Phản hồi chân thật của người chồng cho phép vợ ngoại tình
Quyết định cho vợ ngoại tình ấy không phải là chịu thiệt thòi hạ mình chấp nhận làm con bò có hai cái sừng, mà nó là một quyết định đúng thời điểm rất khôn ngoan, sáng suốt và cao thượng để giữ hạnh phúc gia đình, đem hạnh phúc đến cho vợ.
Là một người đàn ông thương vợ, tôi muốn vợ sống hạnh phúc và yêu đời. Tôi muốn trên gương mặt của vợ luôn có những cánh én và mùa xuân. (Ảnh minh họa)
Đây là bài viết hồi âm các bạn, nhất các ông chồng ích kỷ đang có tư tưởng sở hữu trong tình yêu!
Tôi là Trần Quốc Cường, tác giả bài tâm sự “Tôi chấp nhận cho vợ ngoại tình vì nó không có hại”. Tôi đã chia sẻ với mọi người và hầu như nhận toàn là những phản hồi đi kèm với gạch, đá. Đặc biệt là những bình luận cho rằng tác giả nói xạo, nói thêm nói bớt. Và có một số ý kiến bảo tác giả có lối sống bệnh hoạn.
Tôi xin khẳng định, tôi không có khùng và cũng không có lối sống bệnh hoạn như mọi người đã ý kiến. Tôi cho rằng, đó là một giải pháp rất khôn ngoan và sáng suốt. Khôn ngoan và sáng suốt ở chỗ nào thì tôi cũng xin mạn phép được giải thích luôn một lần nữa cho mọi người, nhất là cánh đàn ông biết để sáng mắt ra và nhì là cánh đàn bà hiểu, thông cảm thêm.
Như tôi đã nói ở bài trước, tôi cảm thấy rất xót xa với những đôi vợ chồng cưới ngày trước, qua ngày sau ly hôn vì những lý do thật trẻ con. Có những đôi vợ chồng lấy nhau chỉ ba ngày rồi lại ly hôn với lý do mà các ông chồng đưa ra thật đáng trách. Đó là lý do “mất trinh”.
Và có những hoàn cảnh vợ chồng “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” chỉ vì không thoả mãn được nhu cầu của vợ mình.
Tôi thật khó chịu khi thấy những hoàn cảnh con thiếu cha, vợ mất chồng chỉ vì hai chữ “ngoại tình” nên mới viết bài chia sẻ với hy vọng như một giải pháp (Ảnh minh họa)
Tôi thật khó chịu khi thấy những hoàn cảnh con thiếu cha, vợ mất chồng chỉ vì hai chữ “ngoại tình” nên mới viết bài chia sẻ ấy với hy vọng như một giải pháp có thể làm được một điều gì đó giúp cho các gia đình thoát khỏi bờ vực của sự “rã đám”.
Tôi đã đọc được ở đây rất nhiều, rất nhiều chia sẻ về vấn đề “vợ ngoại tình vì nhu cầu cao” và bị phát hiện. Thậm chí, chồng bắt tại trận nhưng vì thương vợ, thương con nhưng không muốn ly hôn song lại cũng không biết cách để làm sao cho vợ hết ngoại tình.
Video đang HOT
Rồi các ông chồng ấy còn viết bài gửi lên đây hỏi ý kiến đọc giả làm cách nào để vợ hết ngoại tình mà vẫn giữ được gia đình. Nhưng hầu hết mọi người, nhất là cánh đàn ông ích kỷ đều đưa ra ý kiến xúi họ ly hôn mà không đưa ra được giải pháp cứu vãn tình thế.
Cho nên tôi viết bài chia sẻ ấy nó như là một giải pháp mà tôi đã thực hiện thành công. Và tôi tin, có rất nhiều và rất nhiều gia đình hiện nay cũng đang có cách làm giống tôi.
Các bạn ạ, vợ ngoại tình là có nguyên nhân của họ. Họ cũng như đàn ông chúng ta, cũng là một con người và cũng có nhu cầu sinh lý. Tại sao đàn ông chúng ta ngoại tình nhưng van xin thì sẽ được tha thứ. Còn vợ chúng ta ngoại tình thì không thể tha thứ? Thế tại sao chúng ta không tìm ra nguyên nhân vì sao vợ ngoại tình rồi cùng nhau tìm ra giải pháp khắc phục để gia đình được êm ấm mà lại nhất quyết đòi ly hôn?
Phụ nữ là phái đẹp, họ cần phải được đàn ông chiều chuộng hết mức tối đa có thể. Tình dục đối phụ nữ cũng rất quan trọng, nó cũng giống như chúng ta ăn cơm vậy. Ăn no thì khoẻ mạnh, hoạt bát, còn đói thì bực bội, khó chịu và mệt mỏi.
Phụ nữ khi được no đủ về tình dục thì vui tươi, yêu đời và nhìn trên gương mặt của họ lúc nào có mùa xuân. Còn khi thiếu thốn thì khuôn mặt như bó bông vạn thọ bán ế để lâu ngày bị héo. Đấy là ở vợ tôi.
Vợ ham muốn cao quá mức tưởng tượng mà mình không đáp ứng được thì dĩ nhiên là phải ngoại tình thôi, làm sao có thể cấm được chứ?
Tôi cho rằng, nhu cầu sinh lý là ở mỗi con người đều có, kể cả người ở giới tính thứ ba và luôn cả ở súc vật. Vì vậy, chúng ta không thể trách được chuyện vợ ngoại tình vì lý do thiếu thốn nhu cầu sinh lý. Bởi tạo hoá đã ban như vậy!
Tuổi thanh xuân của phụ nữ chỉ kéo dài từ ngày lấy chồng đến 35 tuổi. Lên đến hàng tuổi 40 thì hầu hết đều không còn ham hố gì nữa. Có chăng, chỉ một số ít người còn ham muốn mà người ta gọi là “hồi xuân”.
Còn ở đàn ông chúng ta, vấn đề sinh lý có thể kéo dài đến tận ngày “trở về cát bụi”. Cho nên, nếu chúng ta không đáp ứng nổi nhu cầu của vợ mình thì phải có biện pháp thay thế. Cứ cấm đoán, không chấp nhận chuyện ngoại tình ở phụ nữ thì quả thật là rất ích kỷ.
Nếu cho phép ngoại tình xả láng thì quá thiệt cho chúng ta. Vì vậy, tôi quyết định cho vợ ngoại tình theo cách của riêng mình – ngoại tình dưới sự kiểm duyệt và quy định của chồng.
Quyết định ấy không phải là tôi chịu thiệt thòi hạ mình chấp nhận làm con bò có hai cái sừng, mà nó là một quyết định đúng thời điểm rất khôn ngoan, sáng suốt và cao thượng để giữ hạnh phúc gia đình. Nó cũng đem hạnh phúc đến cho vợ, đem đến những gì mà vợ đang khao khát!
Còn nếu ly hôn ư? Ly hôn là khổ cả đôi đường. Ra đường được tiếng là mình có một gia đình hạnh phúc và được tiếng bàn tán vợ thằng đó lấy trai nên ly hôn thì các bạn sẽ chọn tiếng nào? Dĩ nhiên là tiếng thứ nhất rồi, tôi cũng vậy.
Bao nhiêu năm chung sống, bao nhiêu sự nghiệp đã gây dựng làm sao tôi có thể cam tâm nhìn nó phải chia đôi hết một nửa? Rồi con cái thì sao? Nó sẽ phải thiếu đi sự quan tâm và sự chăm sóc thiêng liêng của tình mẹ. Rồi nó sẽ còn phải mang tiếng đời là “mẹ đi lấy trai”.
Vợ tôi là người phụ nữ nết na, hiền lành đảm đang, chỉ có điều là ham muốn tình dục ở vợ tôi cao quá mức tưởng tượng.
Là một người đàn ông thương vợ, tôi muốn vợ sống hạnh phúc và yêu đời. Tôi muốn trên gương mặt của vợ luôn có những cánh én và mùa xuân. Tôi không thể chấp nhận chuyện ly hôn, càng không thể đứng nhìn vợ mình ủ rủ vì thiếu thốn tình dục. Bởi đơn giản, tôi yêu vợ, thương con và trân trọng hạnh phúc gia đình.
Tình yêu của tôi giống như Puskin – tác giả của bài thơ “Tôi Yêu Em” vậy!
Được đem đến và được nhìn thấy người mình yêu thoả mãn và hạnh phúc tôi thấy mình cao thượng lắm. Chính vì lẽ đó, chính vì một người đàn ông như tôi, sống luôn biết nghĩ đến cảm xúc của vợ, nên vợ xem tôi là một đức lang quân cao thượng. Đó là hạnh phúc vô bờ bến của gia đình tôi!
Theo VNE
Cảm ơn anh đã đi qua đời em
Biết rằng giờ không còn là của nhau như đã ước hẹn nhưng em vẫn thổn thức khi nghĩ đến anh.
Vậy là đã gần 8 năm trôi qua em đã không gặp anh kể từ buổi chia tay ở ga tàu quê anh năm đó. Vẫn biết giờ không còn có thể là của nhau như đã ước hẹn nhưng sao lòng vẫn thổn thức khi nghĩ đến anh, đến những kỉ niệm của chúng mình.
18 tuổi, em xa nhà đến một miền đất mới. Em không biết được nơi đó đã trở thành 1 phần quan trọng trong kí ức thời con gái của em. Nơi- em đã gặp và đã yêu anh- mối tình đầu.
Anh còn nhớ buổi tối lần đầu tiên anh đến phòng em ở KTX không? Em đã rất thích khi nhìn anh cười, nghe anh nói chuyện, một giọng nói miền Trung rất lạ nhưng thật ấm áp với em. Em và anh đã đi dạo rồi trò chuyện rất lâu dưới trời mưa nhẹ trong khuôn viên của trường mình, đi qua khung cửa sổ lớp học - nơi mà sau buổi tối đó anh đã chuyển lên ngồi cùng em ở bàn đầu. Cuộc sống của em có thêm sắc màu mới từ khi có anh.
Anh còn nhớ không buổi tối 7/3? Anh hẹn gặp em ở phòng trọ và đã nói là anh thích em. Em nói không thế vì em nghĩ quê hai đứa mình ở xa nhau quá, liệu rồi tình yêu của mình sẽ đi đến đâu? Đêm đó em đã rất buồn, em đã khóc vì đã không dám nói lên tình cảm của mình. Em đã nói với chị Y và chị đã giúp em và anh đến với nhau.
Em còn nhớ rất rõ cảm giác hạnh phúc và ấm áp khi lần đầu tiên anh nắm tay em, anh đã hôn lên má em. Mãi mãi em không bao giờ có thể quên được.
Em không biết bắt đầu từ đâu để viết cho anh? Cũng như những tình yêu sinh viên khác, tình cảm của em và anh cũng trải qua nhiều cung bậc yêu - thương - hờn - giận. Có những buổi tối đi dạo qua những hàng cây tuổi 16 dọc đường Lê Lợi, mình cùng nắm tay nhau và cùng thưởng thức những món ăn bên đường mà em rất thích. Cũng có những lúc hờn giận làm cả hai rất mệt mỏi, nghĩ lại thấy mình thật trẻ con, yêu nhiều mà giận cũng nhiều. Nhiều năm rồi không biết vết thương trên vai trái anh có còn sẹo không?
Anh có nhớ quán cafe Hạ Hồng? Quán có rất nhiều đèn bóng nhiều màu ấy? Mình còn có thể đến đó cùng nhau một lần nữa không anh? Chắc không còn được nữa rồi anh à.
Định mệnh đã cho mình gặp nhau nhưng có lẽ duyên phận mình không thể ở bên nhau phải không anh? (Ảnh minh họa)
Anh đã nói anh sẽ ra với em vậy mà nụ hôn ấy là lần cuối, một vòng tay ôm thật chặt để rồi mãi xa nhau.
Em như người mộng du trong khoảng thời gian dài. Em đã đớn đau trong nỗi nhớ anh đến cùng cực. Anh không điện thoại, không thư từ, không liên lạc. Em cô đơn, trống rỗng. Vẫn biết cả anh và em đều có lí do của riêng mình. Anh chưa có gì trong tay, còn em không thể ra đi cùng anh.
Em ở lại quê và trả lại cho anh lời ước hẹn. Hai năm sau em lập gia đình, em báo tin cho anh. Lúc đó, em không biết cảm giác của anh ra sao, nhưng mà chỉ mới đây thôi khi em nhận được tin nhắn của anh "Anh sắp cưới" em mới biết được cảm giác của anh khi đó. Chắc cũng giống em bây giờ. Nhắn tin lại cho anh "Chúc mừng anh" mà sao nước mắt cứ tuôn rơi. Vậy là hết thật rồi một lời hẹn ước đã chia đôi. Anh cất vào góc riêng, em để trong tim miền kí ức ngọt ngào.
30 tuổi, 12 năm biết anh, 5 năm có anh để rồi mỗi đứa một nơi với nhiều điều còn dang dở. Mình đã hứa sẽ cùng nhau Đà Lạt, đến thung lũng tình yêu, anh sẽ hái cho em nhiều hoa dã quỳ, anh hứa sẽ đưa em đi thăm động Phong Nha quê anh, anh hứa sẽ nắm tay em đi hết cuộc đời...
Anh còn nhớ không buổi tối hôm em ở nhà anh mình cùng nhau ngồi dưới trăng và anh đã nói: nếu chúng mình xa nhau, khi nào có trăng em hãy nhìn lên thì cũng sẽ thấy anh cũng đang nhìn trăng và nhớ về em. Vậy mà đã bao mùa trăng qua đi và anh cũng đã hứa sẽ tặng em chiếc vòng cổ màu trắng trong ngày cưới của em.
Định mệnh đã cho mình gặp nhau nhưng có lẽ duyên phận mình không thể ở bên nhau phải không anh? Giờ đây mỗi người một phương trời, khoảng cách đã rất xa rồi nhưng em và anh vẫn luôn giữ được kỉ niệm và hình ảnh đẹp về nhau. Vậy là hạnh phúc rồi phải không anh?
Cảm ơn anh đã cho em tình yêu đầu thật đẹp, trong sáng. Cảm ơn anh đã đi qua cuộc đời em. Cảm ơn anh đã cho em miền kí ức ngọt thời con gái ngọt ngào.
Anh yêu! Xin được gọi anh một như vậy bởi đây là lần cuối em viết cho anh. Như em đã hứa với mình, khi nào anh có người thương thì em sẽ trở về là hoài niệm của riêng anh. Em yêu anh!
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.13) Anh ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm cơ thể anh lan sang người cô khiến cô cảm thấy ấm áp hơn. Sau khi dọn dẹp xong, cô lên phòng ngồi nói chuyện với mẹ anh, còn anh và ba bàn chuyện công ty ở dưới nhà. Mẹ anh hỏi thăm về gia đình, cô cũng thành thật trả lời. Rồi bà nhìn...