Phải thương nhau thật mới bền
Phải thương nhau thật sự, quan tâm thật lòng thì mối quan hệ mới có thể bền lâu. Ông ngoại tôi trước kia là giám đốc một xí nghiệp nhỏ ở Hà Nội. Ở cái thời bao cấp khó khăn dạo đó, để lo cho gia đình mình đã khó, nhưng bằng cách này hay cách khác, ông lo lắng được cho gần trăm con người, từ sinh con tới ốm đau bệnh tật, hiếu hỉ, Lễ, Tết, ông đều nhớ tới và coi đó là một phần công việc của người làm sếp. Thậm chí sau này khi đã nghỉ hưu, vào những sự kiện đặc biệt của mỗi cựu nhân viên ông vẫn gọi điện hỏi thăm. Có lẽ lớp con cháu chúng tôi sẽ chẳng quan tâm tới những chuyện đó nhiều lắm, nếu như trong mỗi dịp đám cưới đám hỏi hay năm mới không thấy những nhân viên cũ vẫn đến thăm ông. Ông chưa bao giờ dạy lại bằng lời những điều đó cho con cho cháu, nhưng tự tâm mỗi chúng tôi, từ mẹ cho tới các cậu, các dì, người nào cũng dành một cái Tâm chân thành cho cộng sự và đồng nghiệp của mình.
Bạn thân tôi từ lúc ra trường và đi làm, dù không kinh qua nhiều công ty, nhưng ở bất cứ nơi nào tôi làm việc, cũng gặp được những người sếp thật tốt. Cái tốt ở trong những cơ hội phát triển nghề nghiệp mà họ dành cho tôi và các bạn đồng nghiệp, mà còn ở tình người trong mỗi sự quan tâm dù là đơn giản nhất. Đó chính là điều may mắn cho bản thân tôi và các bạn, bởi không phải ai cũng có được những lời hỏi han trong mỗi bước ngoặt của cuộc sống, hay được các sếp cũ âm thầm theo dõi và ủng hộ những bước tiếp theo và ủng hộ những bước tiến trong sự nghiệp.
Tôi có những người bạn, khi sếp của họ hết nhiệm kỳ phải chuyển sang thị thường khác hoặc phải về nước, trong bữa tiệc chia tay, cả sếp và nhân viên ôm nhau khóc ròng. Hay khi tôi nghỉ việc ở một tập đoàn lớn, sếp từ bên vùng viết riêng cho một lá thư thật cảm động và gọi tôi là “buddy” (bạn) thay vì chỉ đơn thuần là “colleague” (đồng nghiệp) như trong suốt thời gian làm việc cùng nhau.
Có thể bạn sẽ nghĩ, những sự quan tâm “từ trên xuống dưới” đó là hiển nhiên phải có, hay cũng sẽ có những ý kiến cho rằng các sếp chỉ play politics (làm chính trị) trong văn phòng, nhưng tôi thì luôn tin rằng, dù ở đâu, môi trường nào, trong công việc hay cuộc sống, mình cho đi thế nào sẽ được nhận lại thế đó. Và nhiều khi sếp quan tâm tới nhân viên để giữ chân người tài, cũng là điều hiển nhiên thôi, vì chẳng phải lòng trung thành và tận tâm với công việc tự mà có. Tất cả những quyển sách Đắc nhân tâm và những cuốn best-seller dạy cách đối nhân xử thế tại môi trường công sở bày ngập trên kệ ngoài nhà sách chẳng phải cũng chỉ dạy chúng ta điều đó đấy thôi.
Mỗi chúng tôi đều tin rằng đó là tình cảm thật sự cậu ưu ái dành tặng đám chị em trong nhóm (Ảnh minh họa)
Yêu thực sự – quan tâm thật lòng
Những bạn trẻ đồng nghiệp trong môi trường làm việc hiện đại ngày nay mà tôi quan sát được, cũng luôn dành cho nhau những tình thương đáng ngưỡng mộ. Tôi có thời gian làm việc trong một nhóm cộng sự chỉ có duy nhất một cậu con trai. Dù là ít t.uổi gần nhất nhưng tuần nào vào thứ hai, cậu cũng mua một bó hoa tươi thắm, nay thì lily thơm nồng nàn, mai lại là cát tường mong manh. Bó hoa đó luôn được cắm vào lọ và đặt ở giữa phòng, theo lời đùa tếu của cậu là “để mấy “bánh bèo” luôn cảm thấy được yêu thương“, nhưng mỗi chúng tôi đều tin rằng đó là tình cảm thật sự cậu ưu ái dành tặng đám chị em trong nhóm.
Anh bạn tôi làm việc cho một văn phòng đại diện của tập đoàn nước ngoài tại Sài Gòn, cả văn phòng chỉ có vẻn vẹn 5 người, hiếm khi nào có mặt đầy đủ vì mỗi người mỗi nhiệm vụ và đi công tác triền miên nhưng 5 cá nhân trong tập thể bé xíu đó luôn gắn với nhau nhờ một chị đồng nghiệp bởi những email về các câu chuyện hài hoặc những bài học nhỏ trong cuộc sống chị chia sẻ vào mỗi chiều thứ sáu. Mọi người trong văn phòng anh thân mật gọi chị là “ trưởng ban công đoàn“, cuối năm rồi có “ lễ phong tặng” hẳn hoi, nhưng anh cũng bảo thật sự nếu không có những email từ chị vào mỗi cuối tuần, 5 con người đó sẽ mãi mãi chỉ là 5 cá thể độc lập trong cái kén của mình.
Một cô bé nhân viên trong nhóm của tôi hiện tại có cái bể cá nhỏ xíu đặt trên bàn làm việc. Tuần trước cô bé nghỉ phép gần một tuần, bể cá lên đầy rêu xanh. Hôm trước tôi thấy mấy cô bé nhân viên khác lui cui, đứa lóng ngóng vớt cá sang cái thau, đứa mau mau bưng cái bể xinh xinh đi cọ rêu, phơi nắng và thay nước. Chẳng phải những hành động hay lời nói ồn ào, chỉ cần những sự quan tâm giản đơn và nhỏ nhoi như vậy, cũng khiến cho văn phòng thân thiết và ấm cúng xiết bao. Tôi tin là mỗi chúng ta, dù ở cấp bậc nào, dù lớn hay nhỏ t.uổi, cũng có những tình thương mến thương đồng nghiệp một cách tự nguyện và đáng yêu như vậy. Bởi lẽ phải thương nhau thật sự, quan tâm nhau thật lòng, mọi mối quan hệ mới có thể gắn kết lâu và rất bền.
Video đang HOT
Theo 24h
Váy ngắn "đốt mắt" đồng nghiệp
Tôi mặc một chiếc váy ngắn, còn ngồi xuống nhặt tài liệu khiến đồng nghiệp vội đứng dậy ra chỗ khác.
Dưới đây là những tình huống thường ngày trong cuộc sống, công việc khiến nhiều chị em "Cười không được, khóc không xong".
Đầm "bỏng" mắt
Sau đợt dọn phòng suốt mấy ngày cuối tuần, mình đã diện một chiếc đầm thật yêu đến công ty để ăn mừng. Khi tới nơi, mình thấy đồng nghiệp lui cui dọn dẹp một số vật dụng còn sót lại. Vậy là mình liền xông xáo nhảy vào giúp.
Ngờ đâu, khi mình vừa ngồi xuống để xếp đồ vào thùng cùng mấy nhỏ trong phòng thì một anh trong nhóm vội đứng dậy chuyển sang làm việc khác. Mình hơi bất ngờ, nhỏ đồng nghiệp khi ấy khẽ huých tay mình bảo: "Mới đầu tuần đã khiến người khác nóng mắt rồi". Lúc đó, mình mới để ý đến độ ngắn "nóng mắt" của chiếc đầm mình đang mặc. Thế là mình vội vàng đứng dậy nhìn anh đồng nghiệp cười bẽn lẽn rồi lỉnh sang chỗ khác. Trong lòng thầm hy vọng anh ấy sẽ không nghĩ xấu về mình.
Ngọc Hân (Cần Thơ)
Chiếc túi "tố" chủ
Tôi có một chiếc túi xách bằng plastic trong suốt rất dễ thương vẫn thường được sử dụng khi đi làm. Sáng hôm đó, tôi dậy khá muộn nên vội thay quần áo để tiến sở. Lúc đó, tôi mới phát hiện mình đang trong tình trạng báo động đỏ. Không suy nghĩ nhiều tôi lập tức mở tủ bỏ "gói hàng" đã chuẩn bị sẵn vào túi rồi lên xe đến công ty.
Khi bước vào cửa tòa nhà, tôi cảm thấy nhiều ánh mắt nhìn mình chăm chú. Tôi không hiểu vì sao nên cũng phớt lờ, tự tin tiến thẳng vào thang máy. Bỗng vài người trong đó nháy nhau cười cười khiến tôi hơi chột dạ.
Đến khi tôi vào văn phòng, cô nàng lễ tân trước cửa nhìn chăm chăm rồi kéo tay tôi lại. Cô chỉ vào cái tú xách của tôi cười cười: "Chị ơi, đôi cánh thần kỳ bị l.ộ h.àng kia". Giờ cơm trưa hôm đó tôi không dám xuống căn-tin công ty để dùng cơm bởi tôi không dám đối mặt với những ánh mắt ban sáng đã soi mình.
Tân Hoa (Q.1, TP.HCM)
Nụ hôn đầu đáng nhớ
Tôi có một kỷ niệm không bao giờ quên về nụ hôn đầu với bạn gái. Một lần sau khi đưa nàng đi chơi, tôi tiễn nàng về nhà và tỏ tình, kèm theo một nụ hôn nồng cháy đúng theo nghĩa đen. Cả hai chúng tôi đều hôn lần đầu niên không có kinh nghiệm. Tôi được nàng đáp lại nên đã nhiệt tình và mạnh mẽ đến mức làm cho môi nàng bị c.hảy m.áu rồi sưng vù lên. Sau đó, cả tôi và nàng đều rất bối rối, không biết xử lý như thế nào về dấu vết ấy.
Hoàng Anh (Vũng Tàu)
Tôi không bao giờ quên được nụ hôn đầu đời với bạn gái (Ảnh minh họa)
Bộ mặt kinh dị
Nhận được điện thoại của người yêu báo sẽ kết thúc chuyến công tác và về sớm hơn dự định một ngày, tôi quyết định đến nhà chàng nấu vài món ngon để cả hai cùng liên hoan.
Đang lúi húi xào nấu tôi nghe tiếng gọi cửa, sau đó là tiếng mở cửa rất nhẹ nhàng. Biết chắc đó là chàng tôi vội vàng đeo bộ đồ hóa trang mua trong chuyến công tác Thái Lan vừa rồi và giả bộ như không biết chàng đã về.
Từ phía sau, hai bàn tay săn chắc ôm ghì lấy tôi, hít hít ngửi ngửi mùi tóc. Tôi từ từ quay lại, dành cho chàng một nụ cười âu yếm và chớp chớp làm duyên. Vừa nhìn thấy dung nhan của tôi, chàng giật mình: "Ối mẹ ơi...", rồi lùi lại vài bước. Trước mắt anh ấy là hình ảnh tôi đeo cặp mắt kính Nobita to sụ cùng bộ răng giả Billy Bob xấu xí. Tôi còn tiếp tục chớp chớp mắt làm duyên và làm điệu bộ cắn móng tay ỏn ẻn. Sau vài giây "đứng hình" nhìn điệu bộ tôi chàng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Nguyễn Thị Phượng (Vũng Tàu)
Sự cố đêm mưa
Vì trình độ giao tiếp bằng Anh ngữ hơi bị "í ẹ" nên mình đăng ký học thêm ở Nhà văn hóa Thanh niên TP.HCM.
Hôm ấy, trời mưa to quá nên khoảng sân từ phía nhà xe vào học lớp nước ngập hết cả. Ai đó đã kê vài viên gạch cho mọi người bước qua để khỏi ướt chân. Tối ấy, mình lại diện một "em" cao gót nên cứ loạng choạng suýt ngã. Trong lúc hoảng hồn, thấy có bóng người đứng bên cạnh, mình vội chụp lấy tay để giữ thăng băng. Chưa kịp bình tĩnh mình bỗng nghe quá trời tiếng vỗ tay: "Trời đất, nắm tay luôn kìa", "nắm tay kìa"...
Hic, sao lại chọn ngay trước cửa lớp thể hình mà xảy ra sự cố chứ! Không biết phải làm sao, mình quay lại nhìn anh chàng vừa bị mình chụp tay cười toe toét rồi... bỏ chạy, bỏ lại tiếng mọi người đang trêu chọc rần rần sau lưng.
Xà Quế Hằng (TP. HCM)
Sự cố để đời
Tôi rất yêu thể thao. Qua phim ảnh, sách truyện, tôi biết con gái thích nhìn những chàng trai to khỏe, vạm vỡ mướt mồ hôi khi chơi thể thao. Thế nên tôi rủ nàng đi xem mình đá bóng.
Dự định sau đó sẽ cùng nhau dùng bữa tối và đi xem phim, hẹn hò... Nhờ sự cổ vũ của nàng nên tôi đá hăng hơn bình thường rất nhiều. Trong một pha tranh chấp, tôi cướp được bóng và vượt lên trước. Trước khi kịp ghi bàn, tôi bỗng bị vấp ngã, kéo tụt một bên quần xuống. Không may nó làm lộ một phần quần chip rách lỗ chỗ. Tôi kéo quần lên rất nhanh. Sau hôm đó, mỗi lần gặp tôi, nàng vẫn không kìm được tiếng cười khúc khích.
Theo 24h
Vợ bị quấy rối, chồng đứng ngoài xin lỗi Khi thấy sếp anh đang ghì tôi xuống giường, chồng tôi lắp bắp xin lỗi như thể đang phá ngang cuộc vui. Tôi lấy anh ấy vì yêu cái tính thật thà và hiền lành của anh. Ngày xưa tôi khá nổi tiếng ở trường, rất nhiều vệ tinh theo đuổi. Thế nhưng tôi chọn anh, một người vô cùng bình thường vì...