Phẫn nộ phiên xử giết người
“Tên giết người, trả chồng đây cho tao, trả bố cho các con tao!”, “tên sát thủ máu lạnh, mất hết nhân tính”, “mạng đổi mạng, máu đổi máu”…
Bị cáo Đỗ Ngọc Ánh
Những câu nói thể hiện sự phẫn nộ của người nhà bị hại với bị cáo cứ liên tục vang lên trong phiên xử ở TAND TP Hà Nội.
Hà Nội ngày nắng rát mà phòng xử 103C lạnh lẽo, tang tóc bởi hơn nửa số người dự khán mang vòng khăn tang trắng trên đầu. Hai con của bị hại, một học lớp 7, một học mẫu giáo đều mặc áo tang ngồi ôm di ảnh bố ở hàng ghế đầu tiên. Vợ bị hại khóc rưng rức từ đầu đến cuối phiên tòa. Mấy lần chị ngã lăn ra ngất xỉu làm người thân hoảng loạn, phiên tòa bị ngắt quãng.
Hồ sơ vụ án thể hiện Đỗ Ngọc Ánh (31 tuổi) và anh N.T.H. (38 tuổi, ở huyện Gia Lâm, Hà Nội) là hàng xóm, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường. Ánh mua được cặp loa nên thường mở nhạc rất to làm con trai anh H. không học bài được. Nhiều lần anh H. phải nhắc nhở Ánh mở nhạc nhỏ lại.
Cũng như nhiều vụ án ở chốn pháp đình, bi kịch lớn có khi lại xuất phát từ những mâu thuẫn nhỏ. Chiều 24/11/2012, Ánh đi ăn cưới người bạn cùng làng thì gặp anh H.. Hai người ngồi cùng mâm. Do bức xúc với nhau từ trước nên cả hai lời qua tiếng lại. Ánh bỏ về ra quán bia gần đình làng ngồi uống trước, anh H. ra sau. Cả hai tiếp tục cự cãi. Tối hôm đó, Ánh về nhà lấy dao đâm một nhát làm anh H. tử vong tại chỗ. Ánh bị bắt.
Kẻ tội đồ
Giữa tiếng khóc tỉ tê của vợ anh H., Ánh khai:
- Bị cáo mua một đôi loa về nghe nhạc. Khi anh H. kêu ồn ào thì bị cáo đã bán loa và xin lỗi anh H.. Khi gặp nhau ở đám cưới, anh H. xúc phạm đến bố bị cáo. Bị cáo bảo tôi có gì sai thì tôi xin lỗi, chứ anh đừng mang bố tôi ra chửi. Nhưng đến lúc gặp nhau ở quán bia anh H. vẫn xúc phạm bố bị cáo. Bị cáo đâm anh H. là để dằn mặt chứ không có ý giết anh H..
Vị hội thẩm hỏi đi hỏi lại đến ba lần xem lời xin lỗi của bị cáo với anh H. có ai làm chứng không. Lần thứ nhất bị cáo trả lời lí nhí không ai nghe rõ, hỏi đến lần thứ ba bị cáo mới trả lời “không ai làm chứng”. Sau câu trả lời của bị cáo, vị hội thẩm thở dài. Cảm giác giữa tội ác của bị cáo, giữa những tiếng khóc, tiếng nguyền rủa của bị hại dành cho bị cáo tại phiên tòa, vị hội thẩm cố tìm một điểm sáng trong tâm hồn bị cáo qua lời xin lỗi ấy.
Video đang HOT
“Kẻ tội đồ” nhận rất nhiều lời chỉ trích từ phía gia đình bị hại. Cô độc hơn, khi phiên tòa chỉ có vợ bị cáo là người thân đến dự. Ánh quê Thanh Hóa, đi lang bạt, đến làm thuê ở Hưng Yên thì hai người gặp nhau. Lấy nhau xong, cả hai về Gia Lâm ở trên mảnh đất của bố mẹ chị để lại. Ai thuê gì chị làm nấy. Còn Ánh làm nghề mổ chó thuê. Con dao dùng đâm anh H. là con dao Ánh thường cất trong nhà để đi mổ chó.
Khi được tòa gọi lên phát biểu, vợ Ánh nghẹn lời nhưng không khóc. Chị bảo: “Con tôi mới 3 tuổi mà nay tôi phải gửi nhờ nhà người này, mai phải gửi nhà người khác để đi làm thuê. Mấy năm chung sống anh ấy không để lại tài sản gì. Anh ấy gây ra tội gì thì Nhà nước xử theo pháp luật. Còn bồi thường thì anh ấy ra tù anh ấy đền, tôi không biết”. Chị nói vậy vì gia đình bị hại yêu cầu bị cáo bồi thường hơn 1 tỉ đồng, số tiền mà có lẽ làm thuê suốt phần đời còn lại chị cũng khó kiếm được.
Dù bà Nguyễn Thị Thu Hiển (mẹ bị hại) và người nhà bị hại đều đề nghị “nợ máu phải trả máu, mạng đền mạng…”, nhưng khi phát biểu quan điểm, đại diện viện kiểm sát chỉ đề nghị mức án tù chung thân cho bị cáo. Luật sư bảo vệ cho gia đình bị hại cho rằng bị cáo là tên côn đồ, bị cáo giết người đến cùng, bị cáo chà đạp lên quyền sống của người khác, bị cáo từng bị lập biên bản vì hành vi trộm cắp tài sản, bị cáo không còn khả năng cải tạo… Vì thế áp dụng hình phạt tử hình với bị cáo là hoàn toàn chính đáng và hợp pháp.
Hội đồng xét xử tuyên bị cáo lãnh án chung thân về tội giết người và phải đền bù thiệt hại cho gia đình bị hại hơn 100 triệu đồng. Nghe tuyên án xong, vợ bị cáo cúi đầu bước thật nhanh khỏi đám đông hỗn loạn đang vây lấy bị cáo. Chị vội vàng ra về, không ngước nhìn chồng lấy một giây.
Chủ tọa vừa tuyên án xong, cả nhà bị hại lao vào bị cáo. Họ gào khóc, chửi bới, nguyền rủa, níu lấy áo bị cáo mà đấm sùm sụp. Nếu không có lực lượng công an, có lẽ bị cáo đã no đòn. Và trên sân tòa trưa hôm ấy, những người chạy theo đập vào thùng xe chở phạm nhân không phải là người nhà bị cáo như thường thấy mà là người nhà bị hại. Họ chạy theo đòi lấy mạng sống của bị cáo. Chạy theo xe ra đến cổng tòa, vợ bị hại ngã lăn ra bất tỉnh.Mong một lời xin lỗi
Sau phiên tòa, gia đình bị hại đã nhờ luật sư làm đơn kháng cáo xin tử hình bị cáo Ánh. Bà Hiển quả quyết: “ Chúng tôi không cần tiền đền bù, chỉ cần mạng đổi mạng. Thằng ấy phải mang về nhà tôi xử bắn thì mới hả giận. Tòa án xử thế nào thì nhà tôi không chống đối, nhưng nhà tôi sẽ mang mối hận trong lòng…”.
Ngày mọi người bế anh H. về sau khi bị đâm, bà Hiển là người đã dùng hai tay nhét ruột vào bụng cho con. Bà ôm con trong tay, thấy con lạnh dần, lạnh dần. Nỗi đau ấy có lẽ dài hơn cả 38 năm bà đằng đẵng nuôi con. Từ khi anh H. mất, vợ anh như chết đi sống lại. Chị nửa tỉnh nửa mê, có lúc đang nằm trong nhà bỗng bật dậy gọi chồng rồi đi lang thang tìm chồng. Đứa con gái 5 tuổi thì quen chiều nào tan lớp mẫu giáo bố cũng tạt qua đón về. Giờ cứ tầm ấy là nó khóc như mưa vì không thấy bố đâu. Chứng kiến những cảnh ấy, nỗi uất hận cứ như sóng cuộn trong lòng bà Hiển.
“Nhà nó ăn ở thất đức, vợ nó ở sát bên nhà mà con mình chết nó không hỏi han được một câu. Ngày cúng tuần, cúng giỗ, nhà mình tụng kinh, gõ mõ, nó sát bên nhà nghe thấy mà cũng không bước chân sang” – bà Hiển nói. Bà dùng những từ ai oán, cay nghiệt nhất để nói về kẻ đã giết con mình. Nhưng rồi cuối câu chuyện, bà thở dài: “Tôi chỉ cần nó sang thắp cho con tôi nén hương. Không cần phúng điếu, không cần van xin đâu, chỉ cần nó nói “thôi thì chồng con lỡ dại, mong hai bác rộng lòng tha thứ”. Chỉ cần thế thôi rồi tôi bỏ qua cho tất cả, thế mà gặp tôi nó cũng không thèm chào một câu”.
“Không thèm chào”, để rồi nỗi hận của bà là đề nghị án tử cho bị cáo còn ở phía trước. Nghe bà Hiển nói thế, mới biết rằng trong sâu thẳm không phải bà mong nợ máu phải trả bằng máu. Ân oán này không thể trả bằng ân oán khác, hận thù này cũng không thể nào xoa dịu bằng nỗi hận thù khác. Nó chỉ có thể được hóa giải bằng tình yêu thương, sự sẻ chia và lòng bao dung giữa người với người…
Theo xahoi
Đau lòng cảnh thiếu phụ gào khóc đòi kẻ sát nhân trả chồng
Hung thủ vừa xuất hiện tạ Tòa, chị Loan liền nhào đến như muốn trút hận vào kẻ giết hại chồng mình. Đau đớn, vật vã, góa phụ bưng mặt than trời, bỏ mặc đứa con gái bé bỏng ngơ ngác giữa đám đông...
Mất mạng vì châm chọc nhau
Trước vành móng ngựa, Đỗ Ngọc Ánh (SN 1981, trú ở thôn Vinh Quang, xã Xuân Minh, Gia Lâm, Hà Nội) bị xét xử về tội "Giết người". Bị hại dưới tay anh ta là người láng giềng bấy lâu nay, anh Nguyễn Tuấn Hải (SN 1975), một chủ thầu xây dựng đáng tin cậy của bà con, dân làng ở xã Xuân Minh.
Đỗ Ngọc Ánh tại phiên tòa
Ngay từ khi phiên tòa còn chưa bắt đầu, hội trường xử án đã bị bao phủ một bầu không khí thật ai oán, xót thương. Những vành khăn tang trắng toát, những chiếc áo đen... càng làm tê tái lòng người. Trong số những người đến dự tòa ấy, có cả hai đứa con của nạn nhân.
Mới hơn 5 tuổi nên bé Nguyễn Thị Ngọc Hoan (con gái anh Hải) chưa thể nào cảm nhận hết nỗi đau đớn, mất mát mà đại gia đình cô bé đang phải gồng nén. Có lẽ thế nên bé Hoan cứ tung tăng nhảy nhót, rồi lại chạy tới rúc đầu vào lòng mẹ như thể đang ở nhà mình.
Thái độ lạnh lùng đến khó tả, Đỗ Ngọc Ánh cứ rành mạch khai báo lại hành vi phạm tội của mình.
Vụ án nhen nhóm vào chiều 24/11/2012, khi Ánh đến nhà một người họ hàng bên vợ ở cùng thôn ăn cưới. Thấy Ánh và anh Hải ở sát nhà nhau nên gia chủ đã cố ý sắp xếp để hai người ngồi cùng mâm cho thêm phần gắn kết.
Vậy nhưng chỉ sau vài lần "nâng lên đặt xuống", anh Hải bất ngờ chuyển chủ đề chuyện phiếm sang "móc máy" người láng giềng. Trong "mớ chuyện" ấy, anh Hải còn không ngần ngại châm chọc Ánh với câu: "Chó chui gầm chạn".
Ấm ức, Ánh buông đũa, buông bát và bỏ dở đám cỗ đi về. Giải thích về lý do "vô duyên vô cớ" bị anh Hải gây sự trước tòa, bị cáo trình bày rằng đó là do hàng ngày anh ta thường hay mở loa đài to, khiến người hàng xóm bực mình.
Trong tư tưởng buông xuôi, Ánh tiếp tục khai báo, khi anh ta đang lếch thếch về nhà thì gặp một người bạn gọi vào quán làm vài cốc bia. Ngồi ở đây ít phút, Ánh lại thấy anh Hải xuất hiện. Thế rồi người hàng xóm của anh ta sang bàn gây sự. Khi ấy, vẻ bề ngoài của Ánh cho thấy anh ta rất nhẫn nhịn, nhưng trong lòng thì lại sục sôi cay cú đến tột cùng. Vì thế đối tượng đã lẳng lặng rời khỏi quán nhậu để về nhà lấy dao đâm người hàng xóm.
Sau khi đâm anh Hải xong, anh ta nhờ người chở đi chạy trốn, nhưng đã bị công an ập đến bắt giữ ngay hôm sau tại nhà một người quen. Trước tòa, bị cáo khẳng định mục đích đâm anh Hải đơn giản là chỉ muốn "dậy" cho người hàng xóm một bài học, nhưng không ngờ nạn nhân lại chết.
Tan nát cả hai gia đình
Gia đình bị hại và những nhân chứng trong vụ án đều thừa nhận rằng mâu thuẫn, xích mích giữa anh Hải và bị cáo đúng như tài liệu truy tố viện dẫn. Chỉ có điều trước khi ra tay sát hại người láng giềng, Ánh đã nung nấu ý đồ và quyết chí thực hiện tội phạm đến cùng.
Bằng chứng là khi anh ta đi ra khỏi quán bia đã tạt ngay vào chợ hỏi mượn con dao của một bà bán thịt lợn, nhưng không được người đàn bà đó cho mượn. Rồi ngay cả lúc đã về đến nhà, mặc cho vợ và người thân trong gia đình vợ ngăn cản, Ánh vẫn không hề từ bỏ ý định giết người.
Anh ta lẻn xuống bếp giấu hung khí vào người, rồi hộc tốc đi tìm anh Hải để trút giận. Và khi trở lại quán bia, biết anh Hải đã về, Ánh vẫn truy tìm bằng được và cuối cùng thì ra tay giết hại người hàng xóm ở ngang đường.
Đại diện hợp pháp của bị hại cho rằng chỉ vì một mâu thuẫn rất nhỏ nhặt mà bị cáo nỡ giết chết một người đàn ông là trụ cột trong nhà, khiến người thân của anh Hải phải lâm vào cảnh hai đứa nhỏ mất cha, người vợ trẻ mất chồng và đôi vợ chồng già phải chia lìa đứa con trai hiếu thuận. Với cái lý ấy và cho rằng bị cáo đã mất hết nhân tính nên tất thảy những người thân thích của bị hại đến dự phiên xét xử đều bày tỏ mong muốn tòa án xử phạt bị cáo mức án cao nhất là tử hình.
Tại tòa, vợ Ánh cũng được HĐXX dành cho ít phút. Người đàn bà của hung thủ nghẹn đắng nơi cổ họng và cứ ấp úng mãi không cất nên lời. Nhưng rồi nước mắt vòng quanh, vợ Ánh nói chị ta mồ côi cha từ nhỏ nên cảm nhận rất rõ nỗi đau đớn, thiệt thòi mà vợ con anh Hải đang phải gánh chịu.
Chị chấp nhận làm vợ người đàn ông kém mình vài tuổi và sau đó phải "kéo" Ánh từ Thanh Hóa ra Hà Nội sinh sống bằng nghề mổ chó thuê.
Giữa lúc đứa con của chị còn đang tuổi ăn cháo thì Ánh lại gây ra cái họa chết người này. Người đàn bà của Ánh cũng thẳng thắn giãi bày trước tòa rằng chị ta chẳng có nghề gì. Vì thế, dù chị rất muốn thay chồng bù đắp một phần mất mát đối với gia đình anh Hải, nhưng cũng không thể "kham nổi". Sau cùng, vợ bị cáo tỏ rõ thái độ buông xuôi: "Thôi thì chồng tôi phạm tội đến đâu, tòa cứ xử đến đó".
Đỗ Ngọc Ánh bị TAND TP Hà Nội quyết định tuyên phạt tù chung thân, theo đúng tội danh bị truy tố. Không nói được gì trong suốt phiên xét xử, nhưng khi bị cáo bị dẫn giải trở lại trại giam, chị Loan cứ vùng vẫy nhào theo và gào khóc đòi Ánh phải trả lại chồng.
Theo Dantri
Nam thanh niên bị đâm chết bằng dao phóng lợn Xuất phát từ mâu thuẫn trong khi uống rượu ở đám cưới, Ánh đã dùng dao phóng lợn đâm 1 nhát vào bụng anh Hải, khiến anh này tử vong sau đó. Công an huyện Gia Lâm cho biết đang lập hồ sơ xử lý đối tượng Đỗ Ngọc Ánh (SN 1981, ở Xuân Minh, Thọ Xuân, Thanh Hoá; tạm trú tại thông...