ra rằng mình có thể xoay người và cầm bóng tấn công.
Cấu trúc đội hình được thiết lập dựa trên việc Pogba di chuyển khắp mặt sân; khi bóng được đối phương đưa sang hành lang cánh trái, anh sẽ cần phải kiểm soát một khoảng không gian rất lớn và di chuyển ra ngoài đó.
Video đang HOT
Việc triển khai Pogba trong vai trò “off the right” (hoặc “off the left” trước Man City) – một cầu thủ tấn công cánh phải (hoặc trái) thường xuyên di chuyển vào bên trong – cho phép anh có thể thường xuyên xuất hiện trên tuyến đầu và trở thành một mối đe dọa nguy hiểm với khung thành đối phương trong khâu tấn công. Để tạo điều kiện lý tưởng nhất cho cách thiết lập này, hàng tiền vệ phải có khả năng duy trì quyền kiểm soát bóng.
McTominay và Fred không phải là những tiền vệ có thể phục vụ cho nhu cầu đó và Man United chỉ có tỷ lệ kiểm soát bóng trung bình 47,14% khi cả hai người họ cùng đá chính, so với 56,7% khi ra sân với bất kỳ cặp đôi pivot nào khác. Rõ ràng là những con số đó đã chịu ảnh hưởng bởi các đối thủ mà hai tiền vệ này phải đối mặt, với việc #McFred thường được sử dụng trong những trận đấu lớn nhất, nhưng tỷ lệ cầm bóng trung bình 49% của Man United trước các đối thủ như Newcastle, Leeds, Leicester City, và Aston Villa đã cho thấy hai người họ thực sự không phải là kiểu tiền vệ dành cho việc duy trì quyền kiểm soát bóng trước bất kỳ đối thủ nào.
Khi không có bóng, đội hình 4-2-3-1 của Man United sẽ nhanh chóng chuyển đổi thành 4-4-2, và đó là lúc mọi vấn đề của họ trong những trận đấu kiểu này bắt đầu hiện hình. Trong cuộc đối đầu Man City, Bruno đảm nhận cánh phải và Pogba chơi bên cánh trái. Vào hôm Chủ Nhật, Martial đảm nhận cánh trái, và Pogba hoạt động bên cánh phải, còn Bruno và Rashford ở phía trên.
Một lần nữa, Bruno Fernandes lại im hơi lặng tiếng trong một trận đấu lớn. Với những minh chứng đã có cho đến thời điểm hiện tại, chúng ta có thể đưa ra lời khẳng định rằng anh không phải là một cầu thủ của những trận đấu lớn. Các số liệu thống kê của ngôi sao người Bồ Đào Nha trong các trận đấu này sẽ hỗ trợ cho đánh giá đó, nhưng điều tốt hơn nên làm là đặt câu hỏi “Tại sao Bruno Fernandes thường im hơi lặng tiếng trong những trận đấu này?”
Giống như hầu hết các vấn đề mà United gặp phải, câu trả lời cho câu hỏi đó bắt đầu từ trung tuyến. Bruno đang tạo nên những màn trình diễn tuyệt vời nhất của bản thân trong vai trò số 10, hoạt động phía sau tiền đạo trung tâm nhưng được tự do di chuyển và tìm kiếm khoảng trống. Với việc phải chơi ở tuyến đầu khi Man United chuyển đổi đội hình thành 4-4-2 (hoặc nếu Man United sử dụng đội hình 3 trung vệ và anh trở thành người chơi cao nhất của đội khi họ chuyển đổi sang 3-4-3) điều đó sẽ tước đi của tiền vệ người Bồ Đào Nha khả năng hoạt động ở vùng không gian giữa các tuyến và nhiệm vụ kiểm soát anh sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều đối với các hậu vệ.
Nếu Bruno muốn hoạt động ở vùng không gian giữa các tuyến, bạn sẽ cần các tiền vệ của mình có khả năng thực hiện những đường chuyền xuyên tuyến thật nhanh và sắc bén đến ngôi sao người Bồ Đào Nha, tạo điều kiện để anh gây nguy hiểm cho đối phương.
Solskjaer cần phải can đảm hơn trước các đối thủ Big Six
Cặp đôi pivot dành cho các “trận đấu lớn” #McFred chỉ đơn giản là không đủ giỏi để làm điều đó.
Chuyện này đã khiến Fernandes phải chuyển từ việc chờ đợi một đường chuyền xuyên tuyến thành phải lùi sâu để giúp đỡ các tiền vệ đồng đội phát triển bóng, và thường khiến anh bị đặt vào thế bế tắc.
Solskjaer cần phải can đảm hơn trước các đối thủ Big Six
Đó chính là mấu chốt của tất cả mọi thứ. Khi McTominay và Fred chơi cùng nhau – đặc biệt là trong các trận đấu lớn này – những pha chạm bóng của Fernandes phải diễn ra càng lúc càng xa khung thành. Chỉ cần nhìn vào sự khác biệt trong những pha chạm bóng của tiền vệ người Bồ Đào Nha khi chơi cùng 2 người họ và khi chơi cùng bất kỳ cặp đôi nào khác trong bảng dưới.
Số lần chạm bóng trung bình mỗi 90 phút, tỷ lệ phần trăm trong tổng số lần chạm bóng của Man United, và tỷ lệ chạm bóng tại các khu vực trên sân (denfensive third, middle third, Attacking third) của Bruno Fernandes khi chơi cùng McFred pivot so với bất kỳ cặp đôi nào khác
Số lần chạm bóng sẽ giảm đi do thời lượng kiểm soát bóng ít hơn, nhưng con số cần tập trung vào là những lần chạm bóng của Bruno Fernandes chiếm tỷ lệ bao nhiêu trong tổng số lần chạm bóng của Man United. Sự sụt giảm có vẻ không lớn trong bảng trên, nhưng mức trung bình của anh trước các đối thủ như Chelsea, Arsenal, Manchester City, Leicester, và Liverpool là 10.43%. Giảm gần 1,5%, và những lần chạm bóng của anh trong các trận đấu đó phải được thực hiện ở những khu vực thấp hơn rất nhiều trên sân. (Điều này cũng xảy ra khi Nemanja Matíc đá cặp với Fred – như ở mùa giải trước.
Nói cách khác, Man United cần khả năng chuyền bóng của Donny Van de Beek hoặc Pogba ở hàng tiền vệ đó).
Bạn sẽ không thể mong đợi cầu thủ xuất sắc nhất của mình đạt phong độ cao nhất nếu bạn không thể đưa bóng đến cho anh ta ở những vị trí mà anh ta tỏ ra nguy hiểm nhất. Hơn thế nữa, khi Bruno không có được bóng, anh thường trở nên chán nản, bực bội và cố quá dẫn đến “quá cố”. Đây là một vấn đề cần giải quyết, nhưng cũng có thể tránh được chỉ bằng cách đơn giản là đưa bóng lên thật cao trên sân.
Tuy nhiên, khi Man United đưa bóng lên cao trên sân, họ gần như phải tấn công trong tình trạng không đủ quân số, bởi vì các tiền vệ của Quỷ Đỏ chẳng hề cung cấp cho họ một “outlet”. Fred và McTominay cũng có xu hướng ở quá gần nhau, điều này chỉ càng khiến cho việc phát triển bóng trở nên bế tắt.
Còn khi họ có đủ không gian và thời gian cùng quả bóng dưới chân, họ sẽ chỉ …, bạn biết rồi đấy …
Một khi mất đi quyền kiểm soát bóng, việc chuyển đổi sang 4-4-2 sẽ được kích hoạt ngay lập tức. Bên cạnh vấn đề khiến Bruno không thể hoạt động ở vùng không gian giữa các tuyến, trớ trêu thay, nó sẽ mở ra cho Thiago rất nhiều không gian để làm chính xác điều đó.
Thiago thậm chí không hề nhận bóng trong tình huống dưới đây, nhưng bạn có thể thấy anh ta có nhiều khoảng trống đến thế nào giữa 2 tuyến của Man United.
Một khi Thiago được đặt ở một không gian rộng rãi giữa 2 tuyến, thì điều này sẽ trở thành một phiên bản khác của chiến thuật “sử dụng các thế mạnh của McTominay và Fred để chống lại chính Man United” mà Man City đã sử dụng. Cũng giống như Man City, Liverpool đã tìm cách kéo giãn Man United, để tạo ra các “vết nứt” ở trung lộ.
Ở đây, Jordan Henderson đã nhận bóng và Man United không hề gây áp lực lên anh, dù chỉ một chút.
Mặc dù Gini Wijnaldum đã di chuyển gần hơn đến Rashford (và tự đưa bản thân ra khỏi đợt lên bóng này của Liverpool), McTominay vẫn dâng lên để bám theo anh ta. Điều đó đã tạo ra rất nhiều khoảng trống giữa hàng thủ Man United và McTominay-Fred.
Thật dễ dàng để Henderson tung ra một đường chuyền dài với mục đích khai thác “kẽ hở” này và sau đó Liverpool đoạt được bóng hai.
Chỉ một phút sau, một tình huống tương tự lại diễn ra. Liverpool sử dụng 2 cánh để kéo giãn Man United, chơi bóng dài, và cuối cùng The Reds có được rất nhiều khoảng trống để đoạt lấy bóng hai.
Còn khi có thể sử dụng phương án triển khai tấn công bằng bóng ngắn từ dưới thấp, với đội hình 4-4-2 của Man United, quá dễ dàng để Liverpool tìm kiếm khoảng trống giữa hàng tiền vệ và các tiền đạo, đồng thời sử dụng điều đó để tạo ra khoảng trống giữa McTominay-Fred và chọc khe qua họ.
Không ít lần trong hiệp 2, Man United sẽ hoán đổi vị trí của Pogba và McTominay, với ngôi sao người Pháp di chuyển vào bên trong để chơi bên cạnh Fred, và tiền vệ 24 tuổi đảm nhận các nhiệm vụ ở cánh.
Nếu bạn định làm điều đó, một câu hỏi sẽ được đặt ra: Tại sao không chỉ đơn giản là triển khai Pogba bên cạnh Fred, cùng với đó là một winger phải thực sự?
Thành thật mà nói, đây là một kết quả tuyệt vời. Đừng bao giờ nghĩ rằng việc giành được 1 điểm – hoặc 1 trận giữ sạch lưới – tại Anfield là chuyện hiển nhiên. Ngay cả khi Man United ở thời kỳ đỉnh cao và Liverpool chỉ là một đội bóng tầm thường, Quỷ Đỏ cũng không thể thường xuyên giành chiến thắng tại Anfield.
Còn khi phân tích sâu, đây là một trận đấu cho thấy Man United đang cực kỳ cần một tiền vệ phòng ngự chất lượng cao. Họ trở thành một đội bóng hoàn toàn khác khi Nemanja Matíc có mặt trên sân, nhưng họ không có một sự lựa chọn nào sở hữu trình độ tương đương để xoay vòng với anh. Khi cầu thủ người Serbia không thể thi đấu, họ cần phải dùng đến 2 tiền vệ chỉ để làm công việc của một người. McTominay và Fred dường như đã làm tất cả mọi thứ một cách đồng bộ, di chuyển cùng nhau, giữ vị trí thẳng hàng với nhau trên một đường ngang (chuyện này có cả lợi và hại), nhưng theo một cách nhìn nhận khác, họ cũng quá dễ dàng để xuyên phá. Man United cần một tiền vệ có thể làm tốt việc che chắn cho 4 hậu vệ và cho phép một đối tác bên cạnh anh ta chơi thiên về tấn công hơn.
Ngay cả trong các “trận đấu lớn”, thành tích của #McFred cũng đang được “overrated”. Man United đã không thắng được một trận nào trước một đối thủ Big Six khi sử dụng cặp pivot McFred trong hơn 1 năm. Họ chỉ giành được vỏn vẹn 2 chiến thắng trong các trận đấu đó. Nếu bạn tính trên mọi đấu trường và thêm vào những cuộc đối đầu với PSG, thì số trận thắng cũng chỉ là 4 trên 12.
Việc giữ sạch lưới là một chuyện tích cực và trước khi trận đấu này diễn ra, tất cả mọi người vốn đã dự đoán về một trận hòa tại Anfield. Nhưng đây là lần thứ ba Solskjaer chỉ đạo Man United chơi theo kiểu này và trong cả 3 lần, các trận đấu đều diễn ra theo cùng một cách. Nếu Man United muốn giành chiến thắng trong các trận đấu tương tự – và hy sinh khả năng sáng tạo ở trung tuyến để sử dụng cặp pivot McFred – họ sẽ cần phải cực kỳ sắc bén.
Nhưng Man United chẳng phải là một đội bóng quá sắc bén. Họ cũng chẳng đặc biệt giỏi về các tình huống cố định. Họ cần tạo ra nhiều hơn 1 hoặc 2 cơ hội ngon ăn trong một trận đấu, nếu không, chuyện ghi bàn sẽ chẳng khác nào một nhiệm vụ bất khả thi. Họ hầu như chắc chắn sẽ tiếp tục nhận về những kết quả mang đến cảm giác “đáng lẽ bọn mình đã thắng rồi”.
Chuyện đó cũng ổn thôi, nhưng điều này đồng nghĩa với việc bạn chấp nhận một Man United thi đấu với tinh thần “không để thua trước các ông lớn và đánh bại phần còn lại”, mục tiêu chính trong các mùa giải chỉ đơn giản là giành một suất tham dự Champions League.
Còn nếu bạn thực sự muốn giành chức vô địch, bạn sẽ phải bắt đầu giành một số chiến thắng trong những trận đấu lớn, và để làm được như vậy, bạn cần phải thực hiện một cách tiếp cận táo bạo hơn, can đảm hơn trước các đối thủ lớn.
Có thể bạn sẽ bại trận. Có thể “McFred” đang giúp cho khả năng hòa trong những trận đấu này cao hơn thua. Nhưng sẽ rất khó để thực hiện “bước tiếp theo” khi mà tất cả các đối thủ của bạn đều đã biết cách chính xác để vô hiệu hóa bạn.
Có thể sâu thẳm trong lòng Solskjaer đang nghĩ rằng Man United vẫn chưa sẵn sàng để thực hiện bước đi đó và ông chỉ không nói thẳng ra điều này trước công chúng.
Chỉ 1 tuần sau, Quỷ Đỏ và Liverpool sẽ tiếp tục chạm trán nhau ở vòng 4 FA Cup. Solskjaer cần phải thay đổi mọi thứ trong trận đấu đó. Ông đã không làm điều này trong cuộc đối đầu Man City ở bán kết League Cup, nhưng ông sẽ không có gì để mất ở FA Cup. Thay đổi mọi thứ và giành chiến thắng, có thể bạn sẽ rút ra được một đấu pháp mới cho tương lai. Thay đổi mọi thứ và thua, thật đáng tiếc khi bị loại, nhưng khi nhìn vào lịch thi đấu khủng khiếp của mùa giải này, thất bại đó sẽ không phải là điều tồi tệ nhất thế giới.
Rốt cuộc, đây mới chỉ là năm thứ hai của cuộc tái thiết. Ngay từ đầu, vốn đã không ai nghĩ rằng Man United sẽ có thể đi xa được đến thế này.
Hãy nhớ điều đó.
Nguồn: Lược dịch từ bài phân tích “Manchester United Tactical Analysis: Solskjaer needs to be bolder against Big Six rivals” của tác giả Pauly Kwestel, đăng tải trên The Busby Babe.
Man United thắng vất vả đội hạng Nhất
Pha ghi bàn bằng đầu của Scott McTominay giúp Man United thắng Watford 1-0 ở trận đấu vòng ba FA Cup rạng sáng 10/1 (giờ Hà Nội).
Đối thủ của Man United đang đứng thứ 6 ở bảng xếp hạng giải hạng Nhất Anh 2020/21. Đúng như tuyên bố trước trận của Ole Gunnar Solskjaer, MU tiếp đón Watford bằng đội hình dự bị. So với trận gần nhất gặp Man City ở League Cup, chỉ Dean Henderson và Scott McTominay đá chính.
"Quỷ đỏ" khởi đầu thuận lợi bằng bàn thắng của McTominay phút thứ 5. Phần còn lại của trận đấu, MU chơi không hay. Trong khi đó, Watford tấn công thiếu ấn tượng, dù rơi vào thế rượt đuổi. MU có chiến thắng tối thiểu để giành vé vào vòng tiếp theo của FA Cup.
McTominay ghi bàn thắng đẹp mắt bằng đầu cho MU. Ảnh: Getty.
Trong trận này, MU có Jesse Lingard trở lại đội hình sau thời gian dài bị Solskjaer ngó lơ. Donny van de Beek, Juan Mata và Daniel James đá chính. Mason Greenwood là mũi nhọn trên hàng công MU.
Phút thứ 5, đội chủ nhà ghi bàn sau pha dàn xếp phạt góc. Alex Telles tung quả tạt khó chịu. McTominay có pha chạy chỗ thông minh để loại cầu thủ theo kèm, rồi đánh đầu tung lưới Watford. Bóng đập đất, khiến thủ môn đội khách bất lực dù đổ người hết cỡ.
Sau bàn thắng, MU áp đảo Watford với tỷ lệ cầm bóng hơn 70%. Dù vậy, "Quỷ đỏ" không có nhiều pha dàn xếp tạo đột biến. Bộ đôi tiền vệ McTominay - Van de Beek trong lần hiếm hoi kết hợp ở tuyến giữa chủ yếu chuyền ngang. Trong khi đó, Lingard trong vai trò hộ công không thể kết nối được hàng tiền vệ và tiền đạo.
Watford chấp nhận chịu trận, nhưng có một số tình huống khiến hàng thủ MU vất vả truy cản. Ismaila Sarr, mục tiêu chuyển nhượng của MU ở hè 2020, liên tục dùng tốc độ để làm khổ Telles bên cánh trái của đội chủ nhà.
"MU quá mạo hiểm khi để cầu thủ tốc độ như Sarr thoải mái chơi bóng", The Guardian bình luận trong tình huống ở phút 44. Sau cú phất bóng, Sarr lao xuống như mũi tên. May cho MU khi Henderson dứt khoát rời khung thành để cản phá.
Hiệp một kết thúc với tỷ số 1-0 cho MU. Phút 43, "Quỷ đỏ" có thêm cơ hội mười mươi, nhưng Mata bỏ lỡ. Trong khu vực 16,5 m, Van de Beek thực hiện cú đẩy gót nhạy cảm để Mata thoát xuống, đối mặt thủ môn Watford. Cú sút của Mata không đủ hiểm hóc để đánh lừa Daniel Bachmann.
MU chơi không hay, nhưng vẫn có điều mình cần là tấm vé đi tiếp. Ảnh: Getty.
Sang hiệp 2, trận đấu nằm trong tầm kiểm soát của MU. "Quỷ đỏ" tiếp tục cầm bóng chủ động, nhưng các pha triển khai thiếu tốc độ. Bóng được dồn thường xuyên cho vị trí của James bên cánh trái. Dù vậy, tiền đạo người xứ Wales luôn thiếu chuẩn xác ở bước cuối cùng.
Phút 68, Solskjaer đưa Marcus Rashford và Anthony Martial vào sân. James và Greenwood phải nhường chỗ vì màn trình diễn kém thuyết phục.
Kể từ phút 70, Watford chủ động hơn trong khâu tấn công. Đội khách được trao một số thời cơ để thách thức hàng thủ MU. Dù vậy, những bước xử lý quan trọng của Watford đều vô duyên.
Phút 81, Rashford được trao cơ hội thuận lợi ở cánh trái. Dù vậy, cú cứa lòng của chân sút mang áo số 10 bị thủ môn Watford cản phá dễ dàng. Đây là cơ hội nguy hiểm cuối cùng của trận đấu.
MU cầm bóng 66% trong 90 phút, dứt điểm 19 lần, nhưng chỉ 7 tình huống đi trúng khung thành (theo Whoscored ). Đây không phải là trận đấu hay của thầy trò HLV Solskjaer. Tuy nhiên, tỷ số 1-0 là đủ để "Quỷ đỏ" đi tiếp.
Chiến thắng của MU không trọn vẹn khi Eric Bailly rời sân từ phút 45 5 vì bị chấn động vùng đầu. Harry Maguire bắt buộc vào sân, chơi 45 phút hiệp 2. Solskjaer đã giữ chân một loạt trụ cột cho 2 trận đấu quan trọng gặp Burnley và Liverpool ở Premier League.
Theo Opta , MU đã thắng 47 trong 48 trận khi đụng độ đội hạng dưới ở FA Cup. Lần gần nhất "Quỷ đỏ" thất bại là trận thua Leeds tháng 1/2010. Khi đó, Leeds chơi ở giải hạng Ba và tạo nên cú sốc trước MU.
Rio Ferdinand tiến cử 1 cái tên giúp MU chinh phục danh hiệu Trung vệ huyền thoại của MU đã tiết lộ một đội hình trong mơ mà theo anh có thể giúp cho đội bóng của Ole Gunnar Solskjaer tự tin cạnh tranh danh hiệu. Rio Ferdinand tin rằng, chỉ cần bổ sung một cái tên lớn ngay trong kỳ chuyển nhượng mùa đông, Manchester United sẽ có một đội hình hoàn hảo để chinh...